Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 130: Món quà từ trái tim(2)



Edit: Ahn

Beta: Augens + Maron

- -----------------------------------------

Như cách cậu ấy đã làm cho tôi, Kwon Ji-hoon rót thêm cà phê và đưa chúng cho Min Ah-rin và Kim Woo-jin, kèm vài viên đường nhỏ. Qua hơi nóng bốc lên từ tách cà phê, Min Ah-rin hỏi tôi.

"Cậu Yi-gyeol, cậu có định đi gặp Nhà chế tác Edward không?"

"Tôi định thế, nhưng chưa hẹn trước mà tìm tới thì ngại lắm."

"Tôi có số liên lạc của Hội phó Chloe. Hay cậu thử gọi cho cô ấy xem sao?"

Chloe cho cô ấy thông tin liên lạc ư? Tôi không giấu vẻ ngạc nhiên, hỏi lại.

"Thật sao?"

"Vâng. Hội phó Chloe đã chủ động cho tôi. Cô ấy bảo số điện thoại này chỉ dùng khi cô ấy ở Hàn Quốc. Nên hẳn là cô ấy có ý chờ cậu Yi-gyeol liên lạc đó?"

Nếu là Chloe, tôi nghĩ cũng có khả năng. Tôi gật đầu.

"Vậy cho tôi xin số của cô ấy nhé, cô Min Ah-rin."

"Tất nhiên rồi. Chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay."

Min Ah-rin nói rồi cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh. Nhìn theo bóng lưng cô ấy một lúc, tôi chuyển tầm mắt sang Kim Woo-jin.

"Kim Woo-jin, cậu đang giữ điện thoại của tôi đúng không?"

"Ừ, tôi đang giữ nó."

Vì nó là điện thoại do Cheon Sa-yeon bí mật đặt riêng nên để Kim Woo-jin giữ là lựa chọn tốt nhất. Kim Woo-jin hơi nghiêng đầu nhìn tôi, tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy trong khi chờ Min Ah-rin.

"Cậu Yi-gyeol."

Sau năm phút nói chuyện, Min Ah-rin quay lại phòng bệnh và nở nụ cười tươi tắn.

"Hội phó Chloe nói bây giờ ta có thể đến gặp cô ấy. May quá."

"Tốt rồi. Đi ngay thôi."

Tôi quay sang Kwon Jeong-han, cẩn thận dặn dò trước tiên.

"Hội trưởng Kwon Ji-hoon cũng đang ở đây, nên mình bọn anh đi được rồi. Em hãy nghỉ ngơi đi."

Ting, điện thoại của Min Ah-rin rung lên. Cô ấy đọc ngay tin nhắn vừa tới rồi nói.

"Tôi nhận được địa chỉ khách sạn rồi. Cũng gần đây thôi."

"Vậy ta bay qua cho nhanh."

Tôi đáp, rồi mở tung cửa sổ phòng bệnh. Làn gió xuân ấm áp phả vào mặt tôi.

"Anh Yi-gyeol."

"..."

Kwon Jeong-han điềm đạm giương mắt dõi theo rồi gọi tôi. Tôi lúng túng trước cách gọi như thế, cậu ấy đặt tách trà xuống và hé miệng.

"Đi an toàn nhé anh."

Sau đó, tôi thấy Kwon Ji-hoon thoải mái vẫy tay một cách vui vẻ.

"Vâng. Rất vui được gặp anh, Hội trưởng Kwon Ji-hoon."

"Tôi cũng thế. Hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại."

Tôi bay ra khỏi ô cửa sổ trước rồi vươn tay nắm lấy Min Ah-rin và Kim Woo-jin. Khách sạn mà Hội phó Chloe và Edward đang ở cách Công hội Requiem khoảng ba mươi phút đi bộ, vậy nên bay qua đó sẽ nhanh hơn.

***

Khi chúng tôi đến nơi, đã có nhân viên khách sạn chờ sẵn ở lối vào và dẫn chúng tôi lên tầng cao nhất. Khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy, một vệ sĩ vũ trang cầm một cái thanh kỳ lạ quét dọc cơ thể tôi.

"Xin mời vào."

