Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 209: Đắng chát



Hôm nay vẫn là một ngày trời nắng gắt, dưới cái nóng gần bốn mươi độ, một đám người lẫn cả Trùng tộc đều đang quần quật di chuyển đất đá, tìm kìm ở khắp mọi ngóc ngách.

Lâm Vĩnh Kỳ thay Lâm Hàm lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, vặn nước đưa đến miệng cho cậu. Lâm Hàm cũng đã quen với sự chăm sóc này của hắn, hé miệng để hắn rót nước vào miệng mình.

Mười hai giờ trưa, bọn họ dừng lại công việc tìm kím để ăn uống cùng nghỉ trưa. Mấy người ăn như hổ đói, chỉ riêng Lâm Hàm ăn không biết vị.

Cậu thở dài một hơi, cố gắng lùa thức ăn vào miệng, mặc dù thô đến không nếm ra mùi vị. Nhưng mà cậu biết rõ, chỉ có ăn, chỉ có cố gắng cầm cự như thế này, cậu mới có đủ sức để tiếp tục đi tìm hắn.

Lâm Hàm cố gắng đem phần thức ăn cuối cùng nhét vào miệng, sau đó dốc cạn hơn nửa chai nước. Rốt cục đứng dậy đi xung quanh cho dễ tiêu, sẵn tiện cũng có thể quan sát tình hình xung quanh một chút.

Chỉ là, chưa đi được bao xa, bên tai cậu lại vang lên tiếng động lạ.

'Cộp cộp cộp' âm thanh đều đều, sau đó tắt dần, rồi im bặt. Tuy rất nhỏ, nhưng với thính lực của Lâm Hàm, nó vẫn cứ như văng vẳng bên tai.

Ôm tâm tình nghi hoặc tiến tới, Lâm Hàm rốt cục dừng chân trước một bức từng đổ nát cực kì dày, cực kì đồ sộ. Cho dù bị Trùng tộc dẫm đạp qua không biết bao nhiêu lần, thế nhưng nhìn chung nó vẫn còn khá kiên cố.

Lâm Hàm triệu ra hai con Trùng tộc khác đếm hỗ trợ mình di dời bức tường lớn. Rốt cục, đợi đến khi bụi đất bay đi, lộ ra thế mà lại chính là cánh cửa của một căn hầm.

Tim Lâm Hàm lúc này không khỏi nhảy bang bang trong lồng ngực, hô hấp ngày càng nhanh hơn. Bên trong liệu có phải là Lăng Xuyên, hay vẫn chỉ là xác của một người nào đó không quen biết?.

Đã mừng hụt một lần, tư vị lúc đó của nó khắc sâu trong lòng cậu đến tận bây giờ. Cậu không dám vui mừng quá sớm như lúc đó, để rồi nhận về thất vọng tràn đầy.

Thế nhưng hiện tại, khi đối mặt với cánh cửa hầm này, trái tim trong lồng ngực vẫn không tránh khỏi nhảy loạn. Trong nội tâm vẫn không khỏi âm thầm hy vọng, hy vọng bên trong đó sẽ có người mà cậu muốn tìm, và người đó vẫn còn đang bình an khỏe mạnh.

Lâm Hàm hít sâu một hơi, hai tay vươn ra, chậm rãi đem cánh cửa đang khép chặt trên mặt đất kia kéo ra. Trong căn hầm tối om rốt cục tràn vào ánh sáng, đem một người thân đầy máu me chiếu rọi.

Người nọ nằm co ro trên đất, thân thể gầy yếu đến dọa người. Nếu đem so với Triệu Mặc khi ấy, quả thực không khác nhau là bao, thậm chí đầy người đều là máu, trông còn càng thảm hại hơn. Chỉ là, trước khi kiệt sức, trong tay người nọ vẫn còn nắm chặt một cục đá.

Dù bị bức tường phía trên đè nặng đến không mở được lối ra, thế nhưng dường như người nọ rất quyết tâm rời khỏi nơi này.

Cho đến lúc này, bàn tay gầy yếu vẫn nắm chặt lấy thứ công cụ thô sơ ấy đến nổi cả gân xanh. Đôi bàn tay gầy gò nắm chặt lấy cục đá nổi đầy bọng nước, một mảnh máu thịt nhầy nhụa dính.

