Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 199: Tỉnh



Kiếm đủ dược liệu về tay, Lâm Hàm ngay trong đêm không ngủ không nghỉ, gấp rút luyện hóa Hoàn Phục đan.

Đan dược từ thuở xưa đã được lưu truyền là thánh vật, công dụng thì khỏi phải bàn cãi, tuy nhiên cách thức luyện chế lại rất cầu kỳ phức tạp.

Chỉ cần cho sai một chút liều lượng, đun lửa không đúng nhiệt độ, thứ tự bỏ vào không đúng. Tất cả đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình kết đan, cũng như chất liệu đan dược.

Lâm Hàm nắm rõ kĩ năng, tuy nhiên cũng phải mất cả một đêm mới xem như hoàn thành.

Tinh thần lực cùng linh lực bị hao tổn, lại thêm một đêm không ngủ khiến cơ thể cậu suy nhược đi không ít.

Lâm Vĩnh Kỳ quấn cho cậu không biết bao nhiêu lớp giữ ấm, thiếu điều còn muốn cởi luôn cái áo cuối cùng ở trên người mình đắp qua cho cậu luôn.

Đem đan dược đã thành hình cẩn thận cất vào trong hộp nhỏ, Lâm Hàm lúc này mới thở ra một hơi.

Trời đúng lúc cũng vừa sáng, cậu triệu hồi ra sư tử có cánh, sau đó mặc cho Lâm Vĩnh Kỳ ôm vào trong lòng mà ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi sư tử đáp xuống, Lâm Hàm cũng giật mình tỉnh lại. Tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng chung quy vẫn đỡ hơn khi nãy rất nhiều rồi.

Lâm Vĩnh Kỳ bế cậu xuống, một đường đi thẳng vào trong. Bởi vì quá mệt mỏi, Lâm Hàm cũng không muốn đi đường chút nào. Nhưng mà đợi tới lúc đi vào hầm trú đụng phải ba mẹ Lâm vừa từ phòng bệnh của Mục Diệc Thần đi ra, Lâm Hàm lúc này mới triệt để tỉnh ngủ.

Có anh em nào lại bế nhau kiểu thân mật như vậy? Nhìn thấy cảnh này, liệu ba mẹ có nghi ngờ hay không?!.

Lâm Hàm thấp thỏm nghĩ, ánh mắt không khỏi có chút chột dạ mà ngước lên nhìn hai người bọn họ.

Chỉ là, ngoài dự đoán của cậu. Ba mẹ Lâm dường như cũng không thấy có cái gì không thích hợp. Thấy cậu bị Lâm Vĩnh Kỳ bế ở trong tay như vậy, chỉ tiến đến lo lắng xem xem cậu có bị gì hay không thôi.

Xác định cậu không bị thương, chỉ là hơi kiệt sức một chút, bọn họ mới chịu rời đi.

Có lẽ trong mắt ba mẹ Lâm, Lâm Hàm vốn chỉ là một Beta. Cho nên thân mật với Lâm Vĩnh Kỳ cũng không tính là cái gì vậy. Có khi họ còn đang thực cao hứng khi anh em bọn họ hòa thuận như vậy nữa kìa.

Lâm Hàm thở phào một hơi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thật nặng nề. Lừa dối ba mẹ Lâm nhiều chuyện như vậy, trong lòng cậu cũng chẳng dễ chịu gì.

Lâm Vĩnh Kỳ bế cậu đặt xuống cái ghế tựa cạnh bên giường của Mục Diệc Thần. Mới qua có một ngày một đêm, thế mà sắc mặt Mục Diệc Thần đã trắng xanh đến mức dọa người, hơi thở cũng càng ngày càng mỏng manh.

Lâm Hàm đưa tay bắt mạch cho hắn, lúc này không khỏi phát hoảng lên. Cậu nhanh chóng từ trong hộp nhỏ lấy ra Hoàn Phục đan đã cất kĩ. Cẩn cẩn thận thận đút vào miệng hắn.