Kiểm tra xong xuôi, vệ sĩ lùi về sau và nâng tay hướng về phía cánh cửa cuối hành lang.

"Đó là gì thế?"

"Một thiết bị dò tìm. Phòng hờ những người bị điều khiển tâm trí mang theo vũ khí bên người như cậu Edward."

Min Ah-rin nhỏ giọng trả lời câu hỏi của tôi. Một quyết định sáng suốt, chưa kể hôm đó tôi cũng đã thấy Chloe sửng sốt thế nào trước vụ việc vừa xảy ra.

Khi đến gần cửa, vệ sĩ đứng cạnh chúng tôi gõ cửa như thông báo rồi mở cửa ra. Đập vào mắt tôi là thảm trải phòng khách và khăn trải bàn màu trắng có họa tiết Irish. Một giọng nói êm tai cất lên giữa không gian thoang thoảng mùi siro maple (*).

(*) Siro maple: một loại siro được làm từ nhựa của cây maple, hay còn gọi là cây phong lá đỏ.

"Anh Han Yi-gyeol!"

"Cậu Edward."

Edward mừng rỡ chạy đến, ôm chầm lấy tôi. Tôi đáp lại cái ôm ấy và hỏi.

"Cậu ổn chứ?"

"Em ổn."

"Năng lực giả Han Yi-gyeol."

Một người phụ nữ với chất giọng nhẹ nhàng khẽ gọi tôi. Khi tôi cúi người ôm lấy Edward một lần nữa, Chloe trong chiếc áo len màu be có mũ trùm đầu tiến lại và mỉm cười.

"Xin chào, Hội phó Chloe."

"Mừng vì cậu đã đến, năng lực giả Han Yi-gyeol. Hai người ở phía sau cũng vậy."

Kim Woo-jin và Min Ah-rin theo sau tôi tiến vào phòng, cúi đầu chào lại. Mái tóc vàng của Chloe óng màu lung linh dưới sắc nắng chiếu qua khung cửa sổ.

"Trà? Cà phê? Mọi người muốn dùng gì?"

"Ừm, trà đi ạ."

"Mau ngồi đi."

Edward vẫn giữ nét cười rạng rỡ của mình, dắt tay tôi vào phòng khách. Trà đậm vị trà xanh cùng bánh quế rưới siro maple được đặt ở giữa.

"Năng lực giả Han Yi-gyeol. Eddy đã kể cho tôi nghe mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó rồi."

Nhấp một ngụm trà, Chloe hé môi nói với thái độ trịnh trọng.

"Tôi được biết cậu bị thương rất nặng, cậu đã được chữa trị đầy đủ và không để lại biến chứng gì chứ?"

"Vâng, tất nhiên rồi."

Chloe nghe thế thì thở phào và duỗi thẳng lưng. Đôi mắt xanh lục sáng lấp lánh tựa như Edward nhìn về phía tôi.

"Tôi chân thành biết ơn cậu, năng lực giả Han Yi-gyeol. Nếu không có cậu bảo vệ Eddy của chúng tôi, tôi không biết sẽ ra sao nữa... Chỉ nghĩ thôi tôi cũng đã thấy hãi hùng rồi."

"Không đâu, đừng nói như vậy."

Tôi nhanh chóng đặt tách trà xuống và lắc đầu.

"Như tôi đã nói với cậu Edward, nếu không phải do tôi thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra với cậu ấy ngay từ đầu rồi."

"Vâng."

Edward ngồi bên cạnh Chloe, chăm chú nghe cuộc trò chuyện nghiêm túc của chúng tôi.

"Nhưng cũng không hoàn toàn là thế."

"Ý cô là gì?"

"Nghĩa là tình huống tồi tệ nhất có thể sẽ xảy ra."

"Vâng?"

"Nó gọi là mối liên hệ nhân quả, không sai đâu. Vệ sĩ bị đâm còn sống, Eddy và cậu đã bình an trở về. Hơn nữa, chúng ta còn có thông tin về thủ phạm. Thành thật mà nói... đây cũng tính là khả quan rồi, không phải sao?"