Dường như đây là hy vọng cuối cùng của hắn, chỉ có níu chặt lấy nó, hắn mới có cơ hội ra ngoài, mới có cơ hội một lần nhìn thấy người mà hắn muốn gặp. Có thể thấy cố chấp cùng lưu luyến không cam tâm bao nhiêu.

Nhìn cửa hầm bị mài gần như thủng một lỗ, lại nhìn người đàn ông bị mái tóc đen dài che phủ cả gương mặt đang thoi thóp từng hơi một, tim Lâm Hàm giống như hẫng một nhịp vậy.

Cậu hai chân run rẫy trèo xuống dưới hầm, tay cũng đang phát run, chậm rãi vươn ra, đem mái tóc che phủ kia vén lên, lộ ra gương mặt hõm sâu và khô khốc của người nọ.

Lâm Hàm mất mấy giây mới định hình lại được, sau đó nước mắt từ trong hốc mắt vô thức không ngừng tuôn rơi, đau đớn pha lẫn hạnh phúc đến không thể thất thanh thành tiếng.

"Em rốt cục...tìm thấy anh rồi...".

Cậu đem thân thể giống như đã mất hết sinh cơ của Lăng Xuyên ôm chặt vào lòng, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Sau bao nhiêu cố gắng cùng vất vả, cậu rốt cục tìm thấy người cậu muốn tìm rồi.

Hạnh phúc trong phút chốc vỡ òa, khiến Lâm Hàm khóc nấc lên, đôi tay nhỏ nhắn vuốt ve lấy khuôn mặt đã sắp nhìn không ra hình ảnh của Lăng Xuyên trước kia.

Chỉ là, cảm nhận được hơi thở hắn ngày càng mong manh, Lâm Hàm lúc này mới hốt hoảng. Lục tìm đan dược trong túi áo, chỉ là lục mãi vẫn chỉ sờ đến một mảnh trống không.

Lâm Hàm lúc này hoảng lên quên luôn cả khóc, sắc mặt trở nên xanh mét, đem áo khoác chính mình cởi ra lục tìm kĩ một lần nữa.

Không thấy, không thấy, không thấy!!!

Chẳng lẽ là đã đánh rơi trong lúc di dời vật tư rồi?!!

Cùng lúc này, nghe tiếng động, Lâm Vĩnh Kỳ cùng đội tinh nhuệ cũng vừa lúc chạy tới. Phát hiện Lâm Hàm đang ở dưới hầm, trong tay còn đang ôm theo một người đầy máu me.

Bọn họ hỗ trợ đem người đưa lên trên, Lâm Hàm lúc này mới vội hoàng hồn. Triệu ra sư tử có cánh, đem Lăng Xuyên trực tiếp bế lên, một mạch bay trở về căn cứ.

Ở căn cứ vẫn còn một viên đan dược nữa, Lăng Xuyên, anh nhất định phải cố lên.

Lâm Hàm ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Lăng Xuyên, tay còn không ngừng kiểm tra mạch đập của hắn.

Sư tử có cánh dưới sự thúc giục của cậu vận ra toàn bộ sức lực, hai cánh không ngừng đập mạnh, lướt vun vút dưới tầng trời cao.

Nhìn theo bóng lưng đi xa của bọn họ, đội tinh nhuệ cò chút ngẩn người. Như thế liền đi rồi, vậy hôm nay bọn họ có cần tiếp tục tìm nữa hay không?!.

"Thu dọn đi, không cần phải tìm kím nữa đâu. Người cần tìm, hiện tại đã tìm được rồi!". Lâm Vĩnh Kỳ thu hồi tầm mắt, có chút đắng chát mà phun ra một câu này.

Lâm Hàm cố chấp vì người nọ như vậy, có thể thấy tình cảm sâu nặng đến nhường nào. Nếu đổi lại người bị chôn vùi ở dưới đó là hắn, vậy liệu cậu có bất chấp hết thảy, tìm kím hắn như đã từng làm vì người nọ hay không?!.

Lâm Vĩnh Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy đắng chát không thôi. Hắn lặng lẽ vuốt mặt, thở dài một hơi. Sau đó lại như không có chuyện gì mà giúp mọi người thu dọn đồ đạc, một đường trở về căn cứ vẫn chỉ duy trì trầm mặc.