Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 9: Tôn trọng quyết định của cô



Hôm nay lại là buổi chiều thứ thứ sáu, anh lại đến xem tuồng cùng bà nội để xem cô biểu diễn. Vốn Mộ Dung Hãn không có hứng thú với mấy vở diễn này nhưng vì đã hứa với bà nội nên anh đành đi theo.

- Bà nội, bà có chắc là hôm nay cô ấy diễn không thế?

Bà nội của anh lập tức vỗ nhẹ mu bàn tay anh rồi nói:

- Yên tâm, ta không sai được đâu.

Một lát sau, vở diễn bắt đầu, lần này Lý Nhược Hy lại hóa thân làm một vị nữ anh hùng trong thời chiến. Trong mắt của anh, bộ trang phục thời xưa với chiếc mũ có hai râu dài thật ấn tượng, chắc là cô ấy đội nặng lắm đây. Không chỉ thế, vì anh là một diễn viên nên có thể đánh giá cô ấy qua từng ánh mắt, cử chỉ, chúng đều vô cùng dứt khoát, giọng nói cũng rất rõ ràng lại trầm bổng. Giữa sân khấu, anh chỉ thấy cô ấy là người tỏa sáng nhất, đặc biệt nhất. Anh thầm nghĩ:

- Mình nghĩ không sai mà, cô ấy là một bông hoa tài năng.

Sau buổi diễn, tiếng vỗ tay vang khắp nhà hát kịch, tất cả diễn viên đều đứng lại cúi chào khán giả. Lần này, Lý Nhược Hy mới thực sự nhìn thấy bà nội Bùi cùng với Mộ Dung Hãn ở dưới kia, cô chỉ khẽ chớp một cái rồi lại lui về phía sau cánh gà.

Mộ Dung Hãn kịp thời bắt được ánh mắt của cô ấy nhưng dường như cô ấy lại coi như không nhìn thấy anh thì phải, vì thế anh mới đau lòng.

Lý Ngọc Hân đã nhìn thấy Mộ Dung Hãn nên bất chấp chạy đến tìm anh ấy ngay sau khi màn kịch kết thúc, thật may vì khán giả cũng giải tán dần mà anh ấy vẫn không rời đi. Nhân cơ hội này, cô ta chạy rất nhanh lên chỗ anh rồi nói:

- Mộ Dung Hãn, em thật sự rất hâm mộ anh, anh có thể… có thể cho em chữ ký được không?

Lý Ngọc Hân nói với giọng nói ấp úng, thể hiện rõ sự ngại ngùng. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy trực tiếp như vậy nên có chút run sợ.

Khi Lý Nhược Hy vừa bước vào cánh gà thì bắt gặp được cảnh tượng đó nhưng vốn không liên quan tới cô nên cô chỉ rời đi, trong lòng cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Bà nội Bùi nhìn thấy Lý Nhược Hy rời đi nên kéo kéo cháu trai mình:

- Mau, mau, con bé rời đi rồi.

Lý Ngọc Hân vẫn còn đang đợi anh ký vào tay cho mình thì lại bị bà già kia làm hỏng chữ ký nên cô ta gắt gỏng:

- Bà làm cái gì vậy? Chữ ký bị nguệch rồi này.

Ngay sau đó, Mộ Dung Hãn lập tức thay đổi thái độ, anh đã nhượng bộ khi cô ấy xâm phạm đến thời gian riêng tư của anh, bây giờ còn trách móc bà nội của anh nên anh không thể để yên được.

- Tiểu thư, mong cô bỏ qua cho bà nội của tôi nha.

Bà nội Bùi vẫn cầm tay cháu trai mình rồi nhìn anh ấy tự xử lý.

Lý Ngọc Hân nghe thấy vậy thì liền im bặt, không dám nói câu nào, cô ấy bắt đầu run sợ khi nhìn thấy thái độ khó chịu của Mộ Dung Hãn. Bởi vì cô ta biết mình sai nên không dám nói gì rồi tủi ngủi rời đi.

Mộ Dung Hãn cho người vào đưa bà nội đi rồi vào tìm Lý Nhược Hý.

- Bà, cháu vào tìm cô ấy.

Bà nội anh gật đầu, trong lòng thầm cầu nguyện:

- Mong sao cho hai đứa nó tâm đầu ý hợp, sớm ngày kết hôn.

Vốn bà đã chờ đợi rất lâu, bây giờ chính là thời điểm thích hợp. Bà ấy đã đi xem bói, xem mệnh, thậm chí là xem ngày kết hôn, tất cả đều được chuẩn bị từ trước. Lần này không biết thành hay bại nhưng bà hoàn toàn tin tưởng vào cháu trai của mình.

Trong phòng chuẩn bị, Lý Nhược Hy đang khó khăn gỡ từng thứ từng thứ một trên đầu. Vì bây giờ có rất nhiều người dùng phòng này nên cô đành đi tìm một nơi thoáng mát khác để tẩy trang, lát nữa cô còn đi làm thêm nên không thể chậm trễ được.

- Để tôi giúp cô.

Từ đằng xa, tiếng nói của người đàn ông lại vọng lại, nó mang âm hưởng của sự nhẹ nhàng, sự quyến rũ. Cô nhận ra ngay người này là ai nên sau khi thất thần một hai giây thì lập tức quay trở lại.

Mộ Dung Hãn ngồi xổm xuống giúp Lý Nhược Hy tháo đồ, trước mắt cô là một ảnh đế, anh ấy dù đang đeo khẩu trang nhưng vẫn toát lên khí thế của người nổi tiếng, vô cùng nổi bật. Theo như cô để ý thì hôm nay anh chỉ mặc quần âu đen với áo sơ mi màu xám đậm nhưng nhìn tổng thể lại rất đẹp. Bỗng nhiên cô nhìn thấy đôi giày da của nhãn hiệu nổi tiếng thì cô lại thay đổi ý định rồi nói:

- Để tôi tự làm, cảm ơn anh.

Mộ Dung Hãn không hiểu vì sao vừa mới tưởng được sủng mà giờ lại bị ghẻ lạnh như vậy. Xem ra cô ấy không thích mình hay sao? Không thể, vốn anh có sức hút như vậy, giàu có như vậy, thế mà lại có người chán ghét anh sao?

Không khí giữa họ lại căng thẳng nhưng Mộ Dung Hãn vẫn kiên trì ngồi nhìn ngắm cô ấy, sau khi cô xong việc thì anh mới hỏi:

- Tại sao cô không muốn gia nhập công ty An Mỗ? Nếu như cô trở nên nổi tiếng thì cô sẽ không phải hoạt động ở đây nữa, cô cũng chẳng phải vất vả như vậy, hy sinh như vậy. Cô sẽ có những cơ hội khác.

Lý Nhược Hy nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng, cô không muốn đi sâu vào giới giải trí chỉ vì nó phức tạp. Từ đầu, cô còn phấn đấu trở thành nghệ sĩ hát tuồng nổi tiếng, đem vẻ đẹp của tuồng cổ đi khắp nơi nhưng dường như nó sẽ sớm bị dập tắt.