Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 123: Ảnh



Tịch Thuần nói cảm ơn với hắn lần nữa, hỏi thăm nhau đôi ba câu, sau đó định rời đi thì nhìn thấy bóng dáng Lâm Hàm đang từ ngã rẽ bước tới gần.

Trong đôi con ngươi lóe qua áng sáng lạnh, Tịch Thuần vờ như trượt chân mà ngã nhào vào lòng Triệu Mặc. Đến khi Lâm Hàm đi tới, vừa vặn thu vào mắt tình cảnh hai người đang ôm nhau.

Lâm Hàm cũng không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào nữa. Cậu tin tưởng Triệu Mặc, nhưng dù vậy. Khi nhìn thấy người đàn ông của mình tiếp xúc thân mật với người khác, lửa giận vẫn là đè nén không nổi.

Chỉ là, cậu cũng đã rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hai tay đút túi quần, vẻ mặt bình thản, thong thả bước tới trước mặt hai người bọn họ.

Triệu Mặc sau khi bất ngờ bị Tịch Thuần ôm lấy, thế nhưng hắn cũng rất nhanh đã đẩy cậu ta ra.

"Cậu sao vậy?". Triệu Mặc khó hiểu nhìn Tịch Thuần, sau đó dư quang ánh mắt liền bắt gặp bóng dáng của Lâm Hàm.

"Xin...xin lỗi. Chân tôi...chân hình như bị bong gân rồi, cho nên đi không vững được!". Tịch Thuần vội xua tay xin lỗi, sau đó vì sợ hắn nghi ngờ nên dịch ra, duy trì một khoảng cách nhất định với Triệu Mặc.

"Em huấn luyện xong rồi sao, có mệt lắm hay không?!". Từ lúc nhìn thấy Lâm Hàm, sự chú ý của Triệu Mặc đã không còn đặt ở chỗ Tịch Thuần nữa.

Hắn cũng không rõ Tịch Thuần vừa nói cái gì, chỉ lo thay Lâm Hàm lau lau mồ hôi trên trán, đưa nước khoáng còn vặn sẵn cả nắp chai. Tận tình chu đáo hết mức.

Lâm Hàm rất tự nhiên mà đón nhận chăm sóc ân cần từ hắn, trong khi uống nước, ánh mắt cậu cũng âm thầm đánh giá trên dưới trên người Tịch Thuần.

Tịch Thuần lúc này, nội tâm đã tức điên lên, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện mảy may. Cậu ta thậm chí còn diễn rất sâu, bày ra khuôn mặt mờ mịt mà hỏi Triệu Mặc.

"Ah, hai người quen biết nhau sao?!".

"Đâu chỉ là quen biết. Anh ấy là Alpha của riêng tôi!". Không đợi Triệu Mặc đáp lời, Lâm Hàm đã giành thế chủ động đánh một đòn phủ đầu.

Chẳng trách tên lại nghe quen như vậy, lúc nãy cậu đã ngờ ngợ ra rồi. Đến tận khi nãy, nhìn cái cách rẻ rách mà cậu ta cố tình làm để tiếp cận Triệu Mặc. Cậu đã nhớ ra cậu ta là ai rồi.

Chẳng trách nguyên chủ trước kia ghét cay ghét đắng cậu ta như thế. Giờ thì cậu đã hiểu được phần nào cảm giác của cậu ấy rồi.

Cũng không phải là do nguyên chủ quá độc ác hay ích kỉ. Cậu tin rằng, cho dù là bất kỳ ai, khi đối mặt với loại bạch liên hoa suốt ngày giả nai này thì cũng không thể bình tĩnh nổi đâu.

Được thôi, nếu cậu ta đã muốn chơi, vậy cậu sẽ phụng bồi đến cùng. Để xem, ai mới là người cười cuối cùng.

"Thật...thật sao?!". Tịch Thuần khuôn mặt dần trở nên biến sắc, sau đó có chút gấp gáp mà từ biệt hai người bọn họ.

....

"Rầm".

Tịch Thuần đóng sầm cửa một cái thật mạnh, sau đó ngã phịch lên trên giường. Khuôn mặt cậu ta dần trở nên vặn vẹo đáng sợ, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ thanh thuần dịu ngoan trước đó.

Cậu ta lôi ở tủ đầu giường ra một tấm ảnh, gương mặt người trong ảnh bị rạch nát đến không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu. Ở xung quanh còn viết lên vô số hàng chữ đỏ chói, nội dung bên trên toàn là những lời lẽ chưởi bới thô thiển.

"Alpha của riêng mày sao? Mày nghĩ mày là ai chứ? Triệu Mặc chỉ là vui đùa nhất thời với mày thôi.

Cái loại Beta không có khả năng sinh con đẻ cái ấy, mày nghĩ mày sẽ giữ được anh ấy bên mình sao? Hừ, thật ngây thơ quá đó.

Cho dù anh ấy có thật sự yêu mày đi chăng nữa, thì với thân phận của một Beta, mày nghĩ Triệu gia sẽ chấp nhận cái loại đ.ĩ đ.i.ế.m như mày sao?

Chỉ có tao, chỉ có Omega như tao mới đủ tư cách để sánh vai cùng anh ấy đi đến cuối đời.

Cứ chờ rồi xem, tao nhất định sẽ đoạt lại được anh ấy, đồng thời cũng sẽ đạp mày xuống bùn lầy, mãi mãi không ngóc đầu lên nổi!".

Tịch Thuần đem tấm ảnh vò lại siết chặt trong tay, ánh mắt bị oán độc bao phủ đến đỏ ngầu. Khóe môi dần nhếch lên một nụ cười đầy dã tâm thâm độc.

Đúng lúc này, bạn cùng phòng của cậu ta cũng đã từ sân huấn luyện trở về. Cửa phòng mở ra, Tịch Thuần cũng vội điều chỉnh nét mặt của mình, sau đó nhanh tay nhét tấm ảnh đã bị vò nát xuống dưới gối.

"Ah, cậu về rồi sao? Sao không đợi bọn tớ về chung luôn? Tuy rằng ở lây cũng khá an toàn, nhưng cũng có nhiều Alpha như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì không hay với cậu thì sao?!".

Hứa Thiên vừa bước vào phòng đã cằn nhằn, nhưng cũng đều xuất phát từ quan tâm đến Tịch Thuần.

"À, lúc nãy tớ có hơi khát, cho nên mới về trước một chút. Lần sau tớ sẽ đợi cậu mà!". Tịch Thuần cười hiền lành, sau đó bước xuống khỏi giường rót cho Hứa Thiên cốc nước lạnh.

"Chờ đã, Thuần Thuần à. Tay cậu bị sao vậy?!". Hứa Thiên nhận lấy cốc nước, cũng nhanh chóng nhìn ra vết băng gạc trên tay Tịch Thuần.

"Không...không sao đâu. Do tớ bất cẩn thôi!". Tịch Thuần ánh mắt có vẻ lãng tránh, vội rụt tay lại giấu ra đằng sau.

# Hnay toi học hai buổi nên đuối quá, gắng gõ xong chap này ròi tranh thủ ngủ sớm thoy. Chúc mọi người ngủ ngon nhé(╯з╰).