Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 190: Nhà kho Lâm gia



Đàn Trùng tộc bảy tám con, con nào cũng hình thù kì dị. Chúng nó ngửi thấy mùi máu tanh từ trên tay bị thương của Triệu Hương Di, hai mắt vốn dĩ đục ngầu liền nhanh chóng hiện lên sắc đỏ bạo nộ.

Nhìn con mồi nhỏ yếu nằm co quắp ở trên đất, con nào con nấy đều hết sức thèm thuồng, nước dãi nhỏ giọt chảy đầy ra đất. Vô số cái chân chạy ngày một nhanh hơn.

Trong đó có một con hình thù tương đối giống nhện là nhanh nhất. Nó hai ba cái đã phóng tới trước mặt Triệu Hương Di, vươn cái lưỡi dài ngoằn đỏ chót ra, muốn một hơi cuộn lấy Triệu Hương Di vào bụng.

"Cứu...cứu mạng....ahhhhh". Triệu Hương Di tỉnh hồn, vội vàng vừa bò vừa lếch, miệng kinh hãi hô to cứu mạng. Tiếng kêu nghe đến tê tâm liệt phế, chỉ là ở nơi hoang vắng này lại chẳng ai nghe thấy. Mà cho dù có nghe thấy, cũng sẽ chẳng có ai nguyện ý đến cứu.

Triệu Hương Di ăn may né tránh được một đòn hung hiểm vừa rồi của con nhện khổng lồ kia. Cái lưỡi vồ hụt chạm vào sỏi đá dưới đất. Dường như bị chọc tức, nó càng ra đòn hung hãn hơn.

Chỉ là lúc này, mấy con Trùng tộc ở phía sau đã nhảy ra tới, muốn cùng nó tranh đoạt con mồi. Năm con trong số bảy con dùng vòi hút, xúc tu, l.ư.ỡ.i cùng miệng, mỗi con một loại công kích đem Triệu Hương Di chặt chẽ vây lấy.

Bọn chúng giống như dã thú tranh đoạt con mồi, con nào cũng không chịu nhường con nào. Mặc kệ tiếng thét chói tai của Triệu Hương Di mà không ngừng kéo căng.

Một con đem cả đầu cô ta ngậm vào miệng, hai con khác lại đem hai tay cô ta quấn lấy, hai chân cũng bị hai con khác giữ chặt.

Giằng co một hồi, rốt cục chạm tới đỉnh điểm, Triệu Hương Di cả khuôn mặt đều bị vùi đầy dịch nhầy trong miệng của Trùng tộc, hai mắt chỉ có thể trợn ngược. Muốn hét lên một tiếng cuối cùng, nhưng cũng đành bất lực.

Thế trận này giống như ngũ mã phanh thây ở thời cổ đại, chỉ khác một chút chính là, 'mã' ở đây lại được thay thế bằng Trùng tộc càng hung bạo hơn mà thôi.

Sau khi thân thể bị phân thành năm mảnh không đồng đều, mỗi con một phần, đều đang hưởng dụng chiến lợi phẩm của chính mình.

Chỉ mấy phút sau đó, thân xác Triệu Hương Di ngay cả một mảnh vụn xương cốt cũng không còn. Mấy con Trùng tộc sau khi ăn xong thì lần lượt rời đi, chỉ để lại một vũng máu đỏ sẫm đang thấm dần vào trong đất cát.

Suy cho cùng, đây chính là quả báo mà Triệu Hương Di đáng phải nhận. Làm người, tốt nhất là nên tin vào nhân quả báo ứng, không phải không có, chỉ là nó ứng nghiệm sớm hay muộn mà thôi.

...

Tình hình lương thực lại lâm vào suy kiệt, sau việc nhóm hai mươi người ra ngoài làm nhiệm vụ không may bị Trùng tộc nuốt chửng. Các đội còn lại đã sinh ra sợ hãi, không dám ra ngoài tìm kím vật tư nữa.

Huống hồ vật tư cũng đã ngày một thưa thớt, cho dù có ra ngoài mạo hiểm một trận, cũng chưa chắc đã kiếm về được bao nhiêu thứ.

Cảm thấy tình hình ngày càng không ổn, Lâm Hàm, Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ không khỏi tụ lại một chỗ tìm kím đối sách khác.

"Ở gần nhà kho công ty của Lâm gia, tôi có cất giữ một lượng lớn lương thực ở dười hầm, ít nhất có thể giúp mọi người cầm cự thêm được một tháng nữa!".

