Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 59: Mộng (1)



"Kétttttt"

"Rầmm"

"Khônggg!".

Lý Bân vừa mở mắt, liền chứng kiến một thảm hoạ tai nạn ô tô. Cảnh tượng này quá mức quen thuộc, cũng quá mức đáng sợ, là thứ mà cả đời này hắn sẽ mãi mãi không thể quên được.

Chiếc xe ô tô màu xám bạc va vào đầu xe tải bị hất văng, cả chiếc xe đều bị lật ngửa, ma sát trên mặt đường mười mấy mét, tia lửa bắn ra sáng rực trong tầm mắt.

Thu một màng này vào mắt, hai chân hắn giống như nhũn ra, trực tiếp khụy hai gối xuống đất. Nước mắt chát mặn từ trong hốc mắt không khống chế nổi mà rơi xuống. Hắn với tay về phía chiếc xe, dường như muốn kéo lấy một tia hy vọng, rồi lại tuyệt vọng mà bất lực.

Phải, đây là hiện trường vụ tai nạn của hơn mười năm về trước, cũng là nỗi ám ảnh đã tồn tại trong mơ mười mấy năm nay.

Khi đó hắn mới tám tuổi, là một đứa trẻ hồn nhiên tinh nghịch, sống vô ưu vô lo dưới sự che chở của ba mẹ, có một mái ấm gia đình hạnh phúc hơn bất kỳ ai.

Nhưng, ngày định mệnh ấy rốt cục đã tước đoạt đi hết thảy của hắn. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, sau khi tan ca ba mẹ đến trường đón hắn về nhà. Vẫn là con đường quen thuộc ấy, vẫn là gương mặt tươi cười dịu dàng ấy. Nhưng bỗng chốc, một chiếc xe tải giống như một con quái vật khổng lồ điên cuồng lao tới, chính nó đã tước đoạt đi mọi thứ của cậu.

Lý Bân dùng cả tay lẫn chân, từng chút một run rẫy bò về phía chiếc ô tô kia. Cửa kính vỡ ra tung tóe, máu tươi nhuộm đỏ tầm mắt hắn. Trên cửa, trên ghế và cả trên người ba mẹ hắn. Mặc cho thủy tinh vỡ vụn ghim vào da thịt, mặc cho va chạm với mặt đường bọn họ vẫn ôm chặt lấy cậu, không rời không bỏ.

"Tại sao lại như vậy...tại sao vậy...ba...mẹ...hai người đừng làm Bân Bân sợ mà! Hai người dậy đi, đừng dọa Bân Bân mà, Bân Bân thật sự rất sợ...rất sợ! Bân Bân không thể mất hai người đâu...không thể...".

Lý Bân điên cuồng cào lấy cửa xe, mặc cho máu tươi đầm đìa, mặc cho mảnh vỡ ghim sâu vào da thịt. Hiện tại hắn chỉ biết cố hết sức, dùng hết mọi cách mình có thể để cứu ba mẹ ra, dùng hết mọi cách để cứu vớt lấy cuộc đời, niềm tin và cả hạnh phúc của hắn.

Có lẽ chính bản thân hắn cũng ý thứ được, đây đã là chuyện của quá khứ, dù hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tất cả đều không phải là sự thật. Nhưng hắn bằng lòng hãm sâu vào nó, bằng lòng dùng bất cứ giá nào để xoay chuyển vận mệnh, cho dù là nhỏ nhất, cho dù là không có khả năng, cho dù chỉ là ảo mộng, hắn vẫn muốn nguyện ý thử.

Trong lúc hắn đang không ngừng cào cấu, xe cứu thương rốt cục cũng tới. Họ nâng ba mẹ và cả 'hắn' ra ngoài, đưa đến một bệnh viện gần nhất nào đó. Mà 'hắn' của hiện tại lại giống như một người ngoài, nhìn xem hết thảy lại chẳng thể nào làm được bất cứ thứ gì.

Hắn phát hiện mình không chạm vào được cái gì, cũng chẳng có ai nhìn thấy hắn. Cảm xúc đau đớn, thống khổ bị thay thế bằng bất lực, tự trách. Hết thảy cảm xúc tiêu cực của hắn đều bị phóng đại đến đỉnh điểm.

Đến bệnh viện, hắn phát hiện bác sĩ đã đắp khăn trắng lên người ba mẹ hắn, hướng mọi người lắc đầu, nói một câu ''nén bi thương''.

Bầu trời trước mắt giống như đang sụp đổ, hắn dường như không thể tin vào lỗ tai mình, cuồng dại mà chạy về phía phòng cấp cứu, thông qua cánh cửa mà nhìn vào bên trong.

Hai thân thể lạnh băng trong kia đã nói cho hắn biết, tất cả đều là thật, ba mẹ của hắn, người thân của hắn, gia đình của hắn, hết thảy đều đã tan biến thật rồi.

"Khônggg!!!". Lý Bân không khống chế nổi mà ngửa đầu lên trời thét dài một tiếng, nước mắt rơi lộp bộp trên nền gạch lạnh băng. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại tước đoạt đi hết thảy của hắn.

Cho dù đã mơ thấy cảnh này vô số lần, dù đã cố gắng thay đổi sửa chữa như thế nào đi nữa, thế nhưng rốt cục hắn vẫn không thay đổi được gì cả.

Cảm xúc kia vẫn còn chân thực như vậy, giống như cái thảm họa ấy chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Giấc mơ này đã theo hắn mười mấy năm, cũng khiến hắn không cách nào ngon giấc.

Nếu khi đó ba mẹ...mang theo hắn cùng đi thì tốt rồi!

Nếu lúc đó hắn cùng đi với hai người họ, thì có phải hay không ở một nơi nào đó, gia đình ba người bọn họ lại có thể hạnh phúc như xưa.

Suy nghĩ này ngay lập tức chiếm cứ lấy toàn bộ tâm trí hắn, dường như hắn đang nhìn thấy ba mẹ đang từ trong hư không vẫy tay với mình. Có lẽ hai người họ cũng rất nhớ hắn, giống như hắn lã luôn tưởng nhớ họ vậy.

Nếu hiện tại hắn chết đi, rời xa nhân thế liền có thể đi theo bọn họ, đoàn tụ cùng bọn họ có phải không?.

Lý Bân rốt cục ngừng khóc, khuôn mặt dại ra, ngẩn đầu nhìn về phía hư không, sau đó trên môi dần dần triển lộ ra một nụ cười. Hắn mấp máy môi, giống như đang thực sự nói chuyện với ai đó.

"Hai người đợi Bân Bân với, Bân Bân ngay lập tức liền đến với ba mẹ đây!".