Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 89: Karen trong đôi giày đỏ(1)



"Cậu đợi có lâu không....hử?"

Khi Cha Soo-yeon nghe điện quay về, nơi mà Han Yi-gyeol khi nãy còn đứng đó giờ lại không thấy đâu, cô bối rối nhìn xung quanh.

"Han Yi-gyeol?"

Thấy vậy cô lên tiếng gọi tên cậu, nhưng cái người cô đang tìm kiếm vẫn chẳng thấy đâu.

"Gì vậy chứ, tên này đi đâu mất rồi?"

Cô tự hỏi không biết có phải là Hội trưởng gọi cậu ta đi rồi không, thế nên cô chuyển tầm mắt của mình qua chỗ Hong Si-ah, nhưng lại chỉ thấy có mỗi Kim Na-yul và Woo Seo-hyuk đứng bên đó. Gì đây, thật đấy à?

"Không thể nào.... Cậu ta sủi kèo rồi đấy à?"

Trong cô dấy lên cảm giác lo lắng lạ thường. Cô chỉ lẩm bẩm nói đùa vậy thôi, chứ cô biết Han Yi-gyeol không phải kiểu người bỏ đi mà không nói tiếng nào. Vậy thì, cái sự lo lắng vô cớ này là sao?

Cha Soo-yeon ngay lập tức nhấc điện thoại lên và nhấn gọi vào số của Han Yi-gyeol mà cô đã lưu trước khi vào cổng.

Tút— Tút — Tút.

Tiếng bíp kết nối đột nhiên bị ngắt. Cha Soo-yeon cau mày, ngay lập tức cố để gọi lại, nhưng giọng nói mà cô nghe được chỉ là thông báo rằng điện thoại không thể liên lạc được.

'Cậu ta tắt máy đấy à?'

Khi gọi đến lần thứ ba vẫn không được, Cha Soo-yeon khoanh tay thở dài.

"Thật sự đấy à"

Cô thấy nó không ổn lắm. Cô đang nghĩ xem nên xử lý tình huống này như nào, Woo Seo-hyuk sau khi đã bàn xong chuyện với Hong Si-ah bước gần tới chỗ cô. Khi chỉ thấy có mỗi Cha Soo-yeon đang đứng ở chỗ Han Yi-gyeol, anh ta nhìn quanh và hỏi Cha Soo-yeon.

"Han Yi-gyeol- ssi đi đâu rồi?"

"Ừm, cái đó...."

Thấy Cha Soo-yeon ngập ngừng với vẻ bối rối, đôi mắt đen của Woo Seo-hyuk liền chùng xuống lạnh lùng. Bầu không khí giữa Woo Seo-hyuk và Cha Soo-yeon trở nên thật kì quặc, Hong Si-ah đi ngang qua thấy vậy xen vào.

"Gì đây. Cái gì thế? Có chuyện gì xảy ra à?"

"Hội trưởng."

Cha Soo-yeon do dự, rồi cẩn thận lên tiếng.

"Là do tôi không thấy Han Yi-gyeol đâu cả."

"Năng lực giả Han Yi-gyeol á?"

"Vâng. Cậu ta đứng đợi ở đây trong khi chờ tôi nghe điện thoại.... cậu ta đã hứa là sẽ đi ra ngoài ăn tối với tôi."

"Hửmm?"

Hong Si-ah nghiêng đầu. Khá bất ngờ khi thấy Cha Soo-yeon gọi thẳng tên của năng lực giả Han Yi-gyeol và thậm chí còn hẹn nhau đi ăn nữa kìa, cơ mà tạm gác chuyện đó qua một bên cái đã.

"Tôi không nghĩ năng lực giả Han Yi-gyeol sẽ thất hứa rồi rời đi mà không nói tiếng nào đâu."

"Đúng vậy á."

"Hội trưởng Hong Si-ah."

Woo Seo-hyuk người vẫn yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, nói trầm thấp.

"Chỉ là đề phòng, nhưng cô có thể kiểm tra xem đã có những ai ở đây được không?"

"Hừm, chờ chút."

