Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 54: Trị độc



Lâm Hàn nhanh chóng tiến lại xem xét thương thế cho hắn, liền nhanh chóng phát hiện là do khí độc bọ cạp nhả ra làm ảnh hưởng.

Cũng may Triệu Mặc đã kịp thời phong bế khứu giác, nếu không hậu quả khó lường. Độc này có khả năng làm tê liệt thần kinh, nếu để lâu không chữa kịp sẽ dẫn đến chết não. Mặc dù Triệu Mặc đã có phòng bị trước, nhưng rốt cục vẫn là hít vào một hơi. Không sớm chuẩn trị, chắc chắn không qua khỏi ngày mai.

"Mặc Mặc à? Cậu không sao chứ? Mở mắt ra đi được không? Đừng có chết mà!". Vũ Chiêu còn ngại chưa đủ loạn, ở một bên lay lay Triệu Mặc bất động như chết, một bên khoa trương khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi đều chảy ròng ròng.

"Đủ rồi, hắn cũng chưa chết được, khóc cái gì mà khóc! Ồn chết đi được". Lăng Xuyên nghe đến lỗ tai lùng bùng, mày nhíu chặt mà quát một tiếng.

"Ngươi rốt cục là có lương tâm hay không? Hắn đã như vậy còn không để ta khóc. À, phải rồi, loại người máu lạnh giết người không chớp mắt như ngươi thì làm sao hiểu được tính người!". Vũ Chiêu rốt cục nhịn không nổi nữa, cộng thêm việc huynh đệ sống dở chết dở liền lập tức hung hăng nổi bão.

Lăng Xuyên nghe đến lời này, cũng hiểu hắn đang nói về cái gì, đôi con ngươi lập tức tối sầm xuống. Mấy người Đình Quân cùng Lý Bân thấy vậy liền không khỏi ra mặt giảng hòa, chỉ sợ bọn họ lao vào đánh nhau rồi thương tích đầy mình.

Lục đục nội bộ liền bắt đầu xảy ra, tiếng tranh cãi cũng đan xen vào nhau nghe đến nhức cả óc.

Lâm Hàm vừa xem xét cho Triệu Mặc xong lại tiếp nhận một cuộc cãi vã, không khỏi mệt mỏi mà xoa xoa mi tâm.

"Đừng có tranh cãi nữa! Nên nhớ, chúng ta là một đội, là cùng sinh cùng tử. Chuyện gì cũng đem ra cãi thế này, chẳng những lục đục nội bộ không ai vui vẻ mà còn làm tăng thêm nguy hiểm!". Lâm Hàm rốt cục đứng lên giảng một câu đạo lý. Dừng một chút lại xem xét Triệu Mặc liền nói tiếp.

"Ta biết ngươi lo lắng cho hắn, nhưng mà làm loạn lên thế này chỉ làm sai lệch phán đoán của mọi người, nguy hiểm cho tính nạng của hắn mà thôi!". Lời này là hướng về Vũ Chiêu mà nói.

"Độc này, tôi có thể chữa, hiện tại liền đi tìm thuốc trị. Mọi người ở lại trông chừng thật kỹ Triệu Mặc, lại càng phải tránh xa sương mù. Tôi đi một lát liền quay trở lại!". Lâm Hàm hướng mọi người phân phó, xong liền đeo ba lô quay trở ngược về con đường họ vừa mới đi qua.

Lúc nãy vừa hay trong lúc hái hương liệu cậu nhìn thấy được mấy gốc dược liệu khắc chế độc bọ cạp. Đem về điều chế lại một chút chắc có thể chữa được cho Triệu Mặc.

Trước đây vì luôn ở trong rừng rậm rèn luyện, còn nhiều lần bị mãnh thú độc trùng tấn công đến suýt chết, Lâm Hàm liền học thêm một thân y thuật.

Với cái đầu học một hiểu mười của cậu, chỉ cần nhìn liền nhớ, thậm chí là tìm ra phương thuốc và cách bào chế hợp lý nhất.

Rất nhanh danh tiếng liền lan xa, rất nhiều người đến cầu thuốc quý, lâu dần cậu còn được tôn xưng với cái danh Y Thánh. Cho nên, chút độc này đối với cậu cũng không tính là gì.

Hái thuốc xong, Lâm Hàm rất nhanh liền quay trở lại. Lại tìm một khúc cây tương đối to, bỏ ba phần này năm phần kia sáu phần nọ dược liệu liền đem giã nhỏ. Mùi thuốc gay mũi rất nhanh liền lan tràn trong không khí.

Sau khi đem dược giã nhuyễn đến mức độ dùng được, cậu mới dừng tay. Đem một nhúm nhỏ, lại cạy mở khớp hàm Triệu Mặc ra bỏ vào trong.

Vũ Chiêu đăm đăm nhìn sắc mặt Triệu Mặc, hắn rốt cũng vẫn là không quá tin tưởng Lâm Hàm, nhưng đã không còn cách nào khác. Thay vì để hắn nằm đó chịu chết, hay là cứ cho Lâm Hàm thử vận may xem sao.

Thuốc bào chế thô sơ, dược hiệu cũng bị giảm xuống nên tác dụng có phần chậm chạp. Mắt thấy Triệu Mặc cũng không thấy chuyển biến cái gì, Vũ Chiêu rốt cục vẫn là không nén nổi tức giận. Còn định đứng lên mắng Lâm Hàm làm lỡ thì giờ chữa trị một trận, lại phát hiện thần sắc trên mặt Triệu Mặc rốt cục có biến chuyển.

Hắn bắt đầu ngừng phát sốt và run rẫy, quầng thâm trên mắt cũng chậm rãi rút đi. Đôi môi thâm tím cũng tái nhợt trở lại, sắc mặt cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Dược của Lâm Hàm, thế mà có tác dụng rồi.

Mi mắt hắn run run, có dấu hiệu sắp tỉnh dậy, Vũ Chiêu kinh hỷ quá đỗi mà ôm chặt lấy hắn. Người bạn này, với hắn thực sự rất quan trọng. Cho dù thường ngày lạnh nhạt ít nói, kỳ thực lại rất quan tâm đến người khác.

Thân là anh em tốt của hắn, đãi ngộ nhận được càng cao hơn. Đổi lại, thâm tình càng lớn, khắn khít ngày càng chặt chẽ. Gắn bó bên nhau bao nhiêu năm, trải qua cũng không ít lần đối mặt sinh tử, bọn họ vẫn là cùng nhau kề vai tác chiến, nguy nan không ngại.

Nếu mất đi người này, hắn cũng không biết đi đâu tìm được hảo hữu bậc này, cũng không biết đi đâu tìm được người hiểu ý mình trên chiến trận hơn hắn.

Trên danh nghĩa, tuy bọn họ là hảo hữu, nhưng trên thực tế đã sớm coi nhau như anh em một nhà.