Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 12: Tận thế độc thoại 12





Tất cả mọi người đều bao hàm trong khái niệm "loài người"

Thành phố trung tâm thứ hai, Trung tâm phòng chống ô nhiễm, lầu hai.

"Họ tên Lê Bạch Thành, hai mươi lăm tuổi, rồi không còn thông tin nào khác nữa à?"

"Mấy cái khác thì sao? Hết rồi ư?"

"Hết rồi." Trình Vấn Tuyết hơi bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ tóc ngắn đang tra hỏi, nói: "Không tìm thấy người này trong kho số liệu của Mortal, ngay cả tên tuổi của anh ấy cũng do anh ấy nói cho chúng ta biết, hơn nữa hình như ám thị hệ tinh thần của tôi không có tác dụng với anh ấy."

Người phụ nữ tóc ngắn hơi dời mắt đi, đột nhiên nói: "Mortal, kiểm tra số liệu."

Người phụ nữ tóc ngắn vừa dứt lời, một tiếng nói máy móc lạnh lẽo vang lên: "Chưa tìm được số liệu tương ứng trong kho số liệu."

Người phụ nữ nghe thấy đáp án thì trầm mặc nhìn sang kính một chiều ở đối diện, bên đó có người đàn ông đang chậm rãi ung dung uống cà phê, trông thật buồn chán ngán ngẩm.

Người phụ nữ tóc ngắn nhíu mày thu tầm mắt lại, nhìn qua Trình Vấn Tuyết đứng trước mặt đang mặc bộ âu phục màu cầu vồng như chú hề, hỏi: "Hai người còn lại nói thế nào?"

"Qua đối chiếu kiểm tra thông tin sinh học, bọn họ đích thực là người của tiểu đội ra ngoài làm nhiệm vụ vào một tháng trước, vừa nãy tôi đã thẩm vấn bọn họ rồi."

"Căn cứ vào lời khai của bọn họ, trong lúc tiểu tổ hậu cần đang xử lý nguồn ô nhiễm cấp D, một nhân viên hậu cần bị ô nhiễm đồng thời xảy ra nhiễu sóng, khi xử lý đội viên này, bọn họ đã quấy rầy đến một con vật ô nhiễm hệ vật lý đang ẩn sâu trong lòng đất, bởi vì dụng cụ đo lường bị hủy hoại nên bọn họ không thể xác định cấp bậc ô nhiễm, nhưng Đàm Ninh nói nó ít nhất cũng là cấp B."

"Lời khai của Đàm Ninh phù hợp với kết quả mô phỏng do Mortal đưa ra khi phân tích hiện trường vào một tháng trước." Trình Vấn Tuyết lại nói: "Đồng thời Đàm Ninh thừa nhận mình là một dị năng giả, thứ tự thiên phú số A-19: Thiên Dẫn, là một dị năng giả hệ khống chế. Điều này cũng phù hợp với kết quả mô phỏng của Mortal về hiện trường, cùng với số liệu trong thiết bị mà chúng ta đã thu hồi."

Người phụ nữ tóc ngắn nghe Trình Vấn Tuyết trình bày, ngày càng nhíu chặt lông mày, không chờ cô ấy nói chuyện, toàn bộ thông tin liên quan đã được liệt kê trên màn hình điện tử ở một bên.

Hai nhân viên mất tích cuối cùng của tiểu đội hậu cần ---- Thần Quốc.

Người phụ nữ tóc ngắn nhíu mày thành một chữ Xuyên (川), nhìn chằm chằm Lê Bạch Thành trong phòng thẩm vấn một hồi.

Phó Tuyết là boss của tổ thẩm vấn, ban đầu cô ấy đang nghỉ ngơi, kết quả lại đột nhiên nhận được thông báo khẩn cấp đến từ Mortal, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ rời nhà để vội vàng đến đây.

Trên đường đi, bởi vì cô ấy là bộ trưởng bộ thẩm vấn nên cấp trên cũng không giấu cô ấy những tin tức liên quan đến Thần Quốc.

Cho nên cô ấy đã biết rõ tình hình từ trước.

Nghi ngờ phát hiện khu vực ô nhiễm có kết nối với Thần Quốc ở ngay trong thành phố trung tâm thứ hai!

Nếu như xử lý không tốt thì tuyệt đối sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho toàn bộ thành phố trung tâm thứ hai, nhưng bây giờ nội dung báo cáo lại nói cho cô ấy rằng khu vực ô nhiễm này xuất hiện bởi vì...

Người đàn ông tên Lê Bạch Thành này đã viết thư khiếu nại trong Thần Quốc, chỉ vì mau chóng rời khỏi Thần Quốc?

Nói chính xác hơn, người đàn ông này không chỉ viết thư khiếu nại, mà còn dùng mỹ nhân kế dụ dỗ vật ô nhiễm trong Thần Quốc giúp anh ấy viết thư khiếu nại, sau đó khu vực ô nhiễm được tạo ra, đồng thời tiện thể cắn nuốt hết một nguồn ô nhiễm hệ âm hồn trong thành phố trung tâm thứ hai mà họ mãi vẫn không xử lý được.

Phó Tuyết dùng vẻ mặt kỳ dị nhìn người đàn ông bên trong đó một hồi, nói với không khí: "Mortal, báo cáo chi tiết về kiểm tra ô nhiễm đã hoàn thiện chưa?"

Trong căn phòng, một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên: "Dự kiến thời gian hoàn thiện báo cáo ô nhiễm còn cần ba phút nữa."

"Thành phố trung tâm thứ hai, Trung tâm phòng chống ô nhiễm, Bộ Hậu cần, đội trưởng tiểu đội thứ bảy, Đàm Ninh, báo cáo ô nhiễm chi tiết còn cần kiểm tra thêm một bước, cần đánh giá trọng điểm."

"Kiểm tra sơ bộ, nội tạng trong cơ thể không thuộc phạm trù con người, chỉ số ô nhiễm ổn định ở mức 10%, sau khi tiêm thuốc đặc hiệu, chỉ số ô nhiễm giảm 2%, dự đoán có thể giảm xuống đến 6%."

Phó Tuyết sửng sốt một chốc, kinh ngạc đến mức giọng nói cao hơn mấy tông: "10%?"

Không phải do Phó Tuyết làm quá, mà là chỉ số này quá thấp đối với một dị năng giả, toàn bộ Trung tâm phòng chống ô nhiễm cũng không tìm ra được một người nào có chỉ số ô nhiễm là 10%.

Chỉ số ô nhiễm thể hiện mức độ bị ô nhiễm của dị năng giả, mức độ ô nhiễm càng sâu thì chỉ số càng cao và đương nhiên năng lực thiên phú cũng càng mạnh. 10% xem như chỉ số ô nhiễm khá thấp, chỉ số ô nhiễm của phần lớn dị năng giả vừa mới thức tỉnh thiên phú đều cao hơn chỉ số này.

"Đội trưởng Phó, cô không nghe lầm, chỉ số ô nhiễm của nhân viên Bộ Hậu cần Đàm Ninh có xu hướng ổn định, từ khi anh ấy tiến vào tầm nhìn của Trung tâm phòng chống ô nhiễm cho tới bây giờ, kết quả kiểm tra thể hiện chỉ số ô nhiễm của anh ấy vẫn luôn ổn định trong phạm vi 10%."

Tiếng máy móc lạnh lẽo vừa dứt lời, một giây sau lại vang lên lần nữa ——

"Nhân viên tiểu