Hong Si-ah đã gọi một người tới sau khi suy nghĩ một lúc trước yêu cầu của Woo Seo-hyuk. Đấy là nhân viên quản lý cửa vào của Khu G5.

Hong Si-ah hỏi người nhân viên đang chạy đến chỗ cô với vẻ mặt lo lắng.

"Cậu có ghi lại danh sách những người vào đây phải không?"

"Vâng, đúng vậy ạ!"

"Có ai khác ngoài đội dọn cổng tới không?"

"À, có Hội trưởng Kang Seung-geon của Công hội Blun có tới khi nãy ạ."

Cha Soo-yeon và Woo Seo-hyuk, cũng như Hong Si-ah liền sững lại trước cái tên mà không ai ngờ tới.

"Cậu có chắc đó là Hội trưởng Kang Seung-geon không đấy?"

"Vâng ạ, anh ta đã ký vào danh sách những người đi vào."

"Tên đó đi rồi à?"

"Sao ạ?"

"Cậu có chắc là tên đó đã đi rồi không?"

Người nhân viên hoảng sợ trước giọng điệu đã thay đổi của Hong Si-ah, khi dè dặt nhìn cô và cẩn thận trả lời.

"Không, tôi không thấy anh ta rời đi ạ."

"....Được rồi. Cậu đi đi."

Người nhân viên rời đi với vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt. Hong Si-ah là một người thường có tính tình vui vẻ đã gọi Kim Na-yul tới.

"Phó Hội! Em có mang đôi găng chiến đấu mà tôi đã tặng em trước đây không? Em cho tôi mượn chút được chứ?"

"Sao cơ ạ?"

Kim Na-yul đang nói chuyện với đội healer, vội vàng chạy đến khi nghe thấy yêu cầu của Hong Si-ah, rồi lấy ra đôi găng chiến đấu từ chiếc vòng cổ của cô.

"Sao đột nhiên?"

"Tôi sẽ dùng nó. Soo-yeon- ah, nơi mà năng lực giả Han Yi-gyeol đã đứng là đâu thế?"

"Ừmm, có lẽ là.... quanh chỗ này."

Khi Cha Soo-yeon gõ xuống chỗ đất ấy, Hong Si-ah liền xắn tay áo lên và đeo đôi găng da màu đen vào.

Phùuu.

Hít một hơi thật sâu, Hong Si-ah đấm mạnh xuống nền đất.

Rầmm!

Mặt đất cứng cáp vô lực mà sụp xuống, lộ ra một khoảng trống đủ rộng có kích cỡ bằng ba người trưởng thành. Ánh mắt bốn người đều nhìn xuống.

"Đây là...."

"Quả nhiên."

Hong Si-ah cau mày. Nếu là một ô đất bình thường, cô có thể dễ dàng phá hủy mà không cần phải dùng đến vật phẩm khuếch đại phạm vi, nhưng nếu đây là vùng đã bị chặn lại bởi Kang Seung-geon hạng S, thì thể lực bình thường là không đủ. Cô thử đeo vật phẩm khuếch đại xem thử và lựa chọn của cô không hề sai.

"Đây là một trong những cách thức mà Trưởng hội Kang Seung-geon sẽ dùng. Tạo một con đường dưới lòng đất để di chuyển. Chỉ khi chúng ta bước xuống, ta sẽ phải băng qua lối vào để tìm Han Yi-gyeol, nhưng hắn đã bỏ chạy vậy rồi, thì không cần thiết phải làm thế nữa."

Cha Soo-yeon bối rối hỏi khi nghe những lời giải thích từ Hong Si-ah.

"Cô đang nói Hội trưởng Kang Seung-geon đã bắt cóc Han Yi-gyeol sao?"

"Nhìn vào tình hình hiện tại, thì cũng có vẻ là vậy."

"Nếu thế.... Vì cớ gì mà Hội trưởng Kang Seung-gun lại bắt cóc Han Yi-gyeol cơ chứ?"

"Tôi cũng tò mò đấy, nhưng trước mắt hãy ổn định lại đã. Thư ký Woo Seo-hyuk."

Hong Si-ah tháo găng tay và đưa lại cho Kim Na-yul rồi nói.

"Anh có định báo ngay cho Hội trưởng Cheon Sa-yeon không?"

