Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 46: Anh khóc



【Xe Lục Lân Uyên đang đậu ven đường, chỉ cần cô đồng ý, bọn họ có thể cùng nhau đi đến nhà hàng Tây cao cấp phía trước.】

Đương nhiên Sở Ân hoàn toàn không muốn, vậy nên cô đổi "đậu" thành "cháy".

Thật ra cho "nổ" cũng được, chẳng qua hệ số nguy hiểm quá cao, hơn nữa còn rất gây chú ý.

"Mất" cũng hay—— Lục Lân Uyên phong độ nhẹ nhàng mời gái lên xe đi ăn tối, vừa quay đầu lại, xe đã không còn.

Ha ha:) thú vị biết bao.

Nhưng Sở Ân không muốn có ý tứ gì với gã, nên cô lựa phương thức nhẹ nhàng và hiệu quả nhất.

Lục Lân Uyên đại khái cũng lờ mờ, tính năng của xe gã đứng đầu không cần phải nói, xuất phát từ sự lo lắng về an toàn của mình nên gã vẫn luôn bảo dưỡng với số tiền lớn.

Làm sao lại cháy rồi?

Tài xế và trợ lý cũng bày ra vẻ mặt sững sờ, vội vàng điện thoại gọi người đến giải quyết.

Lục Lân Uyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười hơi bất đắc dĩ: "Sao bây giờ, xe chú phát hỏa rồi."

Khi không biết rõ thân phận, với khuôn mặt cộng thêm dáng vẻ và cách nói chuyện của gã, thậm chí sẽ khiến người ta cảm thấy được tán tỉnh.

Nhưng giờ đây, Sở Ân thầm muốn hét to một câu: Giả vờ giả vịt cái con mẹ ông! Cút ngay!

Cô nhìn về phía xa, sau đó lễ phép mỉm cười: "Xe nhà cháu đến rồi, ngày mai bọn cháu sẽ thi giữa kì, cháu phải về nhà ôn tập, tạm biệt chú."

Nếu Lục Lân Uyên mời cô lần nữa thì quá lộ liễu, đương nhiên gã hiểu đạo lý này.

Vì thế gã bèn biết ý gật đầu, cười nói: "Vậy tối ăn ngon miệng, đừng cố quá."

Sở Ân mỉm cười không đáp, quay người lên xe nhà mình, nghênh ngang bỏ đi.

Lục Lân Uyên tiếc nuối vẫy tay, đưa mắt nhìn xe rời khỏi.

Trợ lý bước tới đằng sau gã, hơi khom người: "Thành thật xin lỗi, Lục Tổng, nguyên nhân xe trục trặc vẫn đang được điều tra, xin ngài chờ chút, tài xế khác đã lên đường rồi ạ."

Lục Lân Uyên có thể không cần đáp, bất thình lình hỏi: "Lần cuối cùng kiểm tra xe là khi nào?"

Trợ lý: "Hai tuần trước ạ."

Lục Lân Uyên hơi nhướng mày, tiếp đó phất tay: "Đi tra cứu tiếp đi."

"Vâng."

Lục Lân Uyên vốn nghĩ ưu điểm vượt trội nhất của cô bé tên Sở Ân này chính là đẹp—— Ừm, nhìn gần đúng là rất đẹp.

Nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc, gã thấy vô cùng thú vị.

Cô bé này hoàn toàn không hề rung động trước gã.

Khóe môi Lục Lân Uyên khẽ cong lên, xem ra không thể coi cô như một cô gái nhỏ bình thường được.

...

Trên đường về nhà, Sở Ân thử suy xét về Lục Lân Uyên.

Cô mơ hồ cảm thấy việc Lục Lân Uyên tham gia vào nội dung cốt truyện sâu hơn cô tưởng. Quan hệ giữa gã với mẹ Lục Chẩn và quan hệ giữa Lục Chẩn với gã đều có rất nhiều chi tiết mà kiếp trước cô không chú ý đến.

Vì sao Lục Lân Uyên lại tiếp cận cô? Có mục đích gì?

Không phải là giúp Lục Chẩn tìm cô gây sự chứ...

Nhưng Sở Ân lại lắc đầu, với sự hiểu biết của cô về tên đàn ông chó, anh sẽ không nhắc tới mấy chuyện theo đuổi như này với ai, càng không cần người khác hỗ trợ.

...Có điều dù thế nào đi nữa, nếu cặp chú cháu này dám gây sự, cô sẽ cho bay màu hết!

Tối đó, Sở Ân không bị loạn tiết tấu vì sự xuất hiện của Lục Lân Uyên. Dẫu sao cuộc thi trước mắt vẫn là quan trọng nhất, cô còn vụ đánh cược với Thường Tĩnh Canh.