Đến giờ phút này rồi, cảm thấy không còn cách nào khác, Lâm Vĩnh Kỳ mới đem chuyện này nói ra.

Số lương thực đó là hắn tích góp được, không công lại phải chia cho nhiều người như vậy, một thương nhân như hắn chính là không bao giờ làm ra loại chuyện thua thiệt lỗ vốn như thế.

Nhưng mà ở đây còn có Lâm gia và Mục gia, Lâm Hàm lại muốn cứu bọn họ, hắn cũng đành chiều theo ý nguyện của cậu vậy. Chỉ cần là thứ cậu mong muốn, hắn bằng mọi giá sẽ tìm đủ mọi cách để thực hiện cho bằng được.

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, Lâm gia cách đây cũng không quá xa, cầm cự được bao lâu liền tính bây lâu đi!". Hai mắt Lâm Hàm hiện lên nét vui vẻ, vì kích động mà vô thức nắm chặt lấy tay Lâm Vĩnh Kỳ không buông.

Lâm Hàm cũng không phải thánh mẫu, gặp ai cũng muốn cứu giúp. Nhưng mà với tình trạng hiện nay, con người lâm vào thế yếu, tử thương vô số.

Nếu bọn họ đều chết hết, vậy chẳng phải loài người liền diệt vong rồi sao? Vây còn muốn giành lại Tinh hệ làm cái gì nữa?.

Càng huống hồ, sức của một người cũng là sức, không giúp được nhiều cũng sẽ giúp được ít. Cậu tin chắc sau này sẽ có chỗ để trọng dụng bọn họ.

Trong cuộc chiến lần này, Trùng tộc vốn dĩ đã chiếm thế thượng phong. Bây giờ loài người còn chia năm xẻ bảy, há chẳng phải tự hại người hại mình hay sao?!.

Lâm Vĩnh Kỳ nhìn cậu vẻ mặt sáng lạn như vậy, nhẹ nhàng gật đầu, tay đưa lên ôn nhu xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Trong khoảng thời gian gần đây, nhiều lần cùng nhau ra ngoài tìm kím vật tư. Cùng nhau trải qua gian khổ cùng hiểm nguy, tình cảm giữa bọn họ đã có chuyển biến tốt, nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở mức tốt đẹp đó mà thôi.

Thân phận anh trai này vẫn luôn là một loại ràng buột, một bức màng chắn vô hình, khiến hắn dù cố gắng đến thế nào cũng không chạm đến trái tim của cậu được.

Nhưng mà, hắn tuyệt sẽ không từ bỏ, bằng mọi giá sẽ khiến lớp màng chắn đó hoàn toàn biến mất, khiến trái tim cậu rung động, toàn tâm toàn ý yêu hắn.

...

Sau khi bàn bạc lại một lần nữa, bọn họ quyết định đem theo một đội bốn mươi người. Lần này hành trang đều chuẩn bị kĩ càng hơn bao giờ hết.

Tất cả bốn mươi người đều phải học ám hiệu, khi ra bên ngoài chỉ sử dụng ám hiệu, tuyệt đối không ai được nói chuyện hoặc phát ra bất kỳ âm thanh hay tiếng động nào.

Chuyện đội hai mươi người lần trước bị Trùng tộc vây nuốt, chính là do có người không cẩn thận làm rơi vỡ đồ vật. Cho nên mới khiến toàn đội bị liên lụy.

Sau bao nhiêu ngày giằng co, Trùng tộc đã ngày càng thông minh hơn trước kia. Bị đói khát lâu ngày như vậy, bọn chúng truy lùng loài người cũng càng ráo riết hơn.

Bây giờ ở bên ngoài, cứ hễ nghe thấy được âm thanh, bất kể là tiếng gì, dù nhỏ hay là lớn, bọn chúng đều sẽ tìm tới tận chỗ. Sau đó bằng thính giác cực tinh chuẩn mà lần ra bọn họ.

Bốn mươi người bị chọn trúng, ban đầu rất không tình nguyện, còn muốn đi lên thoái thác.

Chỉ là, nhìn thấy bọn họ chuẩn bị kĩ càng chu đáo như vậy. Lại nghĩ đến, nếu như lần này thuận lợi đến được kho chứa hàng của công ty Lâm gia, số lương thực kia, quả thực khiến người ta mờ mắt.

Cho nên mặc dù trong lòng có lo lắng sợ hãi, nhưng mà nghĩ đến chiến lợi phẩm khổng lồ kia, không ai muốn có ý đồ tránh né nữa.