"Vâng."

"Vì sự việc xảy ra ở nơi tôi quản lý, thế nên tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ trong phạm vi của mình. Hãy báo lại cho tôi biết nếu anh phát hiện ra điều gì, và bên phía tôi cũng vậy."

"Tôi hiểu rồi."

Woo Seo-hyuk từ nãy đến giờ anh vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, liền gật đầu lạnh lùng rồi quay lưng rời đi. Cha Soo-yeon lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, cô nhìn quanh và lấy điện thoại ra để gọi cho ai đó.

May mắn thay, tiếng đổ chuông không dài lắm. Ngay sau khi cô xác nhận rằng người kia đã nghe máy, Cha Soo-yeon liền nói.

"Chúng ta gặp rắc rối rồi, Tae-heon- ssi."

- -----------------------

Kim Woo-jin nhìn tài liệu trước mặt một lúc, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi người kia.

"Gia hạn.... hợp đồng?"

"Ừ."

Cheon Sa-yeon trả lời khi khẽ mỉm cười.

Đã lâu lắm rồi Kim Woo-jin mới lại đến phòng đại diện một mình.

Cậu đã từng sợ rằng Cheon Sa-yeon sẽ vứt bỏ cậu bất cứ khi nào cậu đến văn phòng.

Tuy nhiên, giờ thì đã khác rồi. Kim Woo-jin lại sợ Han Yi-gyeol sẽ bỏ rơi cậu hơn, chứ không phải là Cheon Sa-yeon nữa.

"Cậu cũng đã tạo dựng được một số kĩ năng thông dụng rồi, vậy nên tôi cũng không thể để mãi cái mác phụ tá kia được."

"...."

"Hãy đọc nó trước đi rồi chúng ta sẽ từ từ thảo luận vấn đề."

Trước những lời đó, Kim Woo-jin cầm lấy xấp tài liệu rồi từ từ đọc. Đội hỗ trợ Vật lý. Đó là một trong những bộ phận được lập ra bởi bởi các năng lực giả hệ vật lý và nơi đó chủ yếu là nhận các nhiệm vụ điều phối từ những Hội khác.

"Nếu cậu thấy năng lực của mình hữu ích, cậu có thể đến một nơi tốt hơn là đội hỗ trợ, nhưng về sau cậu sẽ rất bận rộn đấy. Nếu cậu thấy ổn, thì tôi sẽ cân nhắc thêm mấy đội khác nữa."

"Không cần đâu ạ."

Như Cheon Sa-yeon đã nói, đội hỗ trợ cũng có tương đối nhiệm vụ. Nó cũng đáng để cân nhắc thử. Kim Woo-jin trả lời khi nhìn thẳng vào mắt Cheon Sa-yeon.

"Nơi đó là được rồi."

"Được thôi."

Kim Woo-jin nhớ đến Han Yi-gyeol mà thấy nhói lòng. Từ lúc phát hiện mình đã thăng hạng, cậu đã liệu trước được rằng sẽ khó có thể ở bên cạnh Han Yi-gyeol như trước đây.

Nếu cậu kể lại với Han Yi-gyeol chuyện hôm nay, hẳn nhiên là cậu ta sẽ chúc mừng cho cậu rồi..... Cơ mà nói thật ra thì bản thân cậu lại thấy không vui vẻ cho lắm. Nếu đi vào cổng, cậu sẽ không thể gặp Han Yi-gyeol ít nhất ba ngày. Nếu còn tính toán sai lệch nữa thì có khi cả tuần còn không thể gặp nhau luôn chứ đùa.

'Cơ mà....'

Vì Han Yi-gyeol thích tiền. Nếu cậu cật lực làm việc và tìm một căn nhà mà hai người có thể ở, thì không phải cậu ta sẽ khen cậu giỏi lắm sao? Cậu ta đã từng nói, rằng bản thân không thể ở Công hội Requiem mãi được.

Kim Woo-jin đã hạ quyết tâm khi cậu vừa ký xong tài liệu. Cheon Sa-yeon lấy chiếc điện thoại đang rung ra và nghe máy.

[Hội trưởng.]

"Nói đi."

