Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa

Chương 30



Kì thi giữa kì đã đến, bắt đầu từ hôm nay sẽ chính thức thi. Các khối cấp ba thi bao gồm 5 ngày. Ngày đầu là Ngữ văn, tiếp theo là Toán. Sinh học và Hoá học cùng một ngày, Vật lí và địa lí cùng một ngày. Ngày cuối cùng sẽ thi Tiếng Anh và các ngoại ngữ khác.

Bởi vì lần trước thi khá tốt nên Hạ Cẩn Du được xếp vào phòng thi ở giữa.

Phòng thi sẽ chia theo tên trong bảng chữ cái, tuy nhiên hai phòng thi đầu tiên sẽ dành cho những học sinh có thành tích vượt trội và các bạn học sinh có thành tích thi đạt giải thưởng lớn cấp tỉnh hoặc quốc gia.

Hạ Cẩn Du bước vào phòng thi của mình và ngồi theo sơ đồ giám thị đã phân công. Một phòng thi có khoảng 35 đến 40 học sinh, mỗi học sinh là một bàn riêng biệt. Chỗ ngồi của cậu là ở dãy số hai, bàn số bốn từ trên đếm xuống. Hạ Cẩn Du đặt mấy cây bút bi lên bàn rồi ngồi vào chỗ của mình.

Phòng thi lúc này không có nhiều người lắm do Hạ Cẩn Du đến lớp khá sớm. Trong phòng bây giờ cũng chỉ có một vài bạn học nữ và một bạn học nam. Hạ Cẩn Du để ý thấy rằng trong số những người đó có một bạn học khá kì lạ.

Bạn học ấy cúi đầu rất thấp, thấp đến mức như đang nhìn vào chính mình, không muốn cho ai nhìn thấy. Thứ duy nhất mà Hạ Cẩn Du nhìn được là mái tóc rũ xuống che hết và một quyển sách ôn tập mà thôi. Bạn học ấy nhìn qua rất khác biệt, giống như vô cùng sợ hãi và nhút nhát, cũng không nói chuyện với ai cả.

Hạ Cẩn Du hơi nhíu mày, bạn học này có khi nào đang có vấn đề gì về sức khoẻ hay không?

Nhưng ngẫm nghĩ một lúc cậu lại phát hiện ra rằng bạn học này đúng là đang sợ, nhìn rất yếu ớt nhưng cũng rất âm u.

Hạ Cẩn Du trong lúc chờ đợi giám thị đến, cậu vân vê chiếc bút bi trên tay, nghĩ đến bạn học đó một chút, cậu cảm thấy có hơi quen thuộc.

Đợi đến khi giám thị đến, đó là một thầy giáo đã đứng tuổi, khuôn mặt mang theo vẻ nghiêm khắc. Trên tay thầy còn cầm một bao bì chứ đề thi. Sau khi thầy phổ biến lại luật phòng thi một lần nữa thì bắt đầu phát bài và bắt đầu tính giờ.

Trong lúc thầy phát đề gần đến chỗ bạn học kia, Hạ Cẩn Du thoáng nhìn xuống một cái. Cậu đột nhiên biết vì sao bản thân lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Bởi vì đó là bạn học ban đầu mà cậu muốn tìm. Là học sinh giỏi mà sau này bị Hạ Linh chèn ép, hãm hại đến trầm cảm rồi nhảy lầu tự sát. Bạn ấy tên là Du Thanh.

Bởi vì khoảng thời gian trước cậu quyết định rời khỏi nhà họ Hạ, may mắn gặp được Cố Tiêu nhưng cậu vẫn phải sắp xếp cuộc sống của mình ổn thoả và cân bằng, chính vì thế mà cậu liền quên mất việc phải tìm Du Thanh.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của Du Thanh,cô ấy thi trong phòng học bình thường, lại nhớ đến kì thi tháng vừa qua Hạ Cẩn Du đã nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó.

Đoán chừng Du Thanh đã bị hãm hại gian lận trong kì thi, hiện tại đang bị cô lập và đang có dấu hiệu bị trầm cảm.

Hạ Cẩn Du nhanh chóng làm đề thi của mình, kiểm tra kĩ càng kết quả. Đến khi hết giờ thì cùng những bạn học khác nộp bài.

Đến khi giám thị rời đi,những bạn học khác nhanh chóng nhao nhao trao đổi đáp án, tiếng động xung quanh dần trở nên náo nhiệt bởi tiếng than thở khi làm sai và tiếng cười vui vẻ vì làm đúng.

Hạ Cẩn nhanh chóng bước đến chỗ Du Thanh trước khi cô bạn rời đi, hành động đó làm cho Du Thanh hơi run, cô bạn lùi về sau vài bước rồi lại muốn vòng qua cậu tiếp tục đi.

Hạ Cẩn Du nhanh chóng nói đủ Du Thanh nghe:" Tôi có việc muốn nói rõ với cậu một chút, cậu có phiền không?".

Du Thanh hơi ngẩng đầu nhưng cũng không đối diện với khuôn mặt của cậu mà là nhìn vào cằm của Hạ Cẩn Du. Dường như sợ mọi người sẽ nhìn về phía mình nên Du Thanh rất nhanh cũng nói:" Cậu muốn tôi làm gì?".

Hạ Cẩn Du xoay người, vừa nói:" Chúng ta đến quán nước đối diện trường đi, sẽ tiện hơn khi đứng ở đây nói".

Sau đó cậu rời đi, Du Thanh cũng chầm chậm bước theo nhưng vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần với cậu.

Đến khi tìm được một chỗ ngồi khá khuất trong quán, Hạ Cẩn Du mới nói rõ:" Cậu tên Du Thanh đúng không?".

Du Thanh gật đầu, đôi tay cầm cặp sách hơi nắm chặt lại.

Hạ Cẩn Du nói tiếp:" Nếu cậu không chê, tôi có thể làm bạn với cậu không?". Cậu nói với giọng bình thường, không vui không buồn.

Nghe thế Du Thanh hỏi:" Vì sao? Cậu muốn làm bạn với một người bị cô lập, suốt ngày luôn cúi mặt, một người gian lận trong thi cử à?".

"Tôi biết cậu không gian lận". Hạ Cẩn Du dùng giọng điệu chắc chắn nói.

Điều đó làm Du Thanh rất bất ngờ, lúc này cô mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Cẩn Du, giống như muốn tìm sự giả dối trong đôi mắt kia, lại bất ngờ vì vẫn còn người tin mình oan ức.