Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 52: Trạng thái tin tưởng(4)



Tại đại sảnh bên trong cổng, nơi có bức tượng nữ thần đứng ở giữa trung tâm, to và lớn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng.

Bước tới trước bức tượng khổng lồ ấy, tôi cẩn thận kích hoạt năng lực của mình rồi bay lên. Các hội viên vẫn đang nghỉ ngơi, từ bức tượng này nhìn qua trông họ thật nhỏ bé.

"Nhìn thì vẫn như bức tượng bình thường mà...."

Cái cơn rùng mình ban nãy có phải do tâm trạng của tôi không nhỉ? Bức tượng nữ thần được tạc bằng đá cẩm thạch và được điêu khắc tinh xảo đến từng kẽ tóc, tạo lên cảm giác sống động như thể nó đang sống vậy.

Tôi cứ săm soi quanh bức tượng như một con ruồi lượn lờ xung quanh một người, nhưng tôi vẫn chẳng thể tìm ra bất cứ thứ gì đặc biệt hết.

"Ừmm...."

Chắc đó chỉ là ảo giác thôi ha. Khá buồn cười khi đi nghi ngờ một bức tượng bình thường thế này. Tôi thở dài, giải trừ năng lực của mình rồi đáp xuống đất.

"Hử?"

Một vật gì đó tròn tròn nằm trơ trọi trên sàn bên phải bức tượng. Tôi cúi xuống để xem kỹ hơn, thì nhận ra đó là một viên ngọc màu xanh lam. Nó giống viên ngọc được gắn trên cánh cửa vậy. Sao thứ này lại ở đây?

Geugeuk.

Ngay lúc đó, có một tiếng động lạ vang lên từ đâu đó. Tôi cau mày nhìn xung quanh, nhưng lại chẳng thấy gì cả.

'Mình nghe nhầm sao?'

Tôi gãi gãi sau đầu khi bỏ lại bức tượng nữ thần phía sau và rời đi.

"Yi-gyeo- ssi! Cậu đã đi đâu thế? Tôi tìm cậu mãi đấy."

"Vâng?"

Khi thấy tôi, Kim Soo-hwan ngay lập tức ra bắt chuyện với tôi như thể anh đang chờ tôi vậy.

"Tôi đã làm một chút súp đơn giản vì đã đến giờ dùng bữa, nhưng giờ thì chẳng còn lại gì nữa rồi..."

"À, không sao đâu."

Thực ra tôi cũng chẳng thấy đói lắm. Cũng không có vấn đề gì lớn khi mà bỏ bữa cả. Tôi cười lại với Kim Soo-hwan đang xin lỗi và nói anh rằng chuyện đó không đáng phải lo quá đâu, nhưng một thứ gì đó đã bay về phía tôi từ đầu bên kia.

"Ah."

Theo phản xạ, tôi bắt lấy nó. Đó là một chiếc bánh sandwich.

"Ăn nó đi."

Ha Tae-heon ném chiếc sandwich vào tôi, nói với giọng hà khắc. Nó không sao thật mà. Tôi đoán tôi đã làm anh ta lo lắng rồi.

"Đúng đấy, Yi-gyeol- ssi. Nếu lúc sau cậu đói thì sao, vầy sẽ rất khó để trụ tiếp được đấy. Và Yi-gyeol- ssi cần ăn thêm nhiều vào, cậu gầy quá đấy."

Kim Soo-hwan dùng đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn Ha Tae-heon, khi nghiêm khắc rầy la tôi.

"Vậy à?"

"Chứ còn sao. Nhìn cái cổ tay này của cậu xem. Tôi có thể nắm trọn lấy nó chỉ bằng một tay này." .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Kim Soo-hwan nắm lấy cổ tay tôi càu nhàu. Không phải cổ tay là phần có thể nắm được bằng một tay hả?

"Cơ thể của Han Yi-gyeol trông cũng không được khỏe lắm."

Cậu ta quá gầy. So với một người đàn ông thì là như vậy, da cậu ta cũng quá trắng. Mùa hè tôi có nên đi biển và cố tình đi phơi nắng không nhỉ?

"Kim Soo-hwan- ssi."

Kim Soo-hwan nói thế nào tôi cũng chỉ ầm ừ gật đầu khi đang suy ngẫm đến điều khác, nhưng Ha Tae-heon đã xen ngang với một giọng lạnh băng.

"Không phải cậu thô lỗ quá rồi sao? Buông tay ra."

"Hử— Dạ vâng! Tôi xin lỗi. Xin lỗi nhé, Yi-gyeol- ssi."

Kim Soo-hwan giật mình do đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng chạy qua và thả cổ tay tôi ra. Cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy bối rối.

"Không đâu. Tôi ổn mà...."

