Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 204: Chứng kiến



Tình trạng của Triệu Mặc ổn định hơn đôi chút, Lâm Hàm đã lập tức dẫn đội ra ngoài đi tìm kím Lăng Xuyên rồi. Hiện nay tình hình bên ngoài ngày càng chuyển biến xấu.

Triệu Mặc lúc gặp lại cậu đã như vậy, vậy nếu còn chờ thêm nữa, Lăng Xuyên sẽ thành ra cái dạng gì đây? Liệu hắn có thực sự ổn cho đến khi cậu tìm thấy hắn?.

Cậu không muốn tình trạng này lặp lại một lần nữa, cho nên ngay bây giờ, cậu phải tìm được Lăng Xuyên nhanh nhất có thể.

...

Hiện tại bọn họ đang tích cực gieo trồng lương thực, Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ thay phiên nhau trông giữ khoảng đất đó để mọi người có thể an tâm làm việc.

Lâm Vĩnh Kỳ vừa thay ca trực với Mục Diệc Thần xong, vừa trở về đã nghe mấy người trong quân đội đang trò chuyện to nhỏ. Loáng thoáng nghe nhắc tới Lâm Hàm, hắn tò mò hỏi bọn họ đang nói về cái gì.

"À, Lâm Hàm cậu ấy về rồi. Hình như tìm được người muốn tìm rồi, hiện tại đang ở trong phòng nghỉ đó. Mà cái người được cứu về trông gầy yếu lắm, chắc cũng phải chịu đói chịu khát mấy tuần liền rồi!".

Một nam nhân nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi cảm thán một câu. Bọn họ được ở trong hầm trú này, xem như so với những người đang sống một cách vật vã ngoài kia tốt hơn rất nhiều lần rồi.

Nhìn bộ dáng người nọ gầy yếu xanh xao như vậy, nếu hôm nay còn không được cứu. Đợi qua thêm vài ngày nữa, chắc chắn sẽ về chầu ông bà luôn rồi.

Lâm Vĩnh Kỳ nghe đến đây, cũng không quan tâm người nọ cảm thán cái gì. Trong đầu chỉ xoay quanh mấy chữ 'tìm được người muốn tìm rồi'. Mà người Lâm Hàm vẫn luôn tìm kím trong một tháng này, cho dù không nói ra, hắn cũng thừa biết đó là ai.

Trong lòng quả thực không dễ chịu, thế nhưng hắn và Mục Diệc Thần đều không hề biểu hiện ra ngoài. Đã từng có không ít lần, hắn mong cả hai người kia gặp chuyện ở bên ngoài, vĩnh viễn đừng bao giờ tìm thấy được nữa.

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến, nếu như hai người kia thật sự bỏ mạng ở bên ngoài, Lâm Hàm sẽ đau lòng đến nhường nào, hắn lại thật sự không nỡ.

Với tính cách trọng tình trọng nghĩa đó của cậu, chắc chắn sẽ tự trách bản thân không tìm được bọn họ sớm hơn. Nếu cậu lâm vào tự trách, dằn vặt cùng đau khổ, hắn chắc chắn cũng không dễ chịu gì.

Nhưng mà bây giờ tìm được người rồi, nội tâm hắn lại đang không ngừng mâu thuẫn. Lâm Hàm và hắn chỉ vừa mới xác định quan hệ, tình cảm còn chưa quá sâu nặng, hiện tại cũng chưa có tiến triển nào.

Hiện tại lại chen thêm một người vào nữa, tình cảm của cậu với hắn có hay không sẽ ngày càng lạnh nhạt? Nếu một ngày nào đó cậu không cần đến hắn nữa, vậy thì phải làm sao bây giờ?!.

Lâm Vĩnh Kỳ càng nghĩ càng chịu không nổi, bước chân cũng ngày một nhanh hơn, trong đầu thiên hồi bách chuyển đủ mọi loại sự tình hoang đường.

Hắn đi gấp đến không kịp nhìn đường, vừa rẽ vào khúc ngoặc đã đâm sầm vào người khác. Lâm Vĩnh Kỳ còn định bỏ mặc người nọ mà đi tiếp, thế nhưng dư quang ánh mắt phát hiện hắn thế mà lại đụng trúng Lâm Hàm rồi.

