Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 50: Đập chú út - THĂM DÒ



Đầu Sở Ân nháy mắt nổ tung.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không nghĩ miệng Lục Lân Uyên lại có thể phun ra những lời ác độc như vậy.

—— Aaa cái lão biến thái này???

Mặc kệ là yêu hận tình thù, Sở Ân vừa nhìn thấy hai câu này, cô lập tức muốn phá cửa xông vào đạp lên mặt gã vài cái.

Bề ngoài giả bộ đàng hoàng ra dáng lắm mà sau lưng lại luôn mồm slut-shaming[1] người ta.

[1] Slut-shaming: sự đánh giá, xúc phạm, sỉ nhục bằng cách công khai hoặc hàm ý người nữ giới khi cô ấy đã quan hệ với nhiều người, thể hiện ham muốn tình dục hoặc đơn giản chỉ là do cách ăn mặc.

Còn "Con đàn bà hèn hạ"?? Vậy ông là thằng đực rựa cặn bã à?

Ọe!!

Sở Ân tức muốn chết, phân nửa đại não đang ngẫm xem nên trị tên biến thái Lục Lân Uyên này thế nào cho đẫm máu và tàn bạo nhất.

Nhưng nửa đại não kia chợt nảy ra một ý nghĩ—— Vậy Lục Chẩn có biết dáng vẻ thật sự của Lục Lân Uyên không?

Ở trong ấn tượng của cô, Lục Lân Uyên đối xử với Lục Chẩn như anh như cha, cực kì tốt với anh. Mặc dù lần trước đã biết tên Lục Lân Uyên này không vô hại như vẻ bề ngoài, nhưng lần này không có bước đệm lại đột nhiên chạm tới mặt tối tăm và khó nhìn thấy nhất của gã.

Lục Lân Uyên đối xử với mẹ anh như vậy, Lục Chẩn mười mấy tuổi sẽ biết sao?

Nếu như biết... thì Lục Chẩn có thể làm cái gì?

Bây giờ anh mới ngần ấy tuổi, thế lực căn bản không thể chống lại Lục Lân Uyên. Cha Lục Chẩn mất sớm, vậy nên cho dù lúc đầu Lục Lân Uyên không chính thức tiếp quản bề ngoài sản nghiệp thì cũng đã thâm nhập vào sớm hơn Lục Chẩn mười mấy năm.

Tuy sau này tiểu giám đốc Lục có rung trời chuyển đất trong giới kinh doanh, nhưng lúc này chẳng qua anh cũng chỉ là một thiếu gia không quyền, trên tay không có thực quyền nhà họ Lục.

Chứ đừng nói đến... Lục Lân Uyên xử lý sản nghiệp xám nhiều năm như vậy, trình độ xã hội đen căn bản không ai biết được, thế lực giao lưu hỗn tạp. Bây giờ có vẻ gã còn mượn sức nhà họ Tống ở sau lưng nữa.

Kế đó, một suy đoán mơ hồ sâu sắc hơn lóe lên trong đầu Sở Ân—— Liệu Lục Lân Uyên có thực sự tán thành quyền thừa kế của Lục Chẩn như gã đã thể hiện không?

Nếu như Lục Lân Uyên thật sự cướp quyền thì kiếp trước Lục Chẩn đã bảo vệ nhà họ Lục như thế nào?

Dường như cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Một vài kí ức mờ nhạt cuồn cuộn tràn về. Sở Ân lắc đầu, quá nhiều thông tin đã nhập vào trong vài giờ ngắn ngủi, cả đại não hiện tại đều ong ong.

Cô đứng lên, quyết định rời khỏi nơi này trước, bình tĩnh suy nghĩ biện pháp đối phó.

Nhưng—— Đúng lúc này, đỉnh đầu cô bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

"Bạn học nhỏ? Sao cháu lại ở chỗ này?"

Tai Sở Ân như sắp phát nổ, cả lưng đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi—— Cửa phòng bệnh thế mà lại mở ra?!

Cảnh tượng hơi khủng bố, nhưng cô đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình ngay khi ngẩng đầu lên: "Ngài Lục ạ? Chào ngài?"

Lục Lân Uyên quan sát cô từ trên cao, nụ cười trên mặt rất dịu dàng: "Không có chuyện gì sao mà chạy đến viện điều dưỡng thế này?"