Kim Woo-jin sau khi thành hạng A khả năng thể chất của cậu cũng được cải thiện hơn người bình thường, nên cậu có thể dễ dàng nghe rõ được cuộc nói chuyện điện thoại kia. Cậu đang suy tính xem mình có nên rời khỏi đây bây giờ không, nhưng Woo Seo-hyuk đang gọi cho Cheon Sa-yeon ở đầu dây bên kia, vội vàng nói ra trọng điểm.

[Có chuyện xảy ra rồi ạ.]

"Là gì vậy?"

[....Han Yi-gyeol- ssi.]

Kim Woo-jin đang lật xem tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu lên. Cheon Sa-yeon cũng nheo mắt lại khi chờ đợi những lời tiếp theo.

[Biến mất rồi ạ.]

"Biến mất?"

[Vâng ạ. Hội trưởng Hong Si-ah nói rằng có vẻ là Hội trưởng Kang Seung-geon đã bắt cóc cậu ấy. Đã tìm thấy dấu vết của Hội trưởng Kang Seung-geon sử dụng năng lực của mình để tẩu thoát khỏi khu vực.]

Bắt cóc? Han Yi-gyeol bị bắt cóc sao?

Kim Woo-jin đứng bật dậy sững sờ trước tin tức chấn động ấy. Cheon Sa-yeon không còn nở nụ cười nữa khi hắn điềm tĩnh nói lại.

"Nếu bên Hội trưởng Hong Si-ah đã nói như vậy, thì hẳn là phải ở một mức độ chắc chắn nào đó. Vị trí ở đâu?"

[.... Tôi xin lỗi ạ.]

Cheon Sa-yeon nhắm mắt một lúc sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Ngay sau đó liền ra lệnh cho Woo Seo-hyuk.

"Tôi sẽ gửi cho cậu tọa độ trong năm phút nữa. Hãy đi thẳng đến đó."

[Vâng ạ.]

Kết thúc cuộc gọi, Cheon Sa-yeon lập tức gọi cho một ai đó.

Cạch.

Cuộc gọi được bắt máy khi đầu dây bên kia phát ra một giọng nói xa lạ.

[Lâu không gặp, N89.]

Chất giọng lạnh lùng của người phụ nữ nghe đầy tính thương mại. Cheon Sa-yeon nói khi gõ ngón tay lên tay vịn ghế sofa.

"Hãy dò tìm vị trí món vật phẩm."

[Nói mã số đi.]

"C-29835. Là cấp A có dạng một chiếc vòng tay."

[Đã tìm ra một vật phẩm trùng khớp với mã số.]

Lúc sau người phụ nữ nói ra tọa độ. Cheon Sa-yeon đứng dậy cúp máy mà không trả lời lại. Kim Woo-jin nhận ra rằng hắn đang đi tìm Han Yi-gyeol, liền vội vàng nói.

"Tôi cũng sẽ đi, thưa Hội trưởng."

"...."

Cheon Sa-yeon nhìn Kim Woo-jin như thể đang xem xét thứ gì đó. Kim Woo-jin nuốt khan trước ánh mắt vô cảm đó.

Cậu biết con người của Cheon Sa-yeon thoạt nhìn cơ bản là một người tử tế và dễ mến ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài của hắn thôi. Kể từ giây phút nhận được lời đề nghị từ Cheon Sa-yeon và gia nhập Công hội, Kim Woo-jin một khắc cũng chưa từng cảm thấy thoải mái với hắn.

"Chà, nó cũng không tệ. Đây cũng có thể là một cơ hội để tôi kiểm tra năng lực của cậu."

"...."

Ngay cả lúc này. Ngay cả khi nghe tin Han Yi-gyeol bị bắt cóc, hắn vẫn luôn bình tĩnh và lý trí. Hắn khác hẳn với tính khí bồn chồn của bản thân cậu.

"Được thôi."

Kim Woo-jin đi theo Cheon Sa-yeon, cậu gần như câm nín mà không thể đáp lại.

"Han Yi-gyeol."

Tim cậu đập liên hồi vì lo lắng, Kim Woo-jin cắn môi và cầu nguyện.

Làm ơn đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.