Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 182: Lương thực cạn kiệt



Cứ như vậy nhàm chán liên tiếp trôi qua ba bốn ngày. Bọn họ đều chỉ chui rúc trong tầng hầm, cứ cái đà này, cho dù tích nhiều lương thực cỡ nào, ngồi không ăn núi cũng sẽ lỡ.

Cho nên, ban đầu từ ăn thức ăn mỗi người tự mình mang tới, sau thức ăn cũng ăn hết rồi, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào chút dịch dinh dưỡng mà quân đội phát ra.

Nhưng có vẻ dịch dinh dưỡng cũng không còn nhiều nữa. Từ mỗi ngày phát một lần, sau rút lại thành hai ngày phát một lần.

Dân chúng cũng ý thức được điều này, nội tâm nhiều người đã không ít lần dâng lên sợ hãi cùng hoảng loạn. Có chăng chỉ là tự lừa mình dối người, tự trấn an bản thân mọi chuyện không tồi tệ đến thế đi?!.

Mắt thấy cứ tiếp tục cái đà này, bọn họ sớm muộn cũng chết đói chết khát ở nơi này. Đã bắt đầu có người lo lắng không yên, có người còn không nhịn được mà lặng lẽ nức nở, không khí bên trong hầm trú cũng vì vậy mà trở bên u ám căng thẳng hơn bao giờ hết.

Trùng tộc ở trên kia vẫn đang không ngừng hoạt động, có vẻ như thực ưng ý vùng đất này, cho nên hoàn toàn không có ý định rời đi.

Bọn chúng đi tràn lan khắp các ngõ nhách trên Tinh hệ, giống như quyết tiêu diệt cho bằng sạch những công trình kiến trúc cùng con người nơi đây.

Cho nên, nguy cơ mà hiện tại con người phải đối mặt là vô cùng lớn.

Lâm Hàm cũng biết rõ tình hình không ổn. Cậu quay sang nhìn Mục Diệc Thần, dù sao hắn cũng có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, cho nên hỏi ý kiến hắn là tốt nhất.

"Tình hình hiện tại thật sự không ổn, cứ cái đà này lòng dân chắc chắn sẽ rối loạn. Chưa chiến với Trùng tộc, bản thân chúng ta đã tự làm suy yếu lực lượng chính mình.

Bây giờ, lấy thân phận của anh điều động các Alpha có dị năng ở đây. Chúng ta mạo hiểm ra ngoài một chuyến tìm vật tư xem sao?!".

Lâm Hàm vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Mục Diệc Thần. Chuyện lần này quá mạo hiểm, cậu lại không có thân phận gì to tát trong quân bộ. Nếu đứng ra chiêu mộ mọi người, ai sẽ tình nguyện chịu đi mạo hiểm?.

Nhưng Mục Diệc Thần thì khác, với thân phận hiện tại của hắn, chỉ cần dân chúng biết tới liền sẽ giống như một loại tính ngưỡng thời tận thế rồi. Cho nên chỉ cần hắn nguyện ý làm, mọi người chắc chắn sẽ tích cực tuân theo.

Mục Diệc Thần nghe cậu đề nghị, hơi suy tư một chút rồi gật đầu. Chuyện này hắn cũng đã từng nghĩ qua, cứ tiếp tục trốn tránh ở trong này cũng không phải là cách hay. Nếu hôm nay cậu không nhắc, ngày mai hắn cũng sẽ đi thương lượng cùng người của quân đội.

Chỉ là, nếu cậu đã nói thế, vậy hắn cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp đứng lên đi về phía của mấy người quân đội.

Người của quân đội hiện tại cũng đã sứt đầu mẻ trán với mớ hỗn độn này. Lương thực mà họ tích góp, dịch dinh dưỡng mà họ thu được cũng đã cạn kiệt. Bên trong trùng trống rỗng chỉ còn lại vài bịch dịch dinh dưỡng ở dưới đáy, trông thảm thương cực kì.