Sở Ân lập tức có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, biểu cảm không thay đổi, vẻ mặt kinh ngạc vừa phải: "Cháu qua đây thăm người—— ngài cũng vậy ạ?"

Lục Lân Uyên mỉm cười dán mắt vào cô.

Cô bé này cũng thật may mắn, không ngờ lại có thể tình cờ gặp được cô ở trong hành lang lúc không có người trông coi, mấy tên thuộc hạ kia không biết đã chết dí nơi nào—— Có điều không sao, chỉ là một con đàn bà thôi mà.

Người trước mắt này cũng thế, người trong phòng kia cũng vậy.

Đàn bà đều là động vật giống nhau.

Trước tiên thợ săn dịu dàng đến gần, giành được tín nhiệm của bọn họ, sau đó từng chút từng chút thâm nhập vào cuộc sống bọn họ, bị phụ thuộc, trở thành sự tồn tại không thể mất đi trong đời cô ta. Sau đó—— sẽ mạnh mẽ quẳng cô ta vào trong bùn đất, dẫm lên mấy cái—— cuối cùng, trở thành người duy nhất sẵn lòng vươn tay về phía cô ta.

Quá đơn giản, chẳng qua chỉ là một công việc tinh tế tỉ mỉ dài hạn.

"Tiền lời" lớn hơn nhiều so với công sức bỏ ra. Bởi vì... thợ săn thậm chí có thể khiến con mồi vứt bỏ hết thảy những gì vốn là của cô ta.

Cô gái nhỏ trước mắt Lục Lân Uyên này cũng bằng tuổi Tô Dục Mẫn năm đó... Hơn nữa hiện nay nhà họ Sở vừa mới phá sản, thân phận Sở Ân xuống dốc không phanh, đúng là lúc đáng thương.

Mặc dù cháu trai thân yêu bây giờ không dễ đoán tâm tư, nhưng Lục Lân Uyên vẫn có hứng thú với cô.

Lục Lân Uyên khẽ cười, nhìn chăm chú vào Sở Ân, dùng giọng điệu hết sức tiếc nuối: "Chú nghe nói nhà cháu xảy ra chút chuyện, chắc hẳn bây giờ đang rất khó khăn. Lần trước không được đúng lúc, hôm nay rõ ràng có duyên gặp nhau ở đây, không bằng..."

—— "Không cần."

—— "Chú út."

Hai âm thanh đồng thời vang lên, lại có loại lạnh lùng giống nhau như đúc.

Mi tâm Lục Lân Uyên bỗng giật nảy, cùng lúc đó, Sở Ân lặng lẽ rụt vai lại.

—— Sao tên chó này lại đến không đúng lúc thế này!

Cô vừa mới ra tay xong!

Tâm tư Lục Lân Uyên lập tức xoay chuyển, vừa vặn nở nụ cười nhìn về bóng người đang đi đến phía xa xa. Đúng lúc này—— Đèn led trên đỉnh đầu gã đột nhiên rơi xuống mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước!

Cái ván tròn trên trần nhà tăng tốc rơi xuống theo phương thẳng đứng, sau đó "rầm" một tiếng!

—— Nặng nề đập vào khuôn mặt đang khẽ cười của Lục Lân Uyên.

Sở Ân vừa chột dạ vừa mừng thầm:...Aaa! Trúng chính giữa hồng tâm!!!

Ban nãy, khi Lục Lân Uyên giả vờ giả vịt với cô, Sở Ân quả thực không nhịn được sờ mó kịch bản, sửa chữ "rơi" thành chữ "đập" trong câu [Đèn led trên đỉnh đầu rơi vào mặt gã]!

Bây giờ nhìn xem, ông chú biến thái này không có hào quang nam chính như tên đàn ông chó—— nói đập là thật sự đập nát!

Đã quá Pepsi ơi...!!

Mời ông tiếp tục sỉ nhục phụ nữ!!! Thứ rác rưởi khó ngửi!!

Lục Lân Uyên gào lên một tiếng đau đớn, không nhịn được phát ngôn ra một câu thô tục. Gã bịt sống mũi, giơ tay vẫy vẫy về phía Lục Chẩn: "Đừng lo, chú không sao."