"Han Yi-gyeol- ssi."

"Vâng?"

"Theo tôi."

Trong tình huống thế này á? Sao đột nhiên vầy?

'Bị điên à. Có cái chuyện gì vậy?'

Tôi lắc đầu liếc qua Kim Soo-hwan, nhưng Ha Tae-heon chẳng thèm để tâm mà chỉ ném cho tôi một ánh nhìn ý hỏi rằng tôi đang làm cái qué gì vậy. Ha, tôi không thể đường đường chính chính nó không được.

Cuối cùng, tôi bỏ lại Kim Soo-hwan u sầu phía sau, và đi theo Ha Tae-heon. Vẻ mặt của Kim Soo-hwan trông không được tốt lắm.

"Ha Tae-heon- ssi, đợi một chút."

Tôi gần như là chạy theo Ha Tae-heon trong khi anh ta chỉ bước đi với một đôi chân dài kìa. Nơi anh ta dừng chân và đứng sau một cây cột lớn nơi bị có bóng che khuất mà ánh sáng không thể chiếu tới.

Ha Tae-heon nhìn xuống tôi sau khi xác nhận khoảng cách với các hội viên đủ lớn ở một mức nhất định. Biểu cảm của anh ta không khác là bao so với thường ngày, nhưng nhìn vào cặp mắt lạnh lùng kia, là biết rõ ngay tâm tình đang không tốt.

"Làm vậy không sao chứ? Nếu anh nói với Kim Soo-hwan- ssi như vậy.... "

"Tôi đoán hai người vừa mới kết thành bạn xong. Cậu không cần thiết phải lo cho cậu ta thế đâu."

"Tôi là bạn với ai cơ? Tôi đang nói về thái độ của Ha Tae-heon- ssi đấy."

"Thái độ của tôi thì sao?"

"Anh không biết nên anh mới hỏi thế hả? Ngay cả trong phòng có đám Shrieker ban nãy cũng thế?"

"Miễn là chúng ta đã cùng nhau vào trong cổng rồi, càng làm vẻ xa lạ thì càng mất tự nhiên hơn thôi."

"Bớt biện hộ giùm. Anh đâu phải kiểu người sẽ cho một người lạ mặt không quen biết một chiếc sandwich chỉ vì họ bỏ bữa đâu cơ chứ?"

Ha Tae-heon cau mày trước lời nói của tôi khi chỉ vào chiếc sandwich.

"Cậu nói hay lắm. Trong khi những người khác đã ăn đầy đủ đúng giờ, thì cậu đã ở đâu đã làm gì mà không thể ăn được?"

"Tôi có phải báo cáo lại những gì tôi làm ngay cả trong giờ nghỉ giải lao không thế? Và có bỏ một bữa thì cũng chẳng làm sao cả."

"Việc bỏ bữa cậu thấy hay lắm hả? Bớt nói nhảm lại và ăn ngay bây giờ đi."

Ăn uống kiểu qué gì được trong cái tình cảnh như này chứ? Tôi trả lại anh ta chiếc sandwich tôi đang cầm trên tay.

"Tôi không thích nó. Cứ cầm lấy đi. Thậm chí giờ tôi còn không thấy thèm ăn."

"Tự mình ăn nó trước khi tôi phải ép cậu."

"Tôi đã nói là tôi không muốn rồi mà."

Khi tôi kiên quyết từ chối, một tia sáng đáng ngại lóe lên trong mắt Ha Tae-heon. Ha Tae-heon tóm lấy cổ tôi khi tôi theo bản năng mà cố lùi lại.

"Hự, gì đấy—"

"Yên lặng."

Tôi cũng chộp lấy tay của Ha Tae-heon, nhưng có thế thì tôi vẫn không thể thoát ra được. Tay của anh ta cứng như đá ấy.

Trong khi tôi đang vùng vẫy để thoát ra, Ha Tae-heon cầm chiếc sandwich rồi dùng răng xé toạc lớp giấy gói.

"Kh-khoan đã...."

Anh nghiêm túc định ép tôi ăn thật đấy à? Điên rồi—!

"Mở miệng ra."

"Ha Tae-heon- ssi, chờ chút đã. Tôi sẽ ăn mà. Thả tôi ra đi."

"Tôi không bị lừa bởi mấy lời nói dối dửng dưng thế đâu. Mở miệng ra. "

Một chiếc sandwich đã gỡ giấy gói được đưa đến miệng tôi. Tôi kinh hãi lắc đầu, nhưng Ha Tae-heon nhìn tôi như thể nói rằng anh ta sẽ giữ nguyên tư thế này mãi cho đến khi tôi ăn mới thôi.

"Ha Tae-heon- ssi.... Tôi sai rồi. Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ ăn nó bằng chính tay mình. Tôi không nói điêu đâu."

