Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 240: Giác quan của hồ LY



Lâm Hàm lúc này trị thương cho mọi người xong, cũng vừa lúc Triệu Mặc, Lăng Xuyên đã chuẩn bị xong phi hành khí cùng xe thiết giáp để chở những người may mắn sống sót về thành phố A.

Cậu hiện tại đã học được cách kiểm soát tai và đuôi, vì để tránh làm mọi người chú ý quá mức, cậu liền đem cả tai lẫn đuôi thu về hết.

Chỉ là Lâm Hàm rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên quyết định theo hai người bọn họ cùng một số Alpha khác ra ngoài tìm kím những căn cứ còn lại của các thành phố.

Ngồi trên xe xóc nảy hơn cả tiếng đồng hồ, bọn họ mới tìm được vị trí của căn cứ ở thành phố B.

Cùng lúc đó, Đình Quân bị đám người kia khiêng đi, sau đó bị ném mạnh xuống sàn nhà của một căn phòng tối tăm chật hẹp, tràn ngập mùi vị ẩm mốc.

Mấy tên kia đem ra một cái nồi thực lớn, đun lửa đến sôi lên ùng ục. Tên cầm đầu lệnh cho bọn đàn em lột sạch quần áo trên người Đình Quân, chuẩn bị tiến hành công đọa 'giết thịt'.

Chỉ là, đúng lúc này bên ngoài căn cứ lại vang vọng tiếng loa phát thanh. Thanh âm kia phát ra từ trên cửa hầm, cũng nhanh chóng khiến lòng của bọn chúng lạnh lại.

"Người của căn cứ B có còn ở bên trong hay không? Chúng tôi là người của căn cứ A, hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết, Trùng tộc không còn là mối nguy hiểm đe dọa đến tính mạng của chúng ta nữa.

Cho nên nếu có người ở bên dưới hãy mau mở cửa hầm, chúng tôi sẽ đưa quân đến cứu viện mọi người thoát khỏi đây!". Triệu Mặc cầm loa hô lớn, thanh âm kia tuyệt đối không hề nhỏ, dư sức xuyên qua cánh cửa bọc thép nguyên chất đang khóa chặt kia.

Nghe những lời này, dân thường vốn đang chờ chết trong căn cứ, lúc này đồng loạt nhốn nháo cả lên. Nói như vậy, chỉ cần cửa hầm mở, bọn họ được cứu viện, vậy là sống rồi, có đúng vậy không?!.

Trên mặt ai nấy đều tràn đầy mừng rỡ, có người bụm chặt miệng, vui sướng đến vỡ òa. Còn Vũ Chiêu cùng Lý Bân, thanh âm này bọn họ chắc chắn sẽ không nhậm lầm. Quả đúng là giọng của Triệu Mặc!!!.

Vũ Chiêu từ trong tuyệt vọng vực dậy tinh thần, Đình Quân chỉ mới bị đem đi, nếu bây giờ cứu viện đến, nói không chừng mọi chuyện vẫn còn kịp. Đình Quân nhất định phải sống, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.

Nghĩ tới chuyện Đình Quân sẽ vĩnh viễn rời xa mình, Vũ Chiêu thật sự chịu không nổi. Tim không hiểu thấu cứ quặn lại từng cơn, nước mắt trong hốc mắt cũng không kìm được tuôn rơi.

Lúc này không có mấy tên kia ở đây, người dân vì quá vui mừng, có mấy thanh niên vẫn còn mạnh khỏe nhanh chóng chạy tới, hợp lực cùng nhau nâng mở cửa hầm.

Lý Bân cùng Vũ Chiêu hít một hơi thật sâu, vốn định hô lên thật lớn để bọn họ biết mình đang ở trong này, hơn nữa còn đang gặp nguy hiểm cực độ.

Chỉ là, không để bọn họ được như nguyện, nhóm người của gã tội phạm bị truy nã kia ngay khi nghe tiếng loa phát thanh đã nhanh chóng quay trở lại. Hai tên bụm chặt miệng của Vũ Chiêu và Đình Quân, sau đó nhét vào một cái khăn thật lớn, khiến bọn họ không thể phát ra thanh âm nào.

Còn những người đang cố sức mở cửa hầm kia cũng bị bọn chúng bao vây chặt chẽ, kề dao lên cổ ra hiện tất cả im lặng.

Cuộc sống được người người kính sợ, cảm giác được thống trị mọi thứ như một ông hoàng thế này. Cho dù bên ngoài đã yên bình, bọn chúng cũng tuyệt đối không buông tha cho tất cả những người ở đây.

Bởi vì đại đa số trong bọn chúng đều là người từng có tiền án tiền sự. Cho nên Tinh hệ quay trở về thời kì vốn có, bọn chúng cùng lắm chỉ là những tên tội phạm liều lĩnh ngu dốt, không tiền của không chỗ dựa, bị bắt trở lại nhà tù mà thôi.

Giữa nhà tù, thân phận thấp hèn, cuộc sống cơ cực. Và ở hầm trú, làm kẻ thống trị trên ngàn người, cuộc sống được người người sợ hãi cung phụng. Không cần đem ra so sánh, bọn chúng cũng biết mình nên chọn cái nào.

Tất cả mọi người còn lại đều là dân thường, lá gan lại nhỏ, vừa bị kề dao lên cổ đã không dám làm càn nữa. Chỉ biết co đầu rụt cổ, run rẫy cầu xin bọn chúng đừng giết mình.

Cũng không thể trách bọn họ, sống trong thời đại tinh tế tân tiến, bọn họ chưa từng phải trải qua loại hoàn cảnh thế này.

Ai cũng tham sống sợ chết, đó vốn dĩ là thiên tính của con người. Điều này không hề sai, chỉ là bọn họ quá mức yếu đuối nhu nhược. Cho nên mới để bọn tội phạm kia nắm lấy điểm yếu này mà đe dọa cưỡng chế tất cả mọi thứ, bao gồm cả tính mạng họ trong tay.

"Có ai ở bên dưới không, nếu có thì mau lên tiếng đi!". Triệu Mặc cầm loa, cao giọng lặp lại một lần nữa. Chỉ là, đổi lại vẫn là một mảnh im lặng chết chóc.

"Chẳng lẽ bọn họ đã di dời căn cứ đi nơi khác rồi? Hoặc là, đã đói chết hết rồi ư?!". Triệu Mặc nghi hoặc nhíu chặt mày, nghĩ tới những người bạn tốt của mình vẫn còn đang mắc kẹt ở đâu đó trong thành phố này, hắn cũng không khỏi cảm thấy vô cùng nặng nề.

"Cũng có thể! Hay là, chúng ta đi nơi khác tìm thử xem sao, nói không chừng lại tìm được một căn cứ khác thì sao?!". Lăng Xuyên bị thương một bên vai đã được Lâm Hàm băng bó kĩ càng. Dược liệu cực kì tốt, cho nên hiện tại miệng vết thương cũng đã liền lại rồi.

Chờ mãi mà bên dưới không nghe thấy tiếng động gì, cánh cửa thép nguyên chất kia lại vừa dày vừa nặng như vậy. Muốn tháo dở sẽ vô cùng tốn thời gian mà chưa chắc bên trong đã có người sống.

Vậy chi bằng dùng thời gian đó đi tìm kím mấy khu lân cận, nói không chừng sẽ cứu được nhìu người hơn.

Nghe Lăng Xuyên nói vậy, Triệu Mặc cũng bớt đi phân vân.

"Trước mắt, chỉ có thể như vậy thôi!". Triệu Mặc thở dài một hơi, buông loa xuống, chuẩn bị hạ lệnh cho mọi người tiếp tục xuất phát.

"Khoan đã!". Triệu Mặc còn chưa kịp lên tiếng, liền đã bị giọng nói của Lâm Hàm cắt ngang.

"Bên dưới, chắc chắn có người sống, hơn nữa còn có không ít người!". Hai bên tai Lâm Hàm khẽ động, từ khi bị lão rồng kia kích phát lộ ra nguyên hình. Tai của cậu đặc biệt thính, hơn nữa mũi còn rất nhạy mùi. Có thể nói, các đặc điểm giác quan của hồ ly đều chuyển hết đến trên người cậu.