Lục Chẩn đi đến, tầm mắt lại liếc qua Sở Ân trước.

Cũng may, không bị đập phải.

Hơn nữa... cô gái nhỏ như thể để tránh khó xử nên quay mặt sang một bên. Từ góc độ của Lục Chẩn, khuôn mặt tươi trẻ hơi cong lên, môi mím lại, một chiếc xoáy nhỏ nhỏ đang làm ổ trên đôi má.

Mi mắt Lục Chẩn khẽ run, đáy mắt lập tức lộ ra một chút ý cười bé nhỏ, sau đó mới không dấu vết dời tầm mắt lên mặt Lục Lân Uyên: "Chú không có chuyện gì chứ?"

Sắc mặt Lục Lân Uyên đau đớn, hiển nhiên là có chuyện, sống mũi gã bị đập đến sắp gãy rồi.

Lúc này thuộc hạ của gã mới cuống quýt chạy đến, biết mình đã gây ra sai lầm lớn, vội vàng đỡ Lục Lân Uyên rời đi với vẻ mặt khó coi.

Lúc vừa kề vai, Lục Chẩn đột nhiên nói: "Chú út, sau này cứ để cháu qua bên này là được, chú không cần phải nhọc lòng như thế."

Nghe xong lời này, trong lòng Sở Ân hiếm có cùng chung mối thù với tên đàn ông chó: Đúng vậy! Thứ rác rưởi cách xa mẹ của người khác ra một chút! Cút xéo!

Lục Lân Uyên bịt sống mũi, chân mày nhướng lên kích động.

Lục Chẩn quay đầu nhìn gã, nét mặt rất bình tĩnh: "Cháu đã nói chuyện qua với viện trưởng, sau này cứ giao cho cháu là được."

Lục Chẩn sẽ từ từ dọn sạch người của Lục Lân Uyên ở viện điều dưỡng, tuy anh phát hiện ra đã quá muộn, nhưng ít ra anh sẽ không để Lục Lân Uyên tiếp tục nữa.

...Tất cả mọi chuyện khác, cũng giống như vậy.

Lục Lân Uyên híp mắt lại, tiếp đó mới mỉm cười: "Đương nhiên, thằng nhóc nhà cậu, cái này vốn là chuyện cháu nên làm mà."

Lục Chẩn gật đầu: "Chú út vất vả rồi ạ."

Lục Lân Uyên cuối cùng cũng được đưa đi.

Hành lang lại trở nên vắng tanh một lần nữa.

...

Lục Chẩn đi đến trước phòng bệnh, đứng bên ngoài nhìn Tô Dục Mẫn một chút rồi mới quay người lại.

Con ngươi đen láy của Sở Ân chuyển động.

Kể từ ngày mất điện, Lục Chẩn cũng không xuất hiện lại trong thế giới của Sở Ân nữa. Hôm nay cô bước chân vào sự tình của kiếp trước, lại trông thấy rất nhiều chuyện kiếp trước mà cô không biết.

Bây giờ đối mặt với một người trong cuộc khác, tâm trạng có chút... vi diệu không nói được thành lời.

Lục Chẩn lén hít sâu một hơi để duy trì chất giọng ôn hòa, dùng giọng điệu bình thường hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Sở Ân lập tức chột dạ.

Chuyện cô lén chạy đến nhìn Tô Dục Mẫn không thể để cho Lục Chẩn biết, kiếp này cô cũng không nên biết người tên Tô Dục Mẫn này!

Sở Ân đưa tay sờ chóp mũi: "...Đến thăm người."

Lục Chẩn kiềm chế cảm xúc của mình, chậm rãi đưa mắt nhìn lên mặt cô. Màu mắt anh đen kịt hờ hững, trái tim dưới lớp da mỏng manh đang đập vô cùng mạnh.

Là em và tôi. Em của năm đó và tôi của năm đó.

...Rõ ràng bọn họ đều nhớ.

Nhưng yêu hận mãnh liệt cách biệt cả một dòng sông thời gian, làm sao cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Thực ra Lục Chẩn có rất nhiều lời muốn nói. Thế nhưng thế giới vẫn bắt anh câm miệng, sự đau đớn đứt dây thần kinh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh.

Anh đã giở rất nhiều chiêu trò mới dẫn được cô đến đây, song kỳ thật cũng không biết Sở Ân có thể nhìn ra bao nhiêu, có thể tiếp tục thăm dò được bao nhiêu.

