Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 121: Tiếp cận



Lâm Hàm sau khi ra ngoài liền hội họp với nhóm người Lăng Xuyên.

Trong suốt bữa ăn, khi ngồi giữa Triệu Mặc và Lăng Xuyên, cậu đã định thú nhận về chuyện...cậu đã 'làm' với Mục Diệc Thần.

Cậu không muốn giấu bọn họ bất cứ điều gì.

Nhưng không hiểu vì sao, khi cậu đề cập đến chuyện đó, hai người đều đồng loạt lãng tránh. Bọn họ vẫn đối xử với cậu rất tốt, nhưng lại vội chuyển chủ đề khi cậu muốn nói sự thật.

Lâm Hàm ôm tâm trạng không yên lòng mà dùng xong bữa sáng, sau đó cả nhóm cùng nhau đi đến sân huấn luyện. Từ đầu chí cuối, cậu đều không có cơ hội đổ nói ra.

Sân huấn luyện ở Đặc Chủng Tinh Hệ đã to, nay sân huấn luyện của Quân Bộ có thể gọi là khổng lồ. Nền sân được bao phủ bởi một thảm cỏ xanh, trông hệt như một sân gon cỡ lớn.

Hiện tại đã tập trung khá nhiều người và chia ra nhiều khu vực khác nhau. Khu dành cho Alpha là lớn nhất, một khu vực có thể chia ra đến tận mười hai lớp. Một lớp bao gồm ba mươi Alpha và một người huấn luyện riêng biệt.

Kế tiếp là khu dành cho Beta, số lượng so với Alpha thì ít hơn phân nửa. Đa số Beta ở đây đều là nam, có thể thấy số lượng nữ Beta có được dị năng rất thấp, hầu như là không có.

Số còn lại là Omega, số lượng ít ỏi đến đáng thương. Vì không đủ ba mươi người để chia lớp, nên bọn họ bị phân vào cùng khu với nhóm Beta.

Dù sao Beta cũng không cảm nhận được Pheromone của Omega nên việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc bọn họ huấn luyện.

Nhóm của Lăng Xuyên chào tạm biệt với Lâm Hàm, sau đó gia nhập vào đội ngũ của Alpha. Còn về phía Lâm Hàm, cậu dĩ nhiên là sẽ trở về khu của Beta.

Không phải là cậu cảm thấy tự ti hay không tự tin với thân phận Omega của mình, mà là nếu chuyện này bị truyền ra. Cậu chắc chắn ba Lâm mẹ Lâm sẽ không cho phép cậu tiếp tục ở lại Quân Bộ, ngày ngày chung đụng với một đám Alpha thế này.

Với tính cách thương con như mạng của mẹ Lâm, cậu không tự tin rằng mình sẽ thuyết phục được họ một lần nữa.

Cậu biết hết thảy đều là vì họ lo lắng cho cậu, nhưng cậu không muốn từ bỏ chí hướng trở thành cường giả của mình.

Cậu muốn bản thân thực cường đại, đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người mà cậu yêu thương, đoạt lấy những thứ mà cậu mong muốn.

Cho nên, cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ nó, tuyệt đối sẽ không rời khỏi Quân Bộ sớm như vậy.

Lâm Hàm vào có chút trễ, thế nên lại bị phân vào lớp có đông Omega nhất. Người huấn luyện sau khi điểm danh đủ ba mươi người liền cắt ra một lớp, sau đó bắt đầu khởi động tay chân cơ bản.

Lâm Hàm vừa khởi động, vừa đánh mắt nhìn về một Omega xinh đẹp đang đứng ngay trước mặt mình.

Cậu ta vừa nhìn cậu rồi cười một cái, trông thì thân thiện thật đó, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy không thoải mái.

Với cả, lúc nãy điểm danh, cậu ta tên là Tịch Thuần. Cái tên nghe thật quen tai, cậu không rõ bản thân đã từng nghe qua hay thấy qua nó ở đâu, nhưng nó làm cậu cực kỳ phản cảm.

Tuy là huấn luyện trên cùng một cái sân, nhưng khoảng cách giữa khu Alpha và khu Beta khá xa, vì dù sao Alpha chiếm phần lớn số đông người ở đây.

Vì thế khi không có nhóm người Lăng Xuyên Triệu Mặc ở đây, Lâm Hàm có cảm giác mình đang lạc vào chốn đông người một thân một mình.

Cường độ huấn luyện của Beta và Omega thấp hơn Alpha rất nhiều. Trong khi nhóm Alpha đã bắt đầu với các bài tập thể chất, thì bọn họ vẫn còn đang tập giãn cơ.

Chung lớp với một nhóm Omega, Lâm Hàm nhìn xung quanh, cảm thấy bọn họ giống như đi thư giãn hơn là so với đi huấn luyện. Thế mà chỉ mới một chút đã mồ hôi đầy đầu, sau đó lại xin huấn luyện viên nghỉ ngơi một chút.

Lâm Hàm chán nản vò rối mái tóc của mình, sau đó lại tiếp tục rèn luyện thể chất giống như những gì cậu đã được dạy ở Đặc Chủng Tinh Hệ. Cậu cảm thấy những thứ đó còn có ích hơn so với cái này.

Huấn luyện đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng nóng rực phả xuống. Sân huấn luyện không có mái che, vì vậy ánh nắng như thiêu như đốt cứ như thể đổ ập xuống đỉnh đầu cùng làn da của những con người phía bên dưới.

Ngước lên nhìn trời, Lâm Hàm cảm thấy chói đến hai mắt không thể mở ra. Vậy chắc hẳn cũng đã tầm khoảng mười hay mười một giờ trưa rồi.

Lâm Hàm một thân đã ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng nhìn sang bên cạnh, không biết người tên Tịch Thuần kia đã đứng cạnh cậu từ khi nào.

Cậu ta đồng dạng cũng là một thân mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trông vừa đáng yêu vừa đáng thương. Đó là trong mắt của đám Alpha thôi, còn trong mắt Lâm Hàm không rõ.

Trong nhóm Omega được đưa vào Quân Bộ, cậu để ý thấy, hình như chỉ có cậu ta là thực sự chăm chỉ luyện tập mà thôi.

"Cậu uống không? Mà...cậu chăm chỉ thật đó, ôi, mồ hôi cậu thấm ướt hết cả áo rồi kìa. Trời nóng như vậy, cậu không định cởi bớt ra sao?!".

Tịch Thuần mỉm cười dịu dàng, đưa cho Lâm Hàm một chai nước khoáng. Cậu ta còn quan tâm lau lau mồ hôi trên trán cậu, sau đó còn định giúp cậu cởi bớt áo ngoài.

"Không cần đâu, tôi ổn!". Lâm Hàm kín đáo né sang một bên, vừa vặn tránh thoát bàn tay vừa vươn ra của Tịch Thuần. Người này...đang muốn tiếp cận cậu sao? Cậu ta định làm gì?!.

Hôm trước sau đêm cùng Mục Diệc Thần, dấu hôn trên người cậu vẫn còn chưa phai hẳn. Cho nên dù nóng thì cậu cũng không thể cởi áo ngoài ra được.