Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa

Chương 2



Hạ Cẩn Du của kiếp trước nhu nhược yếu đuối, sẽ không muốn vì mất tình bạn này mà chịu đựng để bạn học đánh mình. Nhưng Hạ Cẩn Du sống lại lần nữa, kiếp này đã quyết định không uổng phí. Những người lúc trước đã từng nhục mạ, bạo lực đối với cậu. Cậu nhất định sẽ trả lại gấp đôi.

Ngôi trường cậu đang học là ngôi trường nhất nhì ở thủ đô. Ở đây tập hợp những đứa trẻ không xuất sắc thì chính là giàu có. Hạ Cẩn Du chính là loại người thứ nhất, cậu đã liều mạng để thi đỗ vào trường này.

Mà người đang khoác vai cậu chính là hạng người phía sau. Cha cậu ta đã quyên góp cho trường một toà nhà, nhét cậu ta vào. Cậu ta tên là Trương Lân.

"Mày... mày nhìn tao như thế là sao? Muốn bật lại à? ".

Trương Lân dù là loại cá biệt trong trường nhưng cũng chỉ là cáo mượn oai hùng, là con hổ giấy thích gào, cậu ta chưa từng ra ngoài xã hội bao giờ. Nhưng Hạ Cẩn Du thì khác, cậu lăn lộn trong xã hội từ nhỏ đến lớn, hạng người nào cũng đều từng gặp qua. Đối phó với loại người này vô cùng dễ.

"Trương Lân, mày đúng là loại vô dụng".

Trương Lân như cá mất nước mà giãy lên:" Mày nói ai vô dụng?! Mày muốn ăn đòn có phải không hả?!". Cậu ta chưa từng bị ai nói như thế bao giờ, ở trường ai cũng phải cúi đầu mà chào hỏi, Hạ Cẩn Du là cái thá gì!.

Tiếng Trương Lân quá lớn mà hầu như các học sinh gần đó đều quay qua nhìn, cậu ta cũng vô cùng xấu hổ. Hạ Cẩn Du nói:" Tránh ra đi, sắp trễ giờ học rồi".

Trương Lân nghe thế càng tức tối hơn:" Hạ Cẩn Du, mày ăn gan hùm rồi à? Hôm nay dám phách lối như vậy!".

Hạ Cẩn Du liếc nhìn Trương Lân làm cậu ta lạnh cả gáy, không tự chủ được run rẩy một chút rồi lùi lại:" Mày... mày chờ đó cho tao!!".

Trương Lân toang sợ chạy đi, Hạ Cẩn Du không quan tâm những gương mặt hóng hớt xung quanh. Cậu tiếp tục đi về lớp.

Vào lớp rồi liền tốt hơn, xung quanh đã đầy ắp bạn học. Hạ Cẩn Du đi về chỗ của mình, chổ ngồi của cậu ở góc cuối cùng của trường học, ngồi cạnh cửa sổ. Khi thấy cậu bước vào thì tiếng nói xung quanh cũng giảm dần đi, một số người còn chần chừ nhìn về phía cậu.

"Cẩn Du, cậu ghê gớm thật nha. Cậu thế là lại làm cho Trương Lân sợ hãi".

Đi lại nói chuyện với cậu là một bạn học nam cao lớn, vừa nhìn là biết thường xuyên chơi bóng rổ. Khuôn mặt tươi tắn, khi cười còn còn có răng khểnh nhìn qua rất ngây ngô. Bạn học này tên là Ngô Trần Hạn, là một ủy viên thể dục, chơi thể thao tốt, học hành cũng rất khá.

Hạ Cẩn Du nhìn bạn học Ngô Trần Hạn, gật đầu một cái, giọng nói bằng bằng:" Cậu ta cũng chỉ là một con hổ giấy, không có gì phải sợ. Sợ chỉ là đại ca của cậu ta".

Ngô Trần Hạn cười ha hả, nhiệt tình vỗ vỗ lên vai của Hạ Cẩn Du vài cái, mặt hớn hở:" Cậu nói đúng đó, nhưng mà cậu cũng cẩn thận nha." Cậu ta lại gần cản giác mọi người xung quanh rồi nói nhỏ với cậu:" Cậu ta thích mách lẻo lắm đấy, mấu người không sợ cậu ta đều bị cậu ta nói xấu với đại ca trường rồi chặn đánh một trận. Cậu cẩn thận một chút tránh xa cậu ta ra".

Hạ Cẩn Du nghe thế thì gật đầu, cảm kích nói:" Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết".

"Có gì to tát đâu, đều là bạn học với nhau mà".

Ngô Trần Hạn nói xong thì về chỗ ngồi của mình. Một lúc sau tiếng chuông vào lớp reo lên, học sinh nhốn nháo trở về chỗ. Tiếng ồn ào biến mất, lúc này Hạ Cẩn Du liền cảm thấy thoải mái hơn.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào, trên tay cầm theo một sấp bài kiểm tra:" Hôm nay kiểm tra đột xuất, tất cả mau bỏ tài liệu liên quan đến môn Toán vào cặp. Đừng để cô bắt được các em sử dụng tài liệu!".

Học sinh trong lớp một phen oan trời trách đất, tất cả đều đau khổ kêu rên.

"Tôi còn chưa học bài nữa đó!!".

"Chết rồi chết rồi, cứu tao với mày ơi".

"AAA, biết thế đã học bài rồi".

"Ai đó cứu vớt của đời tôi đi".

Ngay cả Hạ Cẩn Du cũng khổ sở không kém!! Xuyên trở về thời đi học nhưng mà hiện tại tròn đầu cậu chẳng có một chữ nào cả! Cậu quên hết kiến thức cấp 3 rồi.

Hạ Cẩn Du nhìn vài kiểm tra, gồm 10 câu trắc nghiệm và 2 câu tự luận. Cậu quyết định khoanh lụi.

Có làm là được, hôm nay phải bắt đầu ôn tập kiến thức lại từ đầu! Cậu không muốn tương lai bị hủy hoại trong tay mình lần hai đâu.

Hạ Cẩn Du nhìn xung quanh một cái, thoáng thở dài trong lòng. Dường như trở về quá khứ cũng rất tốt, ông trời cho cậu thêm một cơ hội. Khó có thể chối bỏ rằng đây là vô cùng may mắn. Nhưng cũng thật không tốt, bây giờ cậu nhìn ai cũng không thể cảm thấy an toàn, bất kì ai cũng như muốn xé xác mình ra.

Hạ Cẩn Du nhận ra rằng, bệnh của mình tiết kiếp trước kiếp này vẫn luôn không thể chữa khỏi.

Tiếng sột soạt vang lên mọi ngóc ngách của phòng học, ánh nắng chói chang le lói chiếu vào từng ô cửa sổ, làm sáng lên những kí ức thanh xuân. Đây là hồi ức mang theo nhiều tiếc nuối nhất trong đời người.