Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 118: Tịch Thuần



Cũng giống như Alpha, Omega ở đây cũng là một phòng sáu người. Chỉ là số lượng phòng không đông mà thôi, bởi vì phần lớn Omega đều rất yếu đuối nhu nhược, không có khả năng sánh vai ra trận cùng Alpha.

Chỉ trừ ra một số trường hợp ngoại lệ hoặc gen đột biến. Số còn lại đều là chờ đến tuổi rồi kết hôn sinh con, chăm sóc gia đình, cuộc sống của họ chỉ quanh quẩn như vậy cho tới cuối đời mà thôi.

Nhưng, những Omega đã đặt chân được vào Quân Bộ thì tương lai thoải mái hơn rất nhiều. Họ là lực lượng của cả Tinh hệ, là những trụ cột tương lai được mọi người kính trọng.

Chính vì thế, đặt chân vào Quân Bộ không chỉ là ước mơ của riêng các Alpha, mà trong đó còn bao gồm luôn cả Omega, thậm chí cả Beta cũng vậy.

Đẳng cấp thay đổi, ánh nhìn của mọi người về họ cũng sẽ thay đổi. Danh vọng và địa vị, chính là thứ mà bọn họ hướng tới.

Bởi vì không biết gì về chiến lược mà Quân Bộ đang bày ra, các Omega ở đây còn cho rằng bản thân thực may mắn. Tuy có chút nguy hiểm khi kỳ phát tình đến, nhưng bọn họ còn có Quân y hỗ trợ riêng về mảng này.

So với địa vị và danh vọng to lớn mà Quân Bộ mang lại thì chút nguy hiểm này, không đáng để bọn họ xem vào mắt.

Với suy nghĩ này, hầu hết các Omega đều rất hưng phấn khi đặt chân vào Quân Bộ.

Mỗi Omega sau khi đặt chân vào quân bộ đều được phát cho một chiếc vòng kim loại đeo ngay ở cổ. Và chỉ có duy nhất một mình họ có thể mở ra, bằng không thì không ngoại lực nào có thể cưỡng chế mở ra.

Loại vòng này có thể giám sát chặt chẽ kỳ phát tình của bọn họ và quan trọng hơn hết, nó còn vừa vặn che đi tuyến thể ở sau gáy. Công dụng chính là để bọn họ không bị đánh dấu ngoài ý muốn.

Bởi vì đã có thứ này bảo đảm phần nào an toàn, cho nên Omega được thoải mái đi lại bên ngoài như các Alpha. Thậm chí là huấn luyện chung và ăn cơm chung tại một nhà ăn.

...

Trong một phòng kí túc xá nào đó của Omega tại Quân Bộ.

"Tịch Thuần à, nói thật đi, trong kỳ huấn luyện cậu đã cố gắng như thế để có thể được đến tận đây.

Ngoài việc khiến mọi người thay đổi ánh nhìn về địa vị của Omega trong xã hội, có phải còn có mục đích khác hay không?

Để tôi đoán nhé, có phải là đến để gặp 'người đó' hay không?!".

Omega có ngũ quan thanh tú huých huých vai người được gọi là Tịch Thuần kia, giọng nói mang theo trêu đùa cùng ám muội. Nói xong còn hướng cậu ta nháy nháy mắt, bộ dáng giống như hiểu hết sự đời.

Tịch Thuần ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đùi, đầu khẽ cúi xuống, mặt lặng lẽ hiện lên hai rặng mây hồng.

"Sao...sao có thể chứ? Cậu...cậu đừng có nói bậy mà!". Tịch Thuần khẽ tránh né cái huých vai từ người bạn thân, giọng nói có chút run rẫy, nhưng vẫn có thể nghe ra thẹn thùng cùng vui vẻ.

"Tớ nói bậy? Vậy thì tiểu Thuần Thuần của chúng ta ơi, nếu tớ nói bậy thì cậu đỏ mặt cái gì chứ? Hả? Nói mau!!".

Omega kia liên tiếp chọt chọt vào bả vai Tịch Thuần, nụ cười trêu ghẹo ngày một sâu thêm. Nhưng mà sau đó giống như nhớ ra cái gì, cậu ta lại thở dài nói.

"Aizzz, nhìn xem hai gò má đỏ đến sắp bốc cháy của cậu kìa, đúng là đã nghiện mà còn ngại.

'Người đó' có biết cậu đến đây hay chưa? Cũng lâu rồi không thấy hai người liên lạc gì với nhau.

Nếu đã thích người ta như vậy thì cậu phải tranh thủ thời cơ đi đấy. 'Người đó' ưu tú như vậy, cậu mà không biết nắm bắt thời cơ.

Lỡ mà vuột mất thì uổng lắm, biết đi đâu tìm được một Alpha ưu tú như vậy chứ?!".

Người nọ nói đến đây thì dừng lại, thấy Tịch Thuần vò đến muốn nát góc áo, đầu thì cúi gục xuống, bộ dáng trông đáng thương cực kỳ.

"Hể, đừng có như vậy mà, tớ nói chỉ là lo xa thôi, không phải cố ý làm cậu lo lắng đâu.

Nhưng mà cậu xinh đẹp lại còn tài năng như thế, có Omega nào vượt mặt được cậu chứ?!

'Người đó' chắc chắn cũng sẽ thích cậu thôi, đừng lo. Nói không chừng người ta hiện tại còn đang thầm thương trộm nhớ cậu ngược lại nữa kìa".

Omega kia không ngừng mở miệng an ủi vì sợ Tịch Thuần sẽ buồn, thân là một Omega đã thiệt thòi rất nhiều rồi, bản thân còn đi thương thầm một Alpha nữa, áp lực chắc chắn sẽ rất lớn.

Mặc cho Omega kia cứ lải nhải bên tai mình cái gì, nhớ tới những lời cậu ta vừa nói, Tịch Thuần đương cúi gằm mặt, trong đôi con ngươi lóe lên ánh sáng sắt lạnh.

Cậu nói đúng đó, không có Omega nào có thể vượt mặt tôi cả. Nhưng mà Beta thì lại có một tên, còn đeo bám dai như keo da chó nữa.

Nhưng mà, bây giờ Tịch Thuần này đã ở đây rồi, cậu ta không cần mơ tưởng xa vời như vậy nữa. Cậu sẽ đem cậu ta đánh tỉnh khỏi mộng đẹp, thay vào đó là những cơn ác mộng kéo dài không lối thoát.

Nghĩ tới đây, khóe môi Tịch Thuần vẽ lên một nụ cười hiểm độc. Gương mặt nhuốm vẻ gian xảo cùng tà ác, khác xa vẻ bề ngoài ngoan ngoãn hiền lành mà ban nãy cậu ta thể hiện ra.

# Các bác có còn nhớ tới người tên Tịch Thuần này không, toi từng nhắc đến ở chap Nhật ký(2) đầu truyện í.

Nhưng mà...Mỗi ngày có hơn ngàn lượt đọc mà sao không ai chịu bỏ chút thời gian tương tác cho toi hết vạy ToT.

Chap trước đến giờ phút hiện tại chỉ mới có vài chục like thoy, cmt được bốn năm cái gì đó, vào đọc mà hụt hẫng ghê😟.

Hong biết vì lí do gì mà giảm mạnh vậy, toi viết truyện không cuốn nên các bác bỏ truyện hết ròi à😢.