Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 237: Bừng lên sự sống



Lâm Hàm nhìn một màng này, mí mắt không khỏi giật giật. Ra tay cũng đủ nhanh, đủ dứt khoác. Cậu ban nãy cũng định xuống tay với hai kẻ kia, nhưng mà con rồng này lại nhanh tay hơn cậu rồi. Chỉ là cũng không việc gì, cậu đỡ phải tốn công.

'Trùng Chúa' giả mạo vừa tan biến, sợi dây liên kết tinh thần giữa Trùng tộc cấp thấp với nó liền triệt để bị chặt đứt. Một đám Trùng tộc ban nãy còn đang điên cuồng hung hãn chờ phát kích, nay lại giống như một cái xác rỗng.

Chậm chạp thu lại nanh vuốt cùng xúc tu, bọn chúng giống như một cái máy bị mất tín hiệu với máy chủ, lạc lõng bơ vơ đình chỉ mọi hoạt động.

'Trùng Chúa' sai bọn nó đi tàn phá cái Tinh hệ này, cho nên bọn chúng mới ở đây. 'Trùng Chúa' gặp nguy hiểm, bọn nó mới trở nên manh động liều lĩnh như vậy.

Nhưng mà bây giờ 'Trùng Chúa' đã không còn, mọi mệnh lệnh trước đó giống như tự động nhận lệnh tự hủy. Cho nên, bọn chúng cũng không biết hiện tại mình nên làm cái gì tiếp theo. Tựa như rắn mất đầu, lạc lõng đứng ở nơi đó.

Lâm Hàm lúc này vuốt vuốt cái đuôi bông xù của chính mình, không khỏi âm thầm nhíu mày. Mấy cái đuôi chết tiệt này, cứ luôn không nghe theo ý của cậu, hở một chút lại vẫy vẫy, tựa như đuôi cún vậy. Cậu thử thu lại mấy lần mà vẫn không được.

"Này lão rồng, đuôi và tai của ta bị làm sao vậy? Cứ không nghe theo ý ta. Còn có, tại sao lại không thu vào được?!". Lâm Hàm bất mãn cáu gắt với con rồng chết tiệt đang lơ lửng giữa trời kia. Cũng tại lão giở trò, cho nên bây giờ cậu mới thành ra như thế này đây.

"Tự mình nghiên cứu đi, ta cũng không biết rõ. Còn có, Trùng tộc bây giờ do ngươi phụ trách!". Lão tổ lại âm thầm ngáp hai cái, sau đó lại lục tìm, lấy ra một quyển sách, bìa sách so với cái tấm lời tiên tri khi nãy, cũ rách không thua gì nhau ra.

"Cầm lấy! Cái này là chú ngữ cùng pháp quyết để điều khiển Trùng tộc bậc thấp. Còn điều động Trùng tộc bậc trung, còn cần phải kết hợp với lam ngọc trong tay ngươi.

Chuyện của ta đến đây xem như xong rồi, Trùng tộc giao lại cho ngươi. Muốn xử trí thế nào thì tùy, ta bây giờ có việc nên đi đây!".

Lão tổ vươn vươn vai, phủi sạch trách nhiệm xong, Lâm Hàm còn chưa kịp lên tiếng lão đã chạy mất tăm. Có việc bận trong miệng lão, ngoài ngủ và ngủ ra thì còn có thể là việc gì trọng đại cơ chứ?!.

Lão tổ đã đi mất, có lẽ vì gấp gáp trở về ngủ, cho nên lão quên mất xử lí Tứ gia vẫn còn đang quỳ mọp dưới đất kia. Chỉ là, đợi đến khi lão nhớ ra chắc cũng phải mất tới mấy năm sau đó rồi. Mọi việc đều giao cho Lâm Hàm xử lí, lão bây giờ không thèm quan tâm nữa.

Nhìn bóng rồng bay lẫn vào trong mây rồi biệt tích, Lâm Hàm đứng ở bên dưới, tay chụp lấy quyển sách nhăn nheo cũ kĩ kia mà siết chặt lại, quả thực là tức đến sắp nổ phổi.

Cái gì ta cũng không biết? Cái gì tự mình nghiên cứu? Lão già vô trách nhiệm vô tích sự, hỏi cái gì cũng không biết, chỉ phủi trách nhiệm là giỏi thôi.

Lâm Hàm nghiến răng nghiến lợi, chỉ là rồng đã bay mất, có ở đây tức giận cũng chỉ hại thân. Cậu đem sách trong tay lật mở, bên trong chú ngữ đầy rẫy, nhưng mà ngôn ngữ của Trùng tộc có điểm khác biệt so với loài người. Chính vì vậy mà cậu đọc chữ hiểu chữ không.