Không thể thế được. Tôi thay đổi kế sách và bắt đầu cầu xin Ha Tae-heon với vẻ mặt thật buồn và đáng thương. Trán của Ha Tae-heon giật giật khi tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra bằng ánh mắt hết sức chân thành. Có hiệu nghiệm không đấy?

"Đây là lần cuối. Mở miệng ra. Nếu cậu không mở ra lần nữa...."

"À, ừ! Tôi biết rồi. Mở đây, tôi đang mở đây!"

Đúng là một tên khốn cố chấp khó chịu! Tôi nhắm chặt mắt lại và mở miệng chậm nhất có thể. Rồi, chiếc sandwich chen vào giữa môi của tôi.

"Nhai và nuốt nó."

"...."

Đậu mẹ, đồ khốn nạn.

Mặt tôi nóng bừng trước những lời nói của anh ta cứ như là đang chỉ dạy một đứa trẻ vậy. Tôi nhục mà muốn chui xuống lỗ lắm rồi đây. May là cây cột này lớn nên đã che khuất Ha Tae-heon đi rồi. Tôi không muốn để ai thấy cái bản mặt xấu như ma này.

"Uurgh, khoan, từ từ thôi...."

"Cậu đòi hỏi nhiều thật đấy."

Đó là tại sao tôi muốn tự ăn đấy! Tôi cố nhìn Ha Tae-heon với vẻ cay đắng, nhưng anh ta vẫn một mực kiên quyết thồn cái sandwich đó vào miệng tôi.

Munch munch....

"Có khi sẽ tốn hẳn một năm để ăn xong cái sandwich mất."

Munch....

Tiếc là tôi không thể đối lại được vì tôi đang ăn. Cũng hên là Ha Tae-heon đã nới lỏng cổ tôi để tôi có thể nuốt được.

"Đây là do miệng của cậu nhỏ sao?"

Dù Ha Tae-heon có lẩm bẩm cái gì đi nữa, tôi vẫn chỉ tập trung vào nhai thôi. Tôi đầu tôi đầy ắp ý nghĩ muốn thoát khỏi Ha Tae-heon càng sớm càng tốt này.

Khi tôi chưa kịp ăn hết cái sandwich, Ha Tae-heon đã buông cổ tôi ra rồi. Ha Tae-heon phì cười khi thấy tôi ra công đập vào ngực đang mắc nghẹn vì ăn quá nhanh.

"Buồn cười thật."

"...."

Nhịn nào.

Tôi hỏi khi chỉnh lại cổ áo xộc xệch của mình.

"....Cái này là do anh thấy bất mãn với tôi hả? Ha Tae-heon- ssi."

"Bất mãn sao?"

"Trước đây công Hội Roheon đã cho tôi một khoảng thời gian cũng khó khăn đấy, nhưng giờ khi tôi bỏ bữa và họ lại chăm sóc cho tôi sao. Tôi nên điều chỉnh theo cái nhịp nào đây?"

"Cậu nói điều chỉnh theo nhịp nào sao?"

Ha Tae-heon nhìn tôi với vẻ u sầu đáp lại.

"Tôi ngạc nhiên khi cậu sẵn sàng làm theo nó đấy."

"Nếu đây là Ha Tae-heon- ssi thì tôi có thể cung cấp đủ dịch vụ cho mức độ đó, nhưng tôi không chắc là anh muốn điều đó lắm đâu nhỉ."

"Nó cũng đáng để xem đấy."

Tôi thở dài mệt mỏi nói lại.

"Tôi đáng ngờ thế kia mà, nên anh cũng khó lòng nào mà tin vào tôi được. Tôi biết rõ điều đó mà."

"...."

"Nhưng cái hành vi này thì chẳng giúp gì được đâu. Với Ha Tae-heon- ssi ấy...."

"Chẳng sao hết."

Anh ta ngắt lời tôi. Cái câu tôi nói rằng tôi có thể giúp bất cứ việc gì bị chặn lại trong miệng mà chẳng thể nói ra được.

"Tôi không quan tâm cậu đang che giấu những gì. Tôi chỉ muốn biết xem cậu có phải là một anh chàng tốt hay không. Còn đâu thì tôi sẽ tự mình quyết định."

"....Ha Tae-heon- ssi, tôi—"

Tôi do dự chốc lát.

"Tôi đã nghĩ rằng Ha Tae-heon- ssi và tôi ít nhất đã có đủ tin tưởng để làm một thỏa thuận."

Không phải là tôi không hiểu cái quan điểm của Ha Tae-heon. Mọi thứ đã tệ một cách thảm hại ngay từ lần đầu gặp anh ta rồi. Tôi biết hết. Tôi biết mà.

