Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa

Chương 34



Cố phu nhân không nói gì, bà im lặng uống một ngụm trà. Cố Tiêu cũng im lặng quay lại chỗ ngồi xử lí tập tài liệu do trợ lí đưa.

“Nghe nói con vừa mới thuê một đầu bếp mới? Học cấp ba?”. Mặc dù Cố phu nhân không thường xuyên đến nhà Cố Tiêu vì bà nghĩ anh đã trưởng thành, có cuộc sống riêng nhưng dù thế bà vẫn nghe ngóng được chút tin tức từ người giúp việc trong nhà.

Cố Tiêu gật đầu không nói.

Cố phu nhân nhìn thấy Cố Tiêu khẳng định, bà liền cười, đôi môi đỏ mọng cong lên:" Hửm? Từ khi nào con lại thuê một người trẻ như vậy chứ? Cậu bé đó có sức hút như vậy sao?".

“…Nếu mẹ tò mò thì có thể đến gặp”. Anh dù sao cũng không có ý định giấu giếm bà, Cố phu nhân muốn biết thì sẽ có người nói với bà thôi.

Cố phu nhân xua tay, vẻ mặt thản nhiên:" Thôi, không cần phiền phức như thế, nếu có duyên sẽ gặp thôi". Nói xong bà còn lầm bầm:" Làm ta tưởng con dẫn tình nhân về nhà chứ? Hoá ra lại không phải".

Cố Tiêu nghe thấy mấy lời lầm bầm của Cố phu nhân, anh quyết định ngậm miệng lại.

“Cố Tiêu, khi nào con mới có bạn gái đây? Mặc dù mẹ biết con không có hứng thú nhưng ít nhất cũng phải quen vài người chứ? Để trải nghiệm của không tiếc mà”. Cố phu nhân thật sự rất đau đầu về Cố Tiêu, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng chỉ có một mình, không chịu mở lòng với bất cứ ai.

Bà thừa biết từ nhỏ là anh thiếu thốn tình cảm từ gia đình vì dù sao bà cũng chưa từng giấu việc cuộc hôn nhân của mình là cuộc hôn nhân chính trị, hai bên không có tình cảm. Nhưng Cố Tiêu đến lớn vẫn không thể mở lòng với ai, điều đó làm bà cảm thấy mình vừa xấu xa vừa ích kỉ, không thể dưỡng dục một đứa trẻ trong tình yêu thương.

Cố Tiêu có suy nghĩ trưởng thành từ rất sớm, vì thế thế giới đối với anh đều có cảm giác không chân thực, rất nhiều việc mờ ảo. Mà việc anh cần làm là làm tốt nhiệm vụ của mình, sống như người ngoài cuộc. Vì thế Cố Tiêu đã nghĩ, tình cảm có hay không không quan trọng.

Cố Tiêu:" Khi nào tình cảm tới thì con sẽ bắt lấy thôi ạ". Dù nói thế nhưng Cố phu nhân vẫn nhận ra Cố Tiêu không hề nghiêm túc chút nào.

“Nói thì hay lắm nhưng chẳng bao giờ làm cả”.Trong lòng bà vẫn mong Cố Tiêu có thể tìm đúng người, cảm nhận được tình yêu của thế giới này mà bà không thể mang lại cho anh.

Đúng lúc này điện thoại của Cố Tiêu run lên, anh vươn tay bắt máy:" Alo".

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trong trẻo:" Alo, anh Cố, hôm nay trường tổ chức một tiết bổ sung vào buổi tối nên tôi không thể về nhà được. Anh có thể cho tôi xin nghỉ buổi tối hôm nay không? Lần sau tôi nhất định sẽ bù một bữa thịnh soạn cho anh".

"Được, cậu cứ an tâm học đi, nhớ về sớm một chút ". Giọng nói thản nhiên mang chút ý cười.

“Được nha, cảm ơn anh Cố rất nhiều!!! Khi về nhà tôi sẽ lên danh sách các món ăn cho anh lựa chọn!!!”. Hạ Cẩn Du đang rất vui vẻ.

“Ừm”. Cố Tiêu nói xong thì cúp máy.

Cố phu nhân nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người thì không khỏi sửng sốt:" Đây là cậu đầu bếp mới của nhà con à?".

“Vâng ạ”.

“Đối xử đặc biệt ghê nhỉ? Còn đi học? Người nhà cậu ấy đâu?”. Cố phu nhân lần đầu thấy Cố Tiêu nói chuyện với ai như thế, vừa nhẹ nhàng vừa mang chút vui vẻ. Vì thế bà đột nhiên tò mò Hạ Cẩn Du là người như thế nào.

“Cậu ấy là tiểu thiếu gia của Hạ gia”.

“Hạ gia? Không phảo chỉ có một cô tiểu thư tên Hạ Linh thôi à?”.

“Lúc nhỏ cậu ấy bị bắt cóc, đến bây giờ mới tìm lại được”.

Cố phu nhân nghiêng người suy nghĩ, dường như muốn làm gì đó sau đó nhìn sang Cố Tiêu:" Mẹ quyết định rồi, mẹ muốn gặp cậu ta. Ngày mai mẹ sẽ đến nhà con ".

Cố Tiêu dừng việc trên tay, nhìn Cố phu nhân như hơi nghi ngờ. Bà lập tức bổ sung:" Yên tâm, mẹ không gây khó dễ cho cậu ấy đâu".

“Mẹ vẫn nên tìm cách để li hôn với cha con thì tốt hơn”. Cố Tiêu nói.

Cố phu nhân ghét bỏ:" Tất nhiên phải li hôn rồi, mẹ không muốn dây dưa gì với loại người như vậy nữa đâu. Nhưng có vẻ ông ấy không hề muốn li hôn. Số tài sản đó chắc chắn sẽ chia làm hai, ông ta sao có thể chịu được việc bỏ đi một nữa tài sản của mình chứ?".

Cố Tiêu:" Mẹ đừng lo, ông ta không còn cách nào khác ngoài đồng ý đâu. Ông nội dù đồng ý hay không đồng ý li hôn giữa cha mẹ thì cũng không cho bà ta leo lên chức Cố phu nhân của mẹ đâu".

Cố phu nhân cười: “Ha, dù thế ả ta cũng không bỏ cuộc đâu, ả ta chắc chắn là người muốn li hôn hơn ai hết mà, chắc chắn sẽ xúi giục ông ta thôi. Nhưng ả nghĩ cũng đừng nghĩ”.

_____

Xin lỗi vì mình ra truyện lâu như vậy. Là do mình phải thi với lại sau khi thi mình bị stress nặng nên không có tâm trạng để viết truyện. Nhưng dù sớm hay muộn thì mình cũng sẽ không bỏ truyện đâu, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình nha”.