Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa

Chương 10



Hạ Cẩn Du có hơi sợ Cố Tiêu. Dù anh ấy có là người mà cậu ngưỡng mộ đi nữa cũng không thể làm cậu không cảnh giác. Hào môn luôn là ngoài nóng trong lạnh, ai biết mặt ngoài khoác lớp quần áo tri thức, tài giỏi nhưng bên trong có bao nhiêu thủ đoạn?

Cả đời trước Hạ Cẩn Du tuy chết sớm nhưng cũng được nếm trải qua cảm giác của hào môn một khoảng thời gian, cậu biết rõ nơi đó đấu đá tranh giành tài sản và thị trường chẳng khác nào trận chiến sinh tử. Thắng thì được người khác tôn trọng, kiên dè. Thua thì bị khinh thường.

Hạ Cẩn Du nhìn Cố Tiêu, cậu không biết anh đưa cậu lên xe làm gì. Dù sao bây giờ cậu cũng có thể coi là không nhà, có lẽ Cố Tiêu thấy tội nên cho cậu sưởi ấm một chút?.

Cố Tiêu bấm bấm điện thoại xong liền nhìn cậu:" Nếu cậu không muốn về nhà thì đến nhà tôi một đêm đI, cậu thấy sao?".

Hạ Cẩn Du cảm thấy mình có thể trực tiếp thành xác ướp lạnh.

Tài xế nghe thấy xuýt chút nữa bỏ luôn tay lái. Cậu ta ngờ sếp mình có thể là người như vậy, anh bày ra ánh mắt khiếp sợ nhìn ông chủ.

Cố Tiêu không để ý đến tài xế phía trước, anh vô cùng nghiêm túc nhìn Hạ Cẩn Du:" Cậu biết đấy, ngoài trời về đêm sẽ càng ngày càng lạnh. Tôi đã kéo cậu lên xe của mình rồi thì cũng không thể nhẫn tâm đến mức lại để cậu ở ngoài nữa. Trong nhà tôi còn có khá nhiều phòng trống, cậu có thể ở lại một đêm".

Hạ Cẩn Du không trả lời, bây giờ cậu không có chỗ nào để đi, trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ cậu phải thành người vô gia cư. Nhưng mà việc Cố Tiêu đột nhiên đưa lời muốn cậu đến nhà ở nhờ là ngoài sức tưởng tượng.

Hạ Cẩn Du không biết Cố Tiêu là loại người gì, thành thật mà nói tình huống bây giờ giống như lừa đảo.

Cố Tiêu biết Hạ Cẩn Du lo lắng chuyện gì, anh rất thản nhiên nói ra mục đích của mình:" Thật ra nhìn cậu khá giống một người tôi quen, nhưng mà rất lâu rồi nên tôi không nhớ người đó là ai. Xem như quen mắt nên muốn giúp đỡ cậu thôi, cậu đừng quá lo lắng, tôi không phải loại người ác độc".

Hạ Cẩn Du nhìn Cố Tiêu, chần chờ một tí rồi gật đầu đồng ý. Bây giờ cậu cũng chỉ còn cách đó, nếu không hôm nay sẽ phải ở ngoài trời lạnh một đêm. Dù sao Cố Tiêu cũng là người giàu có, Hạ Cẩn Du này cũng không có gì để lừa gạt.

Cố Tiêu đưa Hạ Cẩn Du về nhà của mình. Đó là một căn biệt thự sang trọng và đầy đủ. Khắp nơi đều có người hầu, có quản gia đứng chờ đợi ở cửa chính. Hạ Cẩn Du theo Cố Tiêu bước vào, ấn tượng đầu tiên đối với cậu chính là ảm đạm.

Thật ra luôn có người đi đi lại lại nhưng căn biệt thự vẫn rất yên lặng, cách bài trí cũng ngăn nắp, nhìn kĩ thì giống như phòng khách sạn, mọi thứ đều có trật tự của nó. Hạ Cẩn Du miên man nghĩ, sống trong một ngôi nhà như vậy sẽ là người như thế nào?

Cậu nhìn Cố Tiêu, có lẽ sẽ là người trầm tính và tài giỏi như anh ấy đi.

Cố Tiêu đưa áo khoác cho quản gia, nói:" Phiền chú sắp xếp cho cậu ấy một căn phòng trước". Rồi quay lại nói với Hạ Cẩn Du, giới thiệu cho cậu:" Chú ấy là quản gia ở đây, cứ gọi chú ấy là chú Lâm. Chú ấy sẽ dẫn cậu lên phòng".

Hạ Cẩn Du đi theo chú Lâm lên lầu. Ông ấy dẫn cậu đến một căn phòng gần cầu thang, ông mở cửa ra:" Cậu Hạ, đây là phòng đã chuẩn bị cho cậu. Nếu có gì cần thì cậu cứ gọi cho tôi là được".

Hạ Cẩn Du cẩn thận gật đầu, có hơi tò mò hỏi:" Sap chú biết cháu sẽ đến đây thế ạ?".

Quản gia Lâm cười hiền hậu:" Là cậu chủ nhắn tin cho tôi biết, mới lúc nãy thôi".

Hạ Cẩn Du bất ngờ, cậu nhớ lại lúc nãy, khi mà còn ở trên xe hình như Cố Tiêu có nhắn tin cho ai đó. Có lẽ là nhắn tin cho chú Lâm nhưng lúc đó Cố Tiêu còn chưa hỏi cậu nữa mà?.

Người làm kinh doanh đúng là thần tiên, có thể đoán trước được cả tương lai. Mà có lẽ bởi vì Cố Tiêu nghĩ Hạ Cẩn Du không còn lựa chọn nào khác.

Giữa thời tiết lạnh giá và phòng ngủ ấm áp, kết quá lựa chọn không cần hỏi nữa.

Hạ Cẩn Du bước vào phòng, tổng thể nhìn vô cùng ấm áp. Đặc biệt là chiếc giường màu vàng kim như ánh mặt trời kia, nhìn có chút không ăn nhập với màu sắc của căn phòng. Hạ Cẩn Du nghĩ có lẽ là bác Lâm vừa đổi ga giường mới.

Chiếc giường vô cùng thoải mái làm Hạ Cẩn Du như ngửi thấy được mùi nắng ấm áp. Hạ Cẩn Du lăn qua lăn lại.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Cẩn Du nhanh chóng nhảy khỏi giường chạy đi mở cửa, là bác quản gia Lâm:" Cậu Hạ, đây là vali của cậu, tôi đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, cậu tắm xong liền xuống ăn".

Hạ Cẩn Du cầm chiếc vali của mình:" Cảm ơn bác ạ, cháu sẽ xuống ngay".

Quản gia Lâm gật đầu mỉm cười rồi rời đi, Hạ Cẩn Du nhanh chóng tắm xong liền chạy xuống. Cậu nhìn bàn ăn, có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Cố Tiêu.

Cố Tiêu mặc bộ quần áo ngủ màu xanh đen, nhìn vào mái tóc vẫn chưa khô của cậu:" Không cần gấp gáp, tóc vẫn chưa khô rất dễ cảm lạnh". Dù sao thì cậu ấy cũng ở ngoài trời lạnh rất lâu.