Lâm Vĩnh Kỳ trên trán rịn ra một giọt mồ hôi lạnh, nhanh tay lẹ mắt mà kịp thời đỡ lấy thân ảnh lảo đảo sắp ngã của cậu.

"Xin lỗi xin lỗi! Em không sao chứ?!". Lâm Vĩnh Kỳ cuống quít xoa xoa người cậu, lo lắng không thôi. Chuyện đang suy nghĩ miên man khi nãy cũng bị hắn trong phút chốc vứt hết ra sau đầu.

"Em không sao! Anh đi đâu vậy? Còn gấp như vậy?!". Lâm Hàm hướng hắn lắc lắc đầu, sau đó khó hiểu hỏi. Cái tốc độ kia, quả thực là giống như gấp đi đầu thai vậy. Nếu không phải cậu thân thủ tốt, nếu là người khác, nói không chừng đã sớm bị hắn hất văng rồi.

"À...không..không có gì đâu! Chỉ là...anh nghe nói hôm nay trở về, em có đem thêm mấy người nữa về căn cứ...". Lâm Vĩnh Kỳ là người khôn ngoan, cho nên chỉ hỏi một nửa, thấy sắc mặt Lâm Hàm hơi chuyển, hắn liền lập tức thức thời ngậm miệng.

"Ừm, là...là. Thực ra, anh ấy là người yêu của em, ngoài anh ấy ra, còn...còn có một người nữa. Cả một tháng này em đều ra ngoài để tìm kím hai người họ, hiện tại đã tìm được một rồi...".

Lâm Hàm có hơi chút ngập ngừng, trong lòng cũng xen lẫn lo lắng bất an. Cho dù Lâm Vĩnh Kỳ trước kia nói rằng không để ý đến chuyện này, thế nhưng thật chất có mấy người nguyện ý chia sẻ người mình thương với người khác? Huống hồ còn là cả ba người?.

"Nếu...nếu anh cảm thấy không thoải mái, không...không thích hợp. Anh có thể rút lại những lời nói trước đó, em...em cũng sẽ xem như chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Hai chúng ta trở về...trở về làm anh em như trước kia...".

Lâm Hàm chờ một lúc không thấy hắn đáp lời, lúc này mới đứt quãng mà nói mấy lời này. Nói xong cũng chẳng dễ chịu gì, trái tim giống như bị người bóp chặt, vừa đau đớn vừa quặn thắt đến ngạt thở. Chỉ là nói còn chưa dứt câu, miệng cậu đã bị Lâm Vĩnh Kỳ bịt chặt lại.

"Sau này anh cấm em không được nói ra những lời đó nữa. Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tay em ra đâu, em có nằm mơ cũng không thể xảy ra chuyện đó đâu!".

Lâm Vĩnh Kỳ hai mắt đỏ ngầu, dường như sắp phát hỏa tới nơi. Hắn không biết đây đã là lần thứ mấy Lâm Hàm phủ nhận đoạn tình cảm này của bọn họ, đã là lần thứ mấy cậu nói ra những lời khiến người khác đau lòng đến vậy.

Hắn giận dữ gằn từng tiếng, sau đó dưới ánh mắt mở to của Lâm Hàm. Đầu đột ngột cúi xuống, đem môi cậu c.ư.ờ.n.g bạo gặm cắn.

Cái đôi môi chết tiệt này, mọng nước mê người là vậy, thế nhưng lời nói ra toàn khiến cho người khác đau lòng không thôi.

Lâm Vĩnh Kỳ đè lấy gáy cậu, khiến nụ hôn vốn dĩ đã đầy dã tính càng làm nó trở nên nóng bỏng hơn. Nụ hôn này thay cho câu trả lời của hắn, dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng tuyệt đối không rời xa cậu.

Lâm Hàm đầu tiên là bất ngờ, sau đó tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, lo lắng cùng đau lòng ban nãy trong phút chốc đã bị nụ hôn này của hắn đánh bay không còn một mảnh. Môi chậm rãi hé mở, hai l.ư.ỡ.i cuốn lấy nhau giao triền thật lâu.

Chỉ là, đương lúc cả hai người còn đang nồng nhiệt hôn môi, mẹ Lâm lúc này từ trong nhà vệ sinh đi ra, vừa lúc chứng kiến một màng này.