Tứ gia lúc này biết thời điểm để lấy công chuộc tội của chính mình tới rồi. Cả bốn ngươi đều tiến sát hơn về phía Lâm Hàm, ngõ ý muốn dạy cậu cách sử dụng chú ngữ.

Lâm Hàm cũng không quá để bụng chuyện mấy người này do lơ là thất trách mà làm lạc mất cậu.

Suy cho cùng, hai lần xuyên không, nhờ vậy mà cậu thu thập được nhiều thứ, tích lũy được nhiều điều. Còn có thêm những người mà bản thân yêu quý.

Chính vì thế, cứ xem đây như một trải nghiệm thú vị, tuy có buồn vui đắng chát xen lẫn cả bình yên ngọt ngào. Một chút hương vị của cuộc sống thế này, cậu rất vui lòng đón nhận.

Cho nên, cậu cũng không ghi thù bốn người Tứ gia. Chỉ cần bọn họ hết lòng phò trợ cậu, cậu cũng không ngại đối tốt với bọn họ.

Thấy Lâm Hàm gật đầu, bốn người Tứ gia vui mừng ra mặt. Mỗi người một đoạn, đem chú ngữ cùng pháp quyết đều dạy qua cho cậu.

Đầu óc Lâm Hàm vốn rất linh mẫn, đã đọc qua chắc chắn sẽ không quên. Chính vì vậy chưa được bao lâu, quyển sách dày như vậy, cậu đã nắm rõ trong lòng bàn tay. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Âm thầm đọc đi đọc lại cho thật trôi chảy, tay cậu đặt ở trước ngực, kháp kháp pháp quyết. Liên tiếp thử vài lần, rốt cục đã nắm giữ được trọn vẹn bí pháp kia.

Bốn người Tứ gia tuy bên ngoài cười tươi như vậy, thế nhưng bên trong đã sớm kinh ngạc đến rớt hàm. Quyển pháp quyết này, chú ngữ thì rườm rà, pháp quyết lại rất khó nhằn.

Những đời Trùng tộc trước kia, mất ít nhất cũng hai tháng, có 'người' thậm chí còn mất mấy năm mới có thể đem từng câu từng chữ của quyển bí pháp kia nhồi nhét vào đầu.

Thế nhưng Trùng Chúa đời này, thế nhưng lại chỉ dùng vẻn vẹn một tiếng đồng hồ để vừa đọc vừa thựa hành. Năng lực khủng bố như vậy, quả không hổ danh là Cửu vĩ yêu hồ trong truyền thuyết.

Lâm Hàm sau khi đọc thử lại lần pháp quyết cuối cùng, toàn bộ Trùng tộc cấp thấp mới ban nãy còn như rắn mất đầu, bây giờ lại lần nữa cảm nhận được sợi dây liên kết tinh thần với Trùng Chúa.

Hơn nữa sợi dây liên kết này còn chặt chẽ bền bỉ hơn trước đó vô số lần. Cho nên ngay trong phút chốc Lâm Hàm đọc xong câu pháp quyết cuối cùng, đại bộ phận Trùng tộc đều nhất tề vực dậy tinh thần, trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh.

"Tất cả Trùng tộc nghe đây, ta bây giờ mới chân chính là Trùng Chúa của các ngươi. Hiện tại, ta lệnh cho các ngươi hợp sức cùng người dân xây dựng lại những gì đã bị tháo dỡ.

Tuyệt đối không được làm hại đến con người, trái lại phải giúp đỡ họ hết mức có thể. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cùng nhau xây dựng lại một Tinh hệ mới nào!!!".

Lâm Hàm hít một hơi thật sâu rồi hô lớn, thanh âm trong trẻo thánh khiết lại tràn đầy nhiệt huyết. Thẳng tắp đánh vào mành tai mọi người cùng Trùng tộc.

Ngay lập tức, nhóm Trùng tộc đều phủ phục trên mặt đất nhận mệnh. Sau đó không chậm trễ một giây một phút nào liền bắt tay vào việc ngay lập tức.

Nhìn một màng này, nhóm dân thường nấp ở phía trong căn cứ lúc này vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến trào ra nước mắt. Sau đó là từng trận tiếng hoan hô réo gọi tên của Lâm Hàm.

Sau bao nhiêu ngày đấu tranh vật vã, bọn họ rốt cục tìm thấy tia hy vọng rực rỡ này. Chuỗi ngày tưởng chừng như tăm tối, nhờ có thiếu niên dương quang sáng lạn ấy mà bừng lên sự sống mãnh liệt.