Khó có thể đáp lời, tôi cúi đầu. Quả thật, Chloe nói đúng. Chúng tôi nhận được nhiều hơn là mất. Năng lực của Samael và sức mạnh của gã, cũng như cách thức gã dùng để thâu tóm, điều khiển người khác. Nhưng ngay cả thế, tôi cũng không ngờ Chloe sẽ nói như vậy.

"Cậu ngạc nhiên trước lời của tôi nhỉ?"

"Đúng... là vậy."

"Cũng dễ hiểu mà. Vì tôi là chị gái của Eddy."

Nhìn vào đôi mắt rưng rưng của Edward, Chloe khẽ nắm tay cậu. Hồi lâu sau, cô nói tiếp.

"Thật ra, tôi cũng có trách cậu, năng lực giả Han Yi-gyeol. Chuyện này sẽ không xảy... nếu không phải vì cậu. Tôi xin lỗi."

"Không đâu."

Edward là người thân quý giá của Chloe. Vậy nên có bị họ trách móc, tôi cũng có thể hiểu được. Dù sao tôi cũng từng trải qua một chuyện tương tự như vậy.

"Hội trưởng Cheon Sa-yeon đã nói với tôi điều này. Rằng cậu không phải hung thủ gây ra, mà là người hùng đã cứu lấy Eddy."

"..."

Cheon Sa-yeon bảo vệ tôi? Tôi gượng cười, trước những lời nói không thể tin được. Thề đấy. Tôi đâu phải mới biết hắn ngày một ngày hai, hắn đang cố làm trò gì thế?

"Vậy nên bất kể ra sao, tôi chỉ có lòng biết ơn sâu sắc này đối với cậu. Cậu cũng đừng cảm thấy áy náy với tôi và Eddy nữa. Tôi không muốn làm khó năng lực giả Han Yi-gyeol đâu."

Lời cuối pha trò của cô ấy khiến tôi mỉm cười và thả lỏng cơ thể.

"Cám ơn hai người nhé."

"Tuyệt."

Chloe vỗ nhẹ tay, rời khỏi chỗ ngồi.

"Eddy của chúng tôi nói thằng bé muốn được nói chuyện riêng với năng lực giả Han Yi-gyeol, vậy nên xin hãy để họ có không gian riêng. Trị liệu sư Min Ah-rin, tôi dẫn cô đi tham quan xung quanh nhé. Chàng trai bên cạnh cô cũng đi cùng chúng tôi đi nào."

Kim Woo-jin lo lắng nhìn tôi. Tôi gật đầu biểu thị rằng không sao, cậu ấy bèn theo Chloe và Min Ah-rin ra ngoài.

Người duy nhất còn lại ở trong phòng với tôi là Edward, người đang ngập ngừng với gương mặt ửng hồng xấu hổ.

"Cái đó, anh Han Yi-gyeol."

"Vâng?"

Đắn đo xoa bóp bàn tay trắng trẻo của mình một lúc lâu, Edward lo lắng nhìn tôi.

"Em, em muốn tặng anh một món quà."

"Quà?"

"Vâng. Anh có muốn em làm cho anh cái gì không? Vũ khí hay các trang bị phụ trợ cũng được. Em đã chế tác ra rất nhiều đó! Em sẽ làm cho anh một cái."

"Hừm..."

Tôi liếm môi trước đề nghị bất ngờ. Nếu là trong tình huống khác, tôi đã nhận ngay mà chẳng cần phải đắn đo suy nghĩ. Nhưng cậu thiếu niên Edward này bị tôi liên lụy quá nhiều rồi, làm sao tôi có thể nhận quà từ cậu ấy được chứ.

"Không cần đâu."

Tôi mỉm cười từ chối, Edward há hốc và mở to mắt nhìn tôi. Trông cậu ấy có vẻ sốc vì không ngờ sẽ bị tôi từ chối.

"Hiện giờ tôi không có món nào đặc biệt cần cả."

"Hơ, nhưng mà! Có nhiều sản phẩm xịn lắm đó! Cấp S, cấp A gì cũng có luôn... Một khẩu súng, anh thấy sao? Lần trước, em thấy hình như anh có vẻ thích nó!"

Đột nhiên cậu ấy bắt đầu níu kéo trong tuyệt vọng. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy vừa nãy còn ngồi đối diện bỗng lao về phía tôi một cách sốt vó như vậy. Tôi tựa lưng vào thành ghế sofa, cười ái ngại.