Nhưng Lục Chẩn đã rất vui mừng. Cũng biết không thể cuống cuồng một chút xíu nào.

Có thể đối diện nhìn nhau, nghiêm túc đứng ở chỗ này. Cô không bỏ đi, anh cũng không tàn phế, che đậy trái tim thủng trăm ngàn lỗ của từng người, cũng là một cuộc sống mới.

"Thăm xong chưa?" Lục Chẩn nhẹ giọng hỏi.

Sở Ân đang do dự: "Hả."

Thật ra tinh thần chuộng chính nghĩa trong lòng cô đang quấy phá.

Sở Ân nghĩ... cô rốt cuộc có muốn nói cho Lục Chẩn hay không?

Nói thế nào đây? Nói thật ra chú út của anh ta không phải là người tốt, gã ta gần như ngược đãi tinh thần mẹ anh, nói anh sau này đừng để gã đến gần bà nữa.

——Thế nhưng cô phải giải thích thế nào?

Nói tôi tình cờ đi đến viện điều dưỡng, tình cờ đi đến ngoài phòng bệnh tầng này, tình cờ nhìn thấy chú út và mẹ anh cùng ôm nhau, còn siêu nhiên nghe thấy chú út nói thầm bên tai mẹ anh.

...Nói ra có quỷ mới tin.

Không phải là cô muốn giúp Lục Chẩn—— Tên đàn ông chó này không cần cô giúp. Chỉ là Sở Ân cảm thấy khó chịu khi thấy tình huống như thế, cho dù ban nãy dùng đèn led đập vỡ mặt gã ta thì nghĩ đến việc lão già biến thái này có lẽ đã làm như vậy trong nhiều năm thôi cũng khiến cơ thể cô không khỏe rồi.

Mặt Sở Ân lộ vẻ rối rắm.

Cô không biết từng tấc từng tấc biểu cảm của mình đều rơi vào trong mắt Lục Chẩn.

Cho anh một chút hi vọng.

Phát hiện rồi à, có thể đoán được bao nhiêu?...

Đèn led trên đầu không còn, hành lang nơi này có chút tăm tối vắng vẻ. Mắt Lục Chẩn hơi rủ xuống, con ngươi đen như quạ cất giấu một chút ánh sáng.

Cuối cùng Sở Ân vẫn quyết định không nói. Cô tình nguyện để ý đến bản thân nhiều hơn chứ không thể để Lục Chẩn nhìn ra gì đó.

Cô vắt chéo tay ra sau lưng, nói: "Chưa, giờ tôi đi thăm."

Ánh sáng trong mắt Lục Chẩn nhạt đi một chút, nhưng anh lập tức cười lên: "Ừ."

Sở Ân xoay người muốn đi, Lục Chẩn nhìn cô, không biết vì sao đột nhiên không nhịn được: "Sở Ân, sao cái tên đàn ông kia... người bạn học sinh giỏi toàn diện của cậu không đi cùng cậu?"

Sở Ân dừng lại, quay nửa người lại: "Lần sau."

Lục Chẩn vẫn cười, nhưng cười khổ.

Anh rõ ràng không có tự trọng. Anh tuyệt nhiên không có năng lực phòng ngự trước Sở Ân, chỉ một lời nhẹ nhàng cũng có thể khiến trái tim anh đau nhói.

Sở Ân không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ đi. Đuôi tóc màu trà mềm mại vụt qua trước mắt, trái tim Lục Chẩn phút chốc cũng trống rỗng nhảy theo sau.

Anh bỗng khao khát muốn chứng minh rằng trên đời này không còn ai như anh và cô.

Ngụy Hạc Minh không thể mà Cố Thu Trạch cũng không thể.

Dù cho mối ràng buộc này là vì người muốn khiến lòng tôi chết lặng.

Vậy, cứ, tiếp tục, giết.

Sở Ân rất bình tĩnh, đi sâu vào trong hành lang. Đúng lúc này, phía sau bỗng lại vang lên giọng nói của anh.

"Cứ đi như thế" Giọng Lục Chẩn hơi run rẩy: "Vậy đèn led phải làm sao bây giờ?"

Không phải... cậu làm rơi à.