'Nó vẫn còn buồn lắm. Dù cho tôi đã rất thật lòng kia mà.'

Từ tận đáy lòng, tôi muốn nói mọi thứ cho anh khi mà tôi có thể. Tôi luôn ủng hộ và yêu mến Ha Tae-heon một cách chân thành như thế nào.

"Nhưng giờ thấy thế này, có vẻ chỉ có mình tôi là nghĩ như vậy."

Nếu bạn đã không thể làm được rồi, có lẽ là bạn nên lui xuống thôi. Thật nực cười khi ép buộc một ai đó phải tin vào bạn.

Tôi tập trung nhìn thẳng vào mắt Ha Tae-heon, người đang nghe tôi nói mà không có phản ứng gì.

"Anh còn nhớ điều kiện trong hợp đồng không? Anh nói rằng nếu tôi đưa cho anh một vật phẩm cấp S trở lên, anh sẽ lấy cho tôi một thứ tôi muốn."

"Tôi nhớ."

"Thứ tôi muốn ấy, ngay bây giờ tôi sẽ nói cho anh."

Tôi không định nói với anh theo cách như này đâu, nhưng tôi có thể làm gì khác được đây. Tốt hơn là anh nên sắp xếp mọi thứ cho thật ổn thỏa vào.

"Anh sẽ có một lịch trình tại Trung Quốc trong ba tháng tới."

Ha Tae-heon cau mày trước lời nói của tôi.

"Ở đó, anh sẽ gặp một nhà tiên tri người có thể thấy trước tương lai. Chỉ cần cung cấp cho tôi thông tin về anh ta là được."

".... Cậu dám chắc, rằng tôi sẽ gặp được nhà tiên tri."

"Giờ là vậy."

Vì dòng chảy nguyên gốc đã biến đổi quá nhiều từ lúc tôi can thiệp vào rồi, cũng có khả năng là anh sẽ không gặp được anh ta. Tuy nhiên, cũng chẳng có mất cái gì khi nói trước điều đó cả.

"Nếu anh mà có không gặp được anh ta, thì hãy nói cho tôi biết bất cứ khi nào ta gặp lại nhau."

"Theo những gì tôi đang nghe, thì có vẻ cậu chính là nhà tiên tri đấy."

"Không phải tôi."

"Nếu cậu không phải nhà tiên tri, thì làm sao mà cậu biết được tương lai này chứ?"

"....Tôi xin lỗi."

Tôi xin lỗi khi né tránh ánh mắt của anh ta, biểu cảm của Ha Tae-heon càng trở nên lạnh lẽo hơn.

'Có một cuốn tiểu thuyết mà tôi rất thích đọc, và anh là nhận vật chính trong cuốn tiểu thuyết đó.... Nếu tôi nói với anh cái sự thật này, thì anh sẽ phản ứng thế nào đây?'

Nếu bạn làm vậy, bạn sẽ bị coi như một kẻ điên. Nó cũng chẳng khác mấy so với hiện giờ.

"Hãy làm theo bản hợp đồng. Nếu anh làm vậy, tôi cũng sẽ không gây trở ngại cho Ha Tae-heon- ssi nữa."

"Hah, phải rồi. Là hợp đồng nhỉ."

Ha Tae-heon ném ra những lời này như thể đang nhai nghiến chúng vậy.

"Đừng lo. Tôi tò mò muốn xem lời cậu nói sẽ đúng được bao nhiêu."

Ha Tae-heon quay lưng lại rồi bước ra từ phía sau cây cột. Bị bỏ lại một mình, tôi hít vào một hơi thật sâu mà tôi đã cố kìm nén ấy.

Đó là vì sao mà tôi cố gắng nói về hợp đồng thật từ tốn khi mọi thứ đã tốt hơn. Tất cả đều lệch hướng cả rồi.

Nhà tiên tri sẽ không ngồi yên một chỗ mà sẽ du hành khắp Trung Quốc, thế nên tôi mới cần sự giúp đỡ của Ha Tae-heon để gặp được anh ta. Nếu nó vẫn đi theo nguyên tác, thì Ha Tae-heon chắc chắn sẽ gặp được nhà tiên tri.

'Nó phiền thấy mẹ luôn.'

Giờ thì việc giúp đỡ công khai cho Ha Tae-heon khó rồi đây. Chà, đoán là tôi đã phải đi bí mật giúp đỡ từ đằng sau rồi.

Phủi lại quần áo lần cuối, tôi từ từ bước ra khỏi phía sau của cây cột.

Tôi thở dài trước tình cảnh phải đi loanh quanh trong cổng suốt ba ngày cùng với Ha Tae-heon, cái con người đang rất tức giận kia. Làm ơn đấy, tôi mong mọi thứ sẽ diễn ra thật tốt đẹp.