"Xin anh đó, Han Yi-gyeol. Cái gì cũng được mà, xin anh hãy nhận nó đi nhé? Anh đã cứu em, vậy nên em muốn báo đáp lại anh..."

Những giọt lệ bắt đầu tuôn trào ra đôi mắt to tròn của Edward khi tôi tiếp tục từ chối. Tôi vội rút khăn giấy trên bàn và lau đi nước mắt lăn dài trên má cậu ấy.

"Đừng khóc chứ, cậu Edward."

"Hức, em muốn tặng quà cho anh lắm. Em thậm chí còn sắp xếp lại tất cả những vật phẩm mình từng chế tạo, ức. Em thực sự làm ra được nhiều món đồ tốt lắm..."

"Được rồi, được rồi. Tôi sẽ nhận mà."

Tôi đầu hàng trước những tiếng nấc nghẹn ngào của Edward. Còn cậu ấy thì nín khóc ngay và mỉm cười tươi rói.

"Thật sao? Vậy anh muốn vật phẩm gì? Chỉ cần anh nói em sẽ làm ngay!"

"Chà."

Vật phẩm nào mới được đây? Tôi mà chọn bừa chắc Edward sẽ lại khóc mất...

"À."

Rồi đột nhiên, có cái gì đó lóe lên trong đầu tôi. Một hình ảnh lòng bàn tay đẫm máu và cơ thể chi chít vết sẹo.

Nhưng.

Ngay cả khi tôi nhận được vật phẩm mình đang nghĩ đến, tôi vẫn không rõ liệu bản thân có xứng đáng để nhận nó hay không. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cắn môi, tôi nghiêm túc hỏi Edward.

"Cậu Edward này, cậu có vật phẩm nào giúp cầm máu không?"

"Có chứ."

Edward gõ nhẹ vào chiếc nhẫn cậu ấy đang đeo, một hộp vật phẩm nhỏ hiện ra trên không trung. Hộp đựng bọc nhung xanh lá cây, bên trong nó là chiếc bông tai đính đá quý màu đỏ.

"Một vật phẩm phục hồi cấp S. Nó giúp tăng tốc độ chữa lành vết thương và chất độc, ngoài ra còn hỗ trợ giảm đau nữa."

Tôi cười gượng, nhận hộp phụ kiện từ tay Edward. Một viên ngọc màu đỏ. Hợp với hắn ta quá còn gì, không thể không đưa hắn được rồi.

"À ừm, anh Han Yi-gyeol."

Edward lặng lẽ nhìn tôi, kín đáo hỏi.

"Món vật phẩm này... có phải anh định tặng cho người mà em đang nghĩ tới không?"

"Xin lỗi nhé. Tại tôi không nghĩ ra được mình cần gì."

"Không sao đâu. Em trả ơn anh bằng lòng biết ơn của mình mà, vậy nên anh sử dụng nó thế nào em đều vui cả. Nhưng hơn hết, em lo là..."

Edward dừng lại một lúc, xem thử phản ứng của tôi rồi mới tiếp tục nói.

"Liệu ngài Cheon Sa-yeon có chịu nhận không? Anh Han Yi-gyeol cũng biết đó, với năng lực của ngài Cheon Sa-yeon thì món vật phẩm này..."

"Cũng đúng."

Đó cũng là lý do mà tôi cân nhắc, nhưng tôi vẫn thích món vật phẩm này.

"Cám ơn nhé, cậu Edward."

Tôi hài lòng nhìn hộp phụ kiện trên tay, và Edward mỉm cười vui vẻ.

- -------------------------------------------------

Mừng sinh nhật Han Yi-gyeol bằng cách chúng tôi đội mồ sống dậy

Xin lỗi vì tui lặn mất tăm bao lâu nay, tui khá bận nên người đảm đương vai trò dịch thuật hiện giờ sẽ là Ahn nên văn phong sẽ khác một chút.

Từ chương này tui cũng muốn sửa lại vài chỗ:

Healer - Trị liệu sư

- ssi cũng giống như đại từ nhân xưng nên từ giờ tui sẽ bỏ đi.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!