Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 186: Băng bó



Lâm Hàm không bị thương, nhưng mà Lâm Vĩnh Kỳ và Mục Diệc Thần cùng hai mươi người ở phía sau đều không có may mắn như vậy.

Bọn họ nén đau, kiên nhẫn nằm yên trong lớp đất đá, đợi cho đến khi xung quanh thật sự không còn truyền đến bất kì động tĩnh nào mới dám lồm cồm bò dậy.

Trùng tộc mẫn cảm với dị năng, cho nên ban nãy không ai dám sử dụng đến. Chính vì vậy mà bọn họ xương giòn thịt mềm, chân chân chính chính bị một bức tường lớn đè bẹp.

Trùng tộc cũng rất mẫn cảm với mùi máu tươi, chính vì vậy mà bọn họ không dám chậm trễ, đem quần áo xé rách buộc chặt mấy vết thương lại. Còn những người bị thương nặng hơn không thể tự băng bó, các thành viên còn lại sẽ hỗ trợ.

Nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là thanh niên sức dài vai rộng, chịu chút thương tích này cũng không tính là có cái gì quá không chịu nổi.

Mục Diệc Thần lo lắng xem xét Lâm Hàm một vòng, xác định cậu không bị thương mới vội qua xem xét những người khác.

Lâm Hàm nhìn xung quanh quan sát tình hình của mọi người một vòng, đến khi thu hồi lại ánh mắt, rốt cục mũi ngửi được một mùi máu tươi.

Lâm Vĩnh Kỳ ban nãy vì đỡ thay cậu, cho nên bả vai bị ghim sâu một mảnh gạch nhọn. Máu tươi túa ra, cộng thêm việc nằm dưới lớp đất cát, miệng vết thương đã sớm phủ một tầng bụi bẩn.

Huyết nhục mơ hồ còn trộn lẫn với đất cát, trông cực kì hỗn độn. Vết thương thế này, nếu không sớm xử lí sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.

Lâm Hàm không chút nghĩ ngợi liền xé xuống vạt áo giúp hắn băng bó. Hiện tại ở chỗ này không có thuốc khử trùng, trước tiên cứ cầm máu đã rồi về hầm trù lại khử trùng sau.

Lúc nãy trước khi đất đá rơi xuống, cậu rõ ràng thấy được hắn bảo hộ cho mình thế nào. Vết thương này lẽ ra là phải rơi trên người cậu, nhưng hắn lại thay cậu đỡ một kiếp.

Trong lòng xen lẫn lo lắng, đau lòng cùng áy náy, Lâm Hàm không kịp suy nghĩ liền đã đem mảnh gạch vỡ cẩn thận rút ra, giúp hắn băng bó xong rồi.

Mục Diệc Thần cũng không bị thương quá nặng, tiến đến hỗ trợ mọi người một hồi. Rốt cục thấy không có ai bị thương quá nặng mới ra hiệu cho mọi người gấp rút trở về.

Cũng may vì là nhiệm vụ đầu tiên, họ đi tìm kiếm vật tư cũng không cách quá xa hầm trú. Chính vì vậy, nếu bọn họ nhanh chân một chút, trên đường về chắc có lẽ sẽ không gặp thêm một con Trùng tộc nào nữa.

Mọi người đeo lên ba lô, dìu dắt nhau nhanh chóng quay trở về. Sau một hồi phong ba, hiểm nguy đến nghẹt thở, bọn họ rốt cục đặt chân tới tầng hầm.

Mọi người sớm đã chờ đến mất hết hy vọng, cứ ngỡ những người nọ đã một đi không trở lại rồi. Nhưng bây giờ nhìn thấy họ bình an trở về, tuy trên người có thương tích, nhưng trong ba lô lại đang chất đầy vật tư.

Mọi người ai nấy đều vui mừng ra mặt. Thân nhân của hai mươi Alpha kia cũng nhanh chóng đi lên, hết sức vui sướng mà ôm chặt lấy họ.

Ba mẹ Lâm, Mục Thâm cùng Tư Phàm cũng tiến lên chào mừng mấy người bọn họ trở về. Tuy biết rằng con trai đứa nào cũng tài giỏi có năng lực, nhưng bọn họ thân làm cha làm mẹ vẫn là không nhịn được mà lo lắng không yên.

