Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 2: Đôi mắt ấy



Buổi chiều muộn ngày hôm nay, Mộ Dung Hãn không phải tham dự tiệc, cũng chẳng phải tham gia họp báo ra mắt tác phẩm, lại càng không phải là lễ trao giải mà anh đang ngồi cùng những vị trung niên để xem diễn tuồng cổ. Bên trái anh là một bà lão đã ngoài bảy mươi, phía trước và đằng sau của anh đều là những cô chú đã tầm tuổi nghỉ hưu, đặc biệt hơn nữa bên phải của Mộ Dung Hãn chính là bà nội của anh. Thỉnh thoảng bà còn nhìn anh rồi cười nói:

- Cháu trai của ta, có phải cháu thấy vui lắm không?

Bà nội của anh hoàn toàn biết là anh ấy không thích những nơi như thế này nhưng mà khi thấy anh cười gượng gạo thì bà lại càng muốn trêu chọc anh hơn. Bà cũng nhân cơ hội này mà nói với anh:

- Lát sẽ cho cháu một bất ngờ.

Vì bọn họ ngồi giữa trung tâm, ánh đèn không quá sáng nhưng cũng đủ soi được nhan sắc của anh, vì anh không thể đeo khẩu trang khi ngồi cạnh bà của mình, hơn nữa ở đây chỉ có khoảng trăm người nên anh cũng không ngại ngùng gì.

Đúng là bất ngờ của bà nội anh còn chưa bắt đầu mà anh đã thấy bất ngờ khác rồi. Mấy cô bên cạnh liên tục gặng hỏi:

- Này cháu trai, cháu có người yêu chưa, để ta giới thiệu cho nhé.

Một người khác lại nói:

- Nhìn cháu rất giống ảnh đế Mộ Mộ gì đó, nhan sắc thế này chắc là nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?

Mộ Dung Hãn thật sự không biết nói gì nữa, anh chỉ gật đầu cho qua chuyện rồi lắc lắc cánh tay của bà nội mình mà thôi. Bà của anh cũng hiểu ý liền bật cười, rồi sau đó bà liền nói:

- Mấy vị đừng có mà dò hỏi cháu tôi, nó có người khác rồi đấy.

Mộ Dung Hãn thấy nhẹ lòng hẳn ra, bà anh không biết từ bao giờ mà lại thương yêu cháu mình như vậy nữa, vì thế anh càng phải tỏ lòng hiếu thuận mới được:

- Cảm ơn bà yêu, từ giờ bà bảo gì cháu cũng nghe bà.

Bà nội của anh mỉm cười rồi nghĩ trong đầu:

- Lần này cháu chết chắc rồi cháu của ta ơi.

Bỗng ánh đèn đều tắt hết, xung quanh đều tối om chỉ duy nhất có ánh sáng trắng trên bục biểu diễn. Bục biểu diễn khá nhỏ, lại sơ sài không giống như anh mong đợi.

Mở đầu màn tuồng chính là một nhân vật nam đi xuất chinh đánh trận, sau đó lập công nên được thăng chức cao hơn là tướng sĩ. Khi anh ta về quê hương của mình thì lại có một người cô gái trẻ chạy ra ôm anh ta khiến bao người thấy bất ngờ, trong khi cả đoàn quân ai cũng biết người tướng sĩ này đã có vợ là công chúa xinh đẹp rồi.

- Chàng ơi chàng, chàng đi đánh giặc bao ngày nay mới trở về, giờ chàng có khỏe không?

Từng câu hát từ cô gái kia đều chất chứa tình cảm, đặc biệt là đôi mắt biết nói ấy đã lột tả thành công được tâm trạng của một người con gái chờ người yêu mình trở về sau trận chiến.

Nhưng người tướng sĩ kia lại né tránh người yêu của mình mà nói:

- Nàng ơi, Mị Thanh ơi, nay ta rất biết ơn nàng vì đã chờ đợi ta nhưng trong lòng ta bây giờ còn có một cô gái khác.

Lúc này, cô gái tên Mị Thanh kia mới hiểu, nước mắt cứ thế trào dâng nghẹn ngào không nói lên lời.

Công chúa cùng với chàng tướng sĩ kia rời đi, bỏ lại một mình Mị Thanh. Kể từ đó, Mị Thanh bỗng trở thành một con người khác, đôi mắt không còn trong trẻo như xưa, thay vào đó là sự toan tính để trả thù những người đã làm cô bị tổn thương.

- Vậy thì nay ta thề với trời, chàng và ta không sống được cùng nhau thì phải chết cùng nhau.

Tiếng sấm chớp đùng đùng chỉ là phụ họa cho nhân vật chứ không thể miêu tả hết được nỗi uất hận trong đôi mắt của người con gái ấy.

Tác phẩm kết thúc, tất cả diễn viên đều cúi đầu cảm ơn khán giả.

Đến đây, ai cũng thán phục bởi tài năng của cô gái đóng Mị Thanh, chính là một nam đế bao nhiêu năm nay cũng không thể phủ nhận được tài năng của cô ấy, diễn xuất thật sự rất xuất chúng, bao quát thậm chí là nắm bắt tâm lý nhân vật cực kỳ tốt. Mộ Dung Hãn chưa bao giờ nghĩ mình lại nghiêm túc xem một vở tuồng dân gian trong suốt hàng tiếng đồng hồ như vậy.

Bà nội anh cũng chỉ nói đùa cợt một câu với cháu mình:

- Cháu hâm mộ cô gái đó à, rồi mai sau sẽ là của cháu thôi.

Mộ Dung Hãn bị câu nói của bà nội mình làm cho giật mình, anh vỗ nhẹ mu bàn tay của bà rồi nói:

- Bà nội, bà cứ khéo đùa gì vậy?

Bà nội cười cười rồi kéo cháu trai lại đằng sau cánh gà, sau đó thì bỏ rơi anh đứng một mình.

- Cháu ở đây đợi ta, ta đi vệ sinh một lát.

Mộ Dung Hãn cũng rất nghe lời mà đứng lại một chỗ, anh đứng ngẩn ngơ thì ánh mắt bỗng dưng va chạm vào một cô gái, đó chẳng phải là nhân vật Mị Thanh kia hay sao?

Theo quan sát của anh, người người cười đùa với nhau nhưng cô ấy vẫn ngồi một mình gỡ từng phụ kiện trên tóc của mình, không một ai giúp đỡ dù chúng có vẻ rất nặng. Sau đó, cô ấy từ từ tẩy trang lớp trang điểm đậm đầy màu sắc kia. Mộ Dung Hãn cũng không thể tin được cô ấy lại thuần khiết như vậy nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sắc sảo. Anh cô gắng nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện ra.

- Thì ra là cô ấy hay sao? Cũng thật trùng hợp, đâu ai biết được một người con gái biết uống bia lon mà lại làm một nghệ nhân hát tuồng cơ chứ?

Mộ Dung Hãn lắc đầu, lúc này, Lý Nhược Hy lại để ý trong gương của mình, sao lại có người lạ ở đây cơ chứ? Thậm chí anh ta còn khá giống với ảnh đế Mộ Dung Hãn trong bộ vest màu xám nữa.

- Này, Nhược Hy, nhớ dọn dẹp xong mới được về đấy.

Tiếng nói từ một người đàn ông khiến cô khó chịu, đó chính là cậu của cô nên cô cũng ngậm ngùi mà chẳng dám cãi lại.

Lần này thực sự khiến anh nhìn cô ấy với một con mắt khác rồi.