Đan dược vừa vào miệng liền tan, khí sắc của Mục Diệc Thần bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang chuyển biến tốt đẹp. Làn da tái nhợt, hơi thở mỏng manh cũng dần tốt lên, trông có sinh khí hơn hẳn ban nãy.

Lâm Vĩnh Kỳ nhìn đến chăm chú, quả thực có chút bất ngờ khi trên đời lại tồn tại loại thuốc thần kì đến như vậy. Nhìn bạn tốt đang dần khỏe lại, Lâm Hàm cũng có tinh thần hơn trước, trong lòng hắn cũng bất tri bất giác vui mừng theo.

Lâm Hàm dùng thìa nhỏ bón cho Mục Diệc Thần từng thìa nước nhỏ, chăm chú tỉ mỉ vô cùng. Cũng may cậu về kịp, nếu cậu trở về trễ thêm một chút nữa, hậu quả kia, quả thực...cậu không dám nghĩ tới.

May là cậu thức trắng đêm luyện dược, may là hắn vẫn luôn cầm cự để chờ cậu trở về. Hết thảy đều vẫn còn kịp.

Lâm Hàm vui đến sắp phát khóc, đầu gục xuống lồng ngực đương phập phồng lên xuống của Mục Diệc Thần. Cảm nhận được hơi thở thực trầm ổn của hắn, cậu lúc này mới thật sự an tâm.

Chống đỡ đến cực hạn, Lâm Hàm lúc này bị cơn buồn ngủ ập tới đến không đỡ nổi. Vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Mục Diệc Thần, cậu thế mà ngủ quên lúc nào không hay.

Lâm Vĩnh Kỳ sợ cậu ngủ như vậy sẽ không dễ chịu, còn rất có khả năng sẽ bị cảm lạnh. Cho nên rất tri kỉ mà kéo cái giường còn lại ở trong phòng đặt cạnh giường của Mục Diệc Thần.

Sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân mà bế Lâm Hàm lên, cẩn thận đặt trên giường, còn dịu dàng thay cậu vén chăn cẩn thận.

...

Mục Diệc Thần cảm thầy mình đã ngủ một giấc ngủ thật dài, dài đến mức hắn không xác định được là đã qua bao lâu rồi. Chỉ biết trong giấc ngủ đó, hắn bị đủ loại ác mộng quấn lấy, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Hắn khi đó chỉ muốn chết đi thật nhanh để thoát khỏi sự thống khổ. Chỉ là, bên tai khi ấy lại vang lên giọng nói của Lâm Hàm.

Cậu bảo hắn chờ cậu trở về. Phải, chỉ cần là lời cậu nói, dù bắt hắn chờ trong bao lâu, hắn đều sẽ chờ cậu.

Trong suốt thời gian một ngày một đêm, khi phải một mình chênh vênh đối mặt với lằn ranh sinh tử ấy. Đó là thứ duy nhất khiến hắn cầm cự được đến tận khi Lâm Hàm trở về.

Đến hiện tại, khi lần nữa mở mắt ra, nhìn người thương đang an an ổn ổn nằm ở giường bên cạnh mình. Mục Diệc Thần thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại chỉ có thể hóa tất cả thành một nụ hôn đặt lên trán cậu.

Một nụ hôn vừa trân trọng thành kính, vừa nồng nàn mãnh liệt. Người này, luôn là một tồn tại rất đặc biệt đối với hắn.

Mục Diệc Thần cười đến vạn phần ôn nhu, khẽ vén vén mấy lọn tóc rũ trên má cậu. Lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chọc người yêu thương.

Hắn không kìm được mà cúi xuống không ngừng mổ lên đôi môi nhỏ nhắn khép hờ kia. Nếu không phải sợ đánh thức cậu, hắn không biết bản thân đã làm đến cái chuyện gì rồi.

Tiểu yêu tinh này, quả thực khiến người ta phát cuồng. Rồi lại khiến người ta vạn phần thương tiếc, không dám thương tổn đến mảy may.