Nay nhìn họ bình yên trở về, cảm xúc đè nén trong lòng trong phút chốc vỡ òa. Căn hầm trú âm u tĩnh lặng, nay giống như tìm thấy được ánh sáng, không khí quanh căn hầm trong phút chốc ấm áp hơn bao giờ hết.

Hai mươi mấy người đều được đưa vào phòng cách li của Omega để xử lí vết thương cùng sát trùng.

Mục Diệc Thần chạy đi giúp đỡ những người khác, Lâm Hàm thì dìu Lâm Vĩnh Kỳ ngồi xuống. Tháo ra băng vải khi nãy, đem thuốc sát trùng chậm rãi nhỏ xuống.

Lâm Vĩnh Kỳ dù gì cũng chỉ là một thương nhân, cho dù có rèn luyện qua thân thể, nhưng cũng chưa từng phải đối mặt với loại vết thương này. Hiện tại bị thuốc sát trùng tưới vào miệng vết thương như vậy, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trên trán còn phủ một tầng mồ hôi lạnh. Lâm Hàm động tác tay cũng cố hết sức nhẹ nhàng, từng chút từng chút giúp hắn rửa vết thương, thoa thuốc rồi băng bó lại một lần nữa.

Trong suốt quá trình đều luôn nhẹ giọng trấn an hắn một câu "Cố nhịn một chút, không sao rồi!".

Lâm Vĩnh Kỳ nhìn gương mặt châm chú xen lẫn lo lắng của cậu, trong mắt nhanh chóng xẹt qua ý cười. Nếu có thể khiến cậu quan tâm đến hắn như vậy, lần này bị thương xem ra cũng rất đáng.

...

Đến khi chia thành quả, những người tham gia sẽ được chia phân nửa vật tư trong ba lô mà họ mang theo, còn lại đều sẽ do người của quân đội cất giữ.

Để tránh trường hợp những người kiếm được quá nhiều vật tư sẽ đem căn hầm trú này phân rõ giai cầp với dân thường, như vậy những người già và trẻ nhỏ không có năng lực liền sẽ trở thành đối tượng thiệt thòi nhất. Cho nên họ phải làm như vậy.

Huống hồ còn phải phòng ngừa một số tình huống ngoài ý muốn phát sinh, cho nên lương thực dự trữ là không thể thiếu.

Hai mươi Alpha kia cũng không có gì dị nghị, suy cho cùng bọn họ đi theo cũng không giúp ích được cái gì. Đều nghe theo chỉ huy của Mục Diệc Thần rồi theo sát phía sau thu gom vật tư mà thôi. Truyện Trinh Thám

Nhìn đồ ăn chất đống phía bên trên, không ít người ở bên dưới đều thèm đến nhỏ dãi. Những thứ đồ ăn thức uống bình thường nhất, nay ở trong giai đoạn này lại trở thành loại đồ vật khiến người thèm muốn nhất.

Có người còn định liều mạng xông lên, thế nhưng Lâm Hàm đã sớm đoán được. Trước đó dây ngăn cách đều đã giăng sẵn, hiện tại bọn họ muốn trà trộn vào cũng khó.

Có người bắt đầu hối hận vì trước đó không dám đi mạo hiểm đăng kí, trong lòng rục rịch, tiến tới dò hỏi xem bọn họ có cần thu thêm người hay không.

Lâm Hàm cũng đã sớm đoán được, vừa hay cũng đúng ý cậu. Vì vậy không do dự liền thông báo với bên dưới, ai muốn báo danh trực tiếp đến đăng kí ở chỗ cậu.

Số lượng đăng kí lần này đặc biệt nhiều, một mình Lâm Hàm đều xoay sở không nổi. Mục Diệc Thần cùng người của quân đội đều hết sức hỗ trợ một tay.

Đến khi tổng kết lại, con số quả thực khiến người ta kinh ngạc. Hầu như tất cả thanh niên đều đăng kí tham gia, chỉ có một số ít là người già và trẻ em là không thôi. Với loại kết quả này, Lâm Hàm thực vừa lòng.

# Có nhiều bác hóng 5P, nhưng mà cái này chắc cuối truyện mới có nhé. Hiện tại truyện cũng đang dần đi lên đỉnh điểm của cao trào rồi, cao trào đi qua thì hồi kết cũng sẽ tới nhé.