Thật ra cô không có cảm giác vinh dự nhà trường, nhiệt huyết hay không nhiệt huyết gì đó, dự tính ban đầu của cuộc đánh cược này cũng là do Thường Tĩnh Canh quá ngu dốt, cô ghê tởm những lời nói châm biếm Hàn Sơ Oánh của Thường Tĩnh Canh.

Cuộc thi liên hợp toàn thành phố lần này, cô giành top 1, phần thưởng nhận được là một quyền hạn sửa đổi câu đơn.

Hệ thống học tập keo kiệt bủn xỉn, song từ chuyện này lại chứng tỏ hai điều—— 1, trình độ học tập của cô ngày càng cao, đánh giá của hệ thống với cô cũng dần dần tăng lên. 2, giành top 1 toàn thành phố chắc chắn không khó đến vậy, bằng không phần thưởng sẽ là quyền hạn lớn hơn nữa.

Hệ thống học tập ngó xem tư duy ngược của Sở Ân, không thể không nói, kí chủ này thực sự rất nhạy bén và thông minh.

Bởi bình thường làm đâu chắc nấy nên trước khi thi không cần cuống quýt ôm chân Phật. Sở Ân bình thản học thuộc những ghi chú trọng tâm mà cô đã tinh giản rồi soát đề thi toán học, sau đó lên giường đi ngủ sớm.

Cô rất tự tin vào bản thân.

Ngày hôm sau, cuộc thi liên hợp toàn thành phố cuối cùng cũng đến, sự cạnh tranh giữa Oái Văn và Nhất Trung đã được công khai.

Sáng nay, nhóm QQ của trường Nhất Trung vẫn đang thảo luận sôi nổi.

[Thật ra tôi khá ấn tượng với Sở Ân trường bên, chị gái trong cuộc thi diễn thuyết lần trước, kẻ trộm xinh đẹp]

[Thật à? Tôi hơi không nỡ nhìn cậu ấy bị đại thần Canh đánh phủ đầu rồi.]

[@Thường Tĩnh Canh, đại thần Canh, vụ đánh cược ăn chắc bao nhiêu?]

Thường Tĩnh Canh: Đánh cược với tôi, không biết tự lượng sức.

[Yên tâm rồi hehe]

[Đỉnh đỉnh đỉnh, không hổ là đại thần Canh]

[Nhất Trung cố lên!]

Mà các giáo viên Oái Văn đối diện đều nhận thấy bầu không khí học tập của khối 11 trong khoảng thời gian trước khi thi rất tốt. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong đám học sinh xuất hiện một loại tư thế nhất định phải đánh bại Nhất Trung.

Mấy ngày nay, cuộc chiến gián điệp mạng giữa hai trường cũng bước vào giai đoạn khốc liệt, tieba hai bên đều có học sinh trường đối phương xem, thỉnh thoảng sẽ xảy ra bóc phốt, đánh nhau, còn có một vài tình huống hét lên trong không khí.

Suy cho cùng, đối diện nhiều năm như vậy, học sinh Oái Văn và Nhất Trung đã tương tác với nhau rất nhiều. Vụ cá cược giữa Sở Ân và Thường Tĩnh Canh là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Khoảng thời gian ôn tập trong buổi sáng tự học cuối cùng, phòng học lớp 5 yên lặng học bài, ngay cả Tống Triệu Lâm cũng bận rộn không thôi.

Sở Ân bật cười trước tinh thần học tập rực cháy hiếm có của cậu, sau khi kết thúc buổi sáng tự học bèn hỏi: "Cậu sợ tổ hợp quyền của anh trai thế à?"

"Đúng vậy!" Đôi mắt Tống Triệu Lâm quyến luyến rời khỏi quyển sách, tiếp đó mới nói: "Nhưng em không chỉ vì sợ bị đánh! Lần này không phải là cuộc chiến vinh dự sao! Chị còn đánh cược với tên ngốc bên cạnh, là một người bạn cùng bàn yêu quý nhất của chị, sao em có thể cản trở được!"

Sở Ân vỗ tay: "Cảm động rớt nước mắt."

Tống Triệu Lâm chỉ ra: "Em không thấy một giọt nước mắt nào cả!!"

Sở Ân mỉm cười dọn cặp sách, chuẩn bị tới địa điểm thi.

Tống Triệu Lâm vừa thu dọn đồ đạc, vừa lớn tiếng than khóc: "Đáng lẽ lần này em có thể chung phòng thi với anh Chẩn, đáng tiếc a a a a!"

Cuối học kì Lục Chẩn chỉ thi hai môn, tuy hạng nhất toán học nhưng tổng điểm chỉ được chuyển từ phòng cuối cùng lên phòng số hai đếm ngược từ dưới lên, vừa khéo cùng chỗ với Tống Triệu Lâm.

"Em vốn định nhờ ảnh gánh toán, hàiii, đáng tiếc anh Chẩn không tham gia thi."

Sở Ân: "...Ồ."

Nghĩ lại đúng là mấy nay không gặp qua tên chó, chẳng trách cảm thấy tháng ngày yên bình bất thường.

Cô không hỏi, Tống Triệu Lâm tự lảm nhảm nói tiếp: "Cũng không biết gần đây anh Chẩn bị sao, trạng thái có vẻ kém lắm, nghe Đàm Tử nói, ảnh vẫn ngủ ở nhà, không biết có phải ngã bệnh hay không..."

Ngủ?

Sở Ân khẽ cau mày, nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân.

Ra khỏi phòng học, đi về phía phòng thi, trên hành lang gặp được rất nhiều bạn học lớp khác.

Vừa thấy Sở Ân, bọn họ cổ vũ cô tới tấp: "Chị Ân đừng áp lực quá nhé! Thả lỏng ra!"

"Hãy tin tưởng bản thân, đừng sợ!"

"Cậu là người đỉnh nhất trong lòng bọn tớ!"

Hiển nhiên các bạn học không tin cô có thể vượt qua vị học bá trứ danh của thành phố, thái độ toàn nghiêng về phía cổ vũ, Sở Ân dở khóc dở cười.

Bước vào phòng thi đầu tiên, phân nửa học sinh ngồi trong này đều là bạn học trong lớp phụ đạo, tất cả mọi người rất thân quen.

"Lớp trưởng xông lên!"

"Đánh phủ đầu cho tên Thường Tĩnh Canh bên cạnh mất mặt luôn đi!"

"Lên lên lên a a a a——"

Sở Ân bất đắc dĩ, mặc bọn họ gào hét một lúc, sau đó vỗ tay: "Yên lặng."

Cả lớp lập tức im phăng phắc trong vòng ba giây.

Uy nghiêm lớp trưởng thấy rõ.

Có người trong phòng không vào lớp phụ đạo, thấy điệu bộ này đều kinh ngạc.

Chị Sở ngầu quá QAQ!!

Bọn tui cũng muốn được cô ấy quản lý aaaaa——

Buổi sáng thi văn đầu tiên, phong cách đề thi chung của thành phố và đề thi trường tự cho hoàn toàn khác nhau, độ khó không nhỏ.

Sở Ân ngồi ở vị trí đầu tiên, làm rất chuyên tâm.

Thi ngữ văn xong, Khương Nghiên và Hàn Sơ Oánh lập tức cuống cuồng chạy đến hỏi cô: "Ân Ân, thấy thế nào?"

Sở Ân: "Tàm tạm, độ khó không khác tớ tính mấy."

Hàn Sơ Oánh tức khắc thở phào: "Ổn rồi, ổn rồi, ổn rồi!"

Sở Ân mỉm cười: "Còn chưa thi toán đâu."

Toán mới là môn quan trọng nhất.

Giờ nghỉ trưa, rất nhiều học sinh Oái Văn hăng hái học tập. Sở Ân đọc sách một lúc, chợt nhớ tới một kiến thức không chắc lắm, vì vậy cô đứng dậy đi đến văn phòng.

Cô Vương đi vắng, trong phòng làm việc chỉ có một giáo viên dạy toán, Sở Ân chưa tiếp xúc với cô ấy bao giờ.

Cô lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn đi qua. Đã có một bạn học đang hỏi, Sở Ân bèn đứng đằng sau yên lặng chờ đợi.

Nhưng cả cô giáo và bạn học đều dừng lại, một người quay lại, một người ngẩng lên, chớp mắt nhìn cô.

Sở Ân bị nhìn hơi ngại, cô đưa tay sờ chóp mũi, giải thích: "Em có kiến thức muốn hỏi chút... có được không ạ?"

Không thì cô đi hỏi Cố Thu Trạch cũng được, cô vừa nhìn thấy anh.

Ai ngờ cô giáo và bạn học lập tức đáp: "Được được, không thành vấn đề!"

Nhiệt tình đến mức đáng sợ.

Sở Ân vội vã giữ bạn học kia lại: "Không có chuyện gì, cậu cứ hỏi xong trước đi."

"Không cần không cần không cần!" Bạn học kia lắc đầu thành trống bỏi: "Ân... bạn học Sở, cậu vào đi, vào đi——"

Cô ấy thì tính là cái gì! Cô ấy có khả năng giúp trường vẻ vang sao? Cô ấy không thể!

Ai trong trường chẳng biết Sở Ân đánh cược với phía đối diện—— Nếu như chị ấy thua rồi đi lau cổng trường cho Nhất Trung thì cô ấy sẽ khóc khiến trời phải nhìn mất!

Sở Ân hoàn toàn không biết mình đã trở thành đối tượng được cả trường bảo vệ.

Có người từng nói Sở Ân là người có thân phận thiên biến vạn hóa lại hài hòa không thể tin nổi nhất từ khi thành lập trường đến nay. Ban đầu cô là hoa khôi học đường cao lãnh, tiếp đó biến thành chị đại tuyệt mĩ, bây giờ sao, bây giờ là cục cưng quý giá của trường.

Tóm cái váy lại là ai ai cũng yêu quý chị!

...

Sau hai ngày, cuộc thi liên hợp toàn thành phố rốt cuộc đã kết thúc.

Bài thi trên toàn thành phố được thống nhất nộp lên scan, xếp xáo trộn tất cả các trường để thành tích được khách quan và công bằng.

Đây là lần đầu tiên học sinh Oái Văn coi trọng điểm bình quân đến vậy, các hạng mục đều được so sánh với Nhất Trung. Trong diễn đàn đâu đâu cũng có các cuộc thảo luận về thành tích, mỗi một hồi lại có người bắn tin.

Giờ học hôm nay, Tống Triệu Lâm đang nghịch điện thoại dưới ngăn bàn, bỗng sáp đầu xuống: "Má nó?"

Trong diễn đàn có bài viết mới: [Cấp báo!!! Thằng em họ tôi bên Nhất Trung nói toán TTC được 149!!]

Bài đăng lập tức nổ tung, mặc dù đang là giờ lên lớp nhưng nháy mắt vẫn có rất nhiều phản hồi.

#1: Đậu móa, cậu ta là quái vật à?!

#2: Ngót nghét điểm tối đa luôn, a a a a tức chết mất

#3: A a a tôi không muốn chị Ân lau cổng trường QAQ! Tôi muốn làm!!

Thành tích toán học của Thường Tĩnh Canh nhanh chóng lan truyền, nói thật thì đây cũng là số điểm rất cao đối với học sinh ban tự nhiên.

Thành tích toán học của Oái Văn chưa được công bố, tổng điểm văn và tiếng Anh trước mắt của Sở Ân đều rất cao, nhưng nếu điểm toán không vượt Thường Tĩnh Canh, cô vẫn sẽ thua cược.

Tống Triệu Lâm nhất thời lo lắng.

Vừa hết giờ, Hàn Sơ Oánh đã chạy đến, lo lắng lải nhải: "Cậu ta có thể tinh tướng như vậy đúng là do cậu ta ưu tú."

Đề toán của cuộc thi liên hợp toàn thành phố thật sự rất khó, có ý nhỏ trong 3 bài lớn đã đạt tới trình cạnh tranh, có thể thi được 149 điểm thì trình độ đúng không phải con người.

"Làm sao giờ, nếu không phải tại tớ lắm mồm ở bên ngoài thì Ân Ân cũng sẽ không đánh cược."

Để làm mất mặt Thường Tĩnh Canh, khoảng thời gian này Hàn Sơ Oánh đã thực sự cố gắng hơn bao giờ hết, nhưng cô vẫn có cảm giác mình làm Sở Ân liên lụy.

Khương Nghiên ôm cô: "Đừng tự trách, cậu ta nói như thế, là tớ tớ cũng không nhịn được."

Tống Triệu Lâm cũng nói: "Đúng vậy! Tôi xem mấy ảnh chụp màn hình xong còn muốn xuyên về để chửi cậu ta, tên ngu ngốc!"

Tuy nói là vậy, song trên mặt mấy người đều rất bi thảm.

Sở Ân bất đắc dĩ mỉm cười: "Các người có thể tin tưởng tôi một chút được không."

Ba khuôn mặt lập tức quay lại, đỏ mắt mong chờ nhìn cô.

"Chị Ân, chị..." Bọn họ dè dặt hỏi: "Chị có thể cao hơn 149 điểm ư?". Đọc 𝘵hêm các chươ𝑛g mới 𝘵ại — T 𝑟UmT𝑟𝙪𝑦ệ𝑛.v𝑛 —

Sở Ân cười không đáp.

Sao lại không thế? Cô có thể hết.

...

Lớp bồi dưỡng đặc biệt Nhất Trung.

Rất nhiều người đang cúng bái bài thi của Thường Tĩnh Canh.

Cuộc thi lần này, cậu ta được 287 văn, 149 toán, ngữ văn và tiếng Anh cũng đều rất cao, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đại thần Canh.

"Chị gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh thật sự phải đến lau cổng trường sao?"

"Ha ha ha, vậy tôi sẽ đưa giẻ lau cho cậu ta!"

Lớp bồi dưỡng đặc biệt đều là học sinh giỏi, có nam sinh rộng lượng nói: "Quên đi, đại thần Canh, cậu ta là con gái, con trai như chúng ta có gì nhường nhịn chút nhỉ? Cậu nói xem."

Thường Tĩnh Canh cười khẩy: "Lúc đó tôi vốn đâu có mắng cậu ta, tự cậu ta nhảy ra khăng khăng muốn đánh cược với tôi. Có lẽ lại là thiên kim đại tiểu thư nhà ai ra ngoài kiếm cảm giác tồn tại."

"Con gái chẳng phải đều thế này à, nói không chừng là cậu ta đang cố ý giành sự chú ý của cậu đấy nhỉ?"

Thường Tĩnh Canh nở nụ cười, cũng không phải không có khả năng này.

Nếu Sở Ân xin lỗi cậu ta hẳn hoi thì cậu ta có thể xóa bỏ vụ cá cược này. Thường Tĩnh Canh lấy điện thoại ra, định tag thử Sở Ân trong nhóm chat toán học.

Đúng lúc này, một người bất thình lình chạy hồng hộc vào cửa lớp bồi dưỡng đặc biệt——

"Mẹ kiếp, có xếp hạng toàn thành phố rồi!"

"Sở Ân được 150 điểm toán!!"

Âm thanh chấn động thiên đình, Thường Tĩnh Canh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Gì cơ?!"

Tất cả mọi người trong lớp bồi dưỡng đặc biệt của Nhất Trung cũng khiếp sợ: "Hài hước vậy!?"

Ai ngờ người đến báo tin vừa thở gấp xong, câu tiếp theo lại càng bất ngờ!

—— "Sở Ân xếp top 1 thành phố! Tổng 713 điểm!!"

...

Cùng lúc đó, cả trường Oái Văn trở nên vô cùng vui sướng.

Trong cuộc thi liên hợp toàn thành phố lần này, Sở Ân một mình gánh hạng nhất ba môn, toán học và tiếng Anh duy trì trình độ khó tin—— tất cả đều đạt điểm tuyệt đối!

Cô dùng điểm mạnh mẽ, vô tình, điên cuồng đập nát khuôn mặt tên học bá ung thư bên cạnh.

[KHÔNG! HỔ! LÀ! CHỊ! ÂN!!]

[Tui thay mặt các bé bot cả trường dâng tặng hoa hồng tình yêu cho chị Ân!!]

[A a a a tôi đã cái lư ghê, cứ như kiểu tôi thi được top 1 thành phố ấy!!]

[Tôi cũng vậy!! Tại sao lại hăng chỉ vì một cuộc thi thế này!]

Mặc dù tổng điểm bình quân của Oái Văn vẫn chênh Nhất Trung một đoạn nhưng người đứng đầu ở chỗ bọn họ nha!

Giờ đây, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thấy hình ảnh Thường Tĩnh Canh đến lau cổng trường!!

Bảng xếp hạng toàn thành phố được công bố cho tất cả các trường, ngay sau khi có kết quả, nhóm QQ toán học mà Thường Tĩnh Canh tham gia lập tức trào ra vô số người.

[Ha ha ha ha há há há há thành thật xin lỗi]

[Ha ha ha há há há, ý này chính là cười nhạo *nhe răng*]

[@Oái Văn - lớp 11 xã hội - Sở Ân, xin chúc mừng bạn học Sở đã đại diện cho con gái chúng ta giành được top 1!!]

[@Nhất Trung - lớp 11 xã hội - Thường Tĩnh Canh, đến đây đi đại thần, đã cược thì phải chịu chứ? Tối nay đi lau liền nhe]

Thường Tĩnh Canh tuyệt nhiên không tin Sở Ân kiểm tra lại có thể vượt cậu ta?!

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải lau cổng trường gì đó—— Làm sao có thể chứ?

Từ khi sinh ra, từ nhỏ đến lớn Thường Tĩnh Canh đều là thiên tài nổi tiếng, bắt cậu ta đi lau cổng trường cho Oái Văn ư?!

Thường Tĩnh Canh: [Tôi nói tôi chấp nhận cá cược à?]

[Thật buồn cười, từ đầu đến cuối đều là các cậu gây phiền phức nhé]

[Kém có một điểm thôi mà, lần này quả thật do tôi sơ suất, không có nghĩa là thành tích Sở Ân tốt hơn tôi]

Có người trong nhóm chat lập tức mắng cậu ta: [Có phải cậu không chịu nổi thua hay không?]

[Sao giờ không khoe khoang địa vị đàn ông của mình đi? Bây giờ làm đàn ông nuốt lời à?]

Nhật kí cuộc trò chuyện được post lên diễn đàn Oái Văn, quần chúng phẫn nộ, tất cả mọi người đều mắng Thường Tĩnh Canh hèn nhát không có trách nhiệm.

Lúc chuyện truyền đến tai Sở Ân, Thường Tĩnh Canh đã hoàn toàn vò đã mẻ không sợ rơi[1].

[1] Vò đã mẻ không sợ rơi: chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó.

Hàn Sơ Oánh gửi wechat cho cô: [Mau coi tên không biết xấu hổ này đi!! Hôm nay tớ đạt được thành tích sợ đàn ông rồi!!]

[Thường Tĩnh Canh: Thế nào thì tôi cũng sẽ không lau cổng trường Oái Văn]

[Thường Tĩnh Canh: Ai muốn lau, tôi có thể trả tiền gột rửa linh hồn ha ha]

Sở Ân: "..."

Ngu ngốc đúng là ngu ngốc.

Cô ngẫm nghĩ hai giây, tiếp đó mở kịch bản ra.

【...Sau khi thành tích kiểm tra liên hợp được công bố, Sở Ân thắng cược. Thường Tĩnh Canh đã quen tự cao, thẳng thừng đổi ý, khiến cả trường Oái Văn bất mãn...】

Chỉnh người như vậy không dễ.

Sở Ân cầm bút ánh sáng, gạch "thẳng thừng", đổi thành "không hề".

—— Khí phách trai thẳng ung thư, tới bảo vệ √

Ngay hôm đó, học sinh Oái Văn mắng Thường Tĩnh Canh cả ngày.

Lúc tan học, ở cổng trường học——

Trông thấy khuôn mặt bi phẫn xách xô nước, cầm giẻ lau của Thường Tĩnh Canh.

—— "Đệt."

"Ha ha ha há há há."

"Mẹ ơi, con muốn chụp lại ha ha ha ha."

"Trách oan cậu rồi, người anh em, không ngờ cậu vẫn rất mạnh mẽ!"

Hàn Sơ Oánh kéo Sở Ân vịn cửa sổ ngắm nghía điệu bộ lau cổng trường của Thường Tĩnh Canh rất lâu, cười đến độ sắp ngã chổng vó khỏi cửa sổ.

Sở Ân kéo cô nàng về nơi an toàn, tiếp đó nở nụ cười: "Hả giận chưa?"

"Hả giận lắm!" Hàn Sơ Oánh nói: "Hu hu hu nữ thần của mị có khác!"

Về sau Ân Ân nhất định phải luôn là top 1! Chẳng những top 1 toàn thành phố mà còn top 1 tỉnh! Cuối cùng là người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học!

Bước tới đỉnh cao cuộc đời!

Chuyện Thường Tĩnh Canh đến lau cổng trường Oái Văn được xôn xao đồn thổi rất lâu.

Đến lúc mọi người hít mệt drama, có người cảm thán một câu.

"Tiếc ghê, có phải nếu anh Chẩn cũng tham gia cuộc thi thì TTC chỉ có thể được top 3 môn toán thôi hay không?"

"Có khả năng ha ha ha."

"Vậy cậu ta lại càng bi phẫn hơn nữa~"

...

"Lại nói, sao tôi cứ cảm giác lâu rồi chưa thấy anh Chẩn nhỉ?"

"Không dối cậu chứ tôi cũng vậy.."

...

Lục Chẩn cúi đầu xem điện thoại.

Sở Ân giành top 1 toàn thành phố, đánh cược thắng học bá trường bên, cả trường đều đang khen cô.

Lục Chẩn cong môi cười rộ lên. Giỏi ghê.

Thiếu niên ngồi mép giường, áo phông trắng trên người lỏng lẻo, lộ ra làn da tái nhợt, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới làn da.

Anh do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được gửi tin nhắn chúc mừng cho Sở Ân.

[Chúc mừng nhé.]

Tin nhắn được gửi đi, niềm vui sướng còn chưa kịp len lỏi đến đầu quả tim thì nỗi đau xót sâu sắc mãnh liệt lại dâng lên lần nữa.

Lục Chẩn chạm lên ngực.

Như vậy rất tốt, sự đau khổ này không hề liên quan đến cô.

Cho đến hôm nay, Lục Chẩn đã không đếm xuể mình đã mơ thấy bao nhiêu mảnh vỡ.

Không đếm xuể các khuôn mặt, không thể nhìn thấy những cung bậc cảm xúc, lộn xộn như kính vỡ. Anh quỳ trên mặt đất nhặt, ngón tay bị cắt đến ứa máu.

Trong giấc mơ nát vụn cuối cùng ban nãy, anh trông thấy... mẹ.

Khuôn mặt xinh đẹp héo mòn, vẻ mặt hoảng hốt, lầm bầm nhắc lại gì đó.

Lục Chẩn kinh sợ choàng tỉnh, chợt ý thức được hình như mình đã tìm được vé vào giấc mơ thứ hai.

Tựa như giấc mơ đầu tiên anh nghênh đón sau lần tỏ tình dưới ánh trăng ngày đó. Lục Chẩn có linh cảm, anh có thể tìm thấy câu trả lời ở chỗ mẹ.

Tìm nơi đau nhất trong nỗi thống khổ, sau đó... hiểu rõ tất cả.

Lục Chẩn đứng dậy, cởi bỏ lớp quần áo dúm dó, trần trụi lấy áo khoác trong tủ quần áo ra ngoài.

Một giọng nói cất lên câu hỏi trong tiềm thức.

...Muốn vào không?

Đi vào bên trong hố đen kia.

Nếu không truy đến cùng, không biết, giả câm giả điếc sống tiếp.

Bây giờ anh đã có thể, đơn giản đợi cô gái mình thích trả lời tin nhắn.

Mặc dù không có hi vọng, nhưng anh vẫn có thể theo đuổi tiếp.

Ngón tay Lục Chẩn nắm chặt vịn vào tủ quần áo, mu bàn tay nổi lên hai, ba đường gân xanh.

Giọng nói lạnh lẽo gọi anh đi chết đêm đó lại vang lên trong đầu.

Anh còn có thể tự gạt mình sau khi biết chuyện kia có khả năng là sự thật sao.

Lục Chẩn nắm góc áo, mặc quần áo vào, đôi mắt khép hờ dưới mái tóc đen hỗn loạn.

Cho dù đã biết là sẽ chết.

Anh cũng phải gánh chịu.

...

Bên ngoài viện điều dưỡng,

Lúc nhìn thấy Lục thiếu gia bước đến trong đêm, y tá hơi kinh ngạc.

Lục Chẩn khẽ gật đầu, không chào hỏi, cũng không quấy rầy bất kì ai, tựa như vô số lần trước đây, lặng lẽ lên tầng.

Tô Dục Mẫn vẫn chưa nghỉ ngơi.

Qua lớp kính cửa phòng bệnh, Lục Chẩn thấy bà đang ngồi ở đầu giường, đong đưa nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Sau lần bà bắt đầu tỏ ra chống cự từ nhiều năm trước, Lục Chẩn đã lâu không tiến tới trước mặt bà.

Nhưng hôm nay, Lục Chẩn nâng tay nắm cửa, chậm rãi đẩy cửa ra.

Lúc đầu Tô Dục Mẫn vẫn chưa phát hiện ra anh.

Đợi đến lúc nhận ra, Lục Chẩn đã đi đến mép giường bà. Thiếu niên trầm mặc cao lớn tạo thành một mảng bóng đen.

Tô Dục Mẫn trợn to mắt, tiếp đó đột nhiên bắt đầu co về phía sau, vẻ điềm tĩnh trên người bà bị đập vỡ, biểu cảm rất hoảng sợ, rất kháng cự.

Thường ngày, một khi Lục Chẩn trông thấy bà bày ra vẻ mặt như vậy thì nhất định sẽ tránh mặt.

Nhưng lần này anh bất ngờ vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay yếu ớt của mẹ.

Hình ảnh trong mơ chợt lóe lên, chầm chậm trùng khớp với khuôn mặt người phụ nữ hiện giờ.

Lục Chẩn hít một hơi, khàn giọng hỏi: "Mẹ, rốt cuộc, đang sợ cái gì?"

Tay Tô Dục Mẫn bỗng run lên.

Lục Chẩn sử dụng tối đa sự kiên nhẫn, lặng lẽ chờ đợi.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Lục Chẩn tưởng như sắp qua một đời, anh mới chợt nghe thấy tiếng thì thào của Tô Dục Mẫn.

Rì rầm, trầm thấp gần kề... là câu mà Lục Chẩn không thể nghe rõ trong giấc mơ.

Giờ đây cuối cùng đã nghe rõ.

-

Đêm khuya, Sở Ân hoàn thành xong bài tập mới thấy tin nhắn kia của Lục Chẩn.

Không đầu không đuôi, cô mất hai giây mới hiểu là đang nói về chuyện cô giành top 1 toàn thành phố.

Sở Ân thầm hừ một tiếng.

Tên chó, chậc.

Sở Ân chợt liếc qua tên wechat của anh, trước kia không đoán được nghĩa, lúc này bỗng tự thông.

Bốn chữ cái, khớp với tên wechat của cô.

Hóa ra Lục Chẩn đã bắt đầu ám chỉ từ lâu.

...Đồ chó.

Sở Ân tiện tay hồi âm hai chữ, sau đó vứt điện thoại đi, lên giường ngủ.

Bây giờ, mặc dù tên đàn ông chó vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, song quả thật rất khác kiếp trước.

Nếu kiếp này Lục Chẩn không trở nên méo mó, về sau không biến thành dáng vẻ cố chấp điên cuồng thì kiếp này, có lẽ bọn họ sẽ dần dần cùng nhau quên lãng theo thời gian.

Trong cuộc sống ngày càng viên mãn, cô có thể hoàn toàn quên đi... người đã từng để lại dấu ấn nổi bật nhất trong cuộc đời mình.

Và anh, sau nhiều lần âm thầm bị ám sát, cuối cùng vẫn sống tiếp không mảy may hay biết. Không nhớ tình thù vãng lai, cũng không biết ân oán kiếp này.

Như vậy, một người từ từ quên mất lưu tâm, một người không lại sa vào ngã rẽ.

Hết thảy nồng nhiệt hóa tro tàn... cũng coi như một đời suôn sẻ.

Ánh trăng đêm nay rực sáng bất thường, không hiểu sao Sở Ân lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Rồi dần dần chìm vào giấc ngủ giữa muôn vàn cảm xúc.

Thật lâu sau, trong phòng vang lên tiếng hô hấp rõ ràng, dài lâu, thiếu nữ vùi vào giường ngủ say.

Nhưng vào lúc này, sâu trong đầu cô đột nhiên vang lên một tiếng "Ting——" quen thuộc.

"Ting——"

-

Rạng sáng, Lục Chẩn mở mắt trên giường.

Thế giới tĩnh lặng.

Và đôi mắt anh, thâm sâu, trống rỗng, hệt như một cánh đồng hoang vu.

Lục Chẩn nằm đó, không nhúc nhích hồi lâu, như một bộ thi thể.

Cuối cùng đã hoàn thành việc kết thúc giấc mơ kia. Cuối cùng đã chạy ra khỏi hố đen. Cuối cùng đã có được kết quả bạn muốn tìm.

Nhưng cuối cùng cũng, tan nát cõi lòng, thương tích đầy mình.

...Phản bội, tổn thương, đày đọa tinh thần....

Những đau đớn thân bất do kỷ[2], nghĩ một đằng nói một nẻo.

[2] Thân bất do kỳ: thân không do tự mình làm chủ, không có tự do được làm theo ý muốn của mình.

Rất nhiều đêm đau khổ âm thầm thét gào khi ôm cô.

Tự kiềm chế và mất khống chế. Yêu tha thiết và thống khổ.

Còn có năm đó, sau khi cô đi, làm xác chết di động nhiều năm, tận đến khi tự mình chấm dứt.

Từng dao từng dao, cắt mạch máu và xương thịt.

...Năm 17 tuổi, buổi tối đầu hạ, Lục Chẩn đã biết quỹ đạo tương lai của cuộc đời mình.

Hay nói đúng hơn, người đàn ông chui vào ngõ cụt kia rốt cuộc cũng quỳ gối, trở về bản thân năm 17 tuổi.

Không có niềm vui sống lại. Cũng không có vận may làm lại lần nữa.

Trong đống tro tàn, ruột gan đứt từng khúc, anh chỉ nghĩ——

Hóa ra kiếp này cô sống rất tốt.

Thông minh. Xuất sắc. Tươi đẹp như một luồng ánh sáng.

Cô ấy không cần mình.

Thật tốt.

...

Sáng hôm sau, Sở Ân đẩy cửa ra ngoài.

Dưới mép tường đối diện, một thiếu niên mặc áo đen đang đứng.

Vải áo hai vai Lục Chẩn thâm đen, bị nước sương làm ướt, như thể đã đứng đó cả đêm. Hai gò má anh trắng bóc lạnh lẽo, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt đỏ đến mức nóng lên, tóc trán che khuất tầm nhìn.

Sở Ân nhíu mày, cuối cùng bước đến trước mặt anh, hỏi: "Sao vậy?"

Giọng nói y hệt năm đó.

Cả người Lục Chẩn run rẩy, kiềm chế tầm mắt, từng chút khát vọng thấm vào tận xương tủy, đến cả đôi mắt cũng khô rát.

Tươi mới, xinh đẹp, cô ấy...

Đầu ngón tay anh run rẩy hồi lâu vẫn không dám đưa lên nhẹ nhàng chạm vào cô.

Sở Ân không đợi được đáp án, mất kiên nhẫn ngước lên: "Cậu——"

Chưa nói dứt lời, cô đột nhiên nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống dưới mắt phải của Lục Chẩn.

...Anh khóc.

Lục Chẩn khóc?

Thiếu niên nhanh chóng rời đi.

Kể từ hôm đó, Sở Ân phát hiện, trong cuộc sống của cô, Lục Chẩn đã...

Biến mất.