Có người ngồi bệch xuống đất bất lực, có người vò vò tóc thở dài. Nếu chuyện này mà truyền đến tai người dân, ắt sẽ tạo nên hỗn loạn không hề nhỏ. Con người chẳng lẽ sẽ diệt vong tại đây ư?!.

Mắt thấy có người đến, bọn họ không còn cách nào khác đành vội vàng đóng kín nắp của mấy cái thùng rỗng lại. Hết cách, kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.

Mục Diệc Thần đi trước, Lâm Hàm theo sát ở phía sau. Sau nữa còn có cái đuôi là Lâm Vĩnh Kỳ.

"Có việc gì sao?!". Một người trong số đó có vẻ bình ổn hơn, người nọ tiến tới hai bước, nghi hoặc nhìn ba người đang đến gần.

Mục Diệc Thần cũng không nói nhiều, tay đút túi quần rút ra, giơ lên một tấm thẻ màu bạc đầy chói lóa. Đây là thứ đại biểu cho thân phận của hắn, người ở dưới cấp đều phải hoàn toàn phục tùng, trái lệnh đều có thể tự mình xử trí.

Thân phận càng cao, thực lực càng cường đại. Đồng nghĩa với việc đãi ngộ cũng ở trên xa xa người khác. Đây là thực tế không thể chối cãi.

Mấy người đang uể oải ngồi trên sàn nhà, vừa nhìn thấy tấm thẻ liền đột ngột đứng bật dậy, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng thành một hàng ngay ngắn thẳng tắp. Tay giơ ngang trán chào theo kiểu quân đội, tư thế hết mực nghiêm trang kính cẩn.

Trời ạ, nơi này của bọn họ thế nhưng lại đón tiếp một Thiếu tướng, vinh hạnh bậc này, vậy mà bọn họ lại không hề hay biết.

Bây giờ Thiếu tướng cũng xuất hiện rồi, vậy bọn họ chẳng phải không cần phải lo lắng như rắn mất đầu nữa rồi hay sao?. Cho dù không thể xoay chuyển được tình thế thì cũng đỡ lo lắng đi phần nào, cũng ổn định được dân tâm hơn.

Mục Diệc Thần cũng giơ tay lên chào theo cách giống bọn họ, sau đó bảo bọn họ không cần quá câu nệ. Hắn đến là để bàn bạc, cũng không phải đi huấn luyện tân sinh.

Đám người quân đội mời hắn vào phòng cách li dành cho Omega phát tình, hiện tại bên trong không có ai, cũng là gian phòng duy nhất thích hợp để nói chuyện.

"Lương thực, còn được bao nhiêu?!". Vừa vào phòng ổn định chỗ ngồi, Mục Diệc Thần cũng không nhiều lời, vừa mở miệng đã xoáy đúng trọng tâm.

Nghe hắn nói đến vấn đề này, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi. Một người trong số đó cân nhắc mấy lần, rốt cục do dự mở miệng.

"Lương thực hết sạch, chỉ còn lại một ít dịch dinh dưỡng. Phỏng chừng...phỏng chừng chỉ đủ dùng trong ngày mai nữa thôi!".

Kết quả này so với bọn họ dự đoán cũng không khác nhau là bao, Mục Diệc Thần trầm mặc gật đầu.

"Cố chui rúc mãi ở chỗ này chẳng khác nào nằm không chờ chết. Hôm nay tôi đến đây có một biện pháp khá mạo hiểm, nhưng nếu thành công thì vấn đề lương thực không còn quá bức thiết nữa. Còn mong mọi người cùng nhau hợp lực đồng tâm bàn bạc qua một phen!".

Mục Diệc Thần vừa nói dứt câu đã đón nhận ánh mắt sáng quắc như đèn pha của sáu người thuộc quân đội. Quả nhiên có người cầm đầu vẫn là tốt nhất. Xem như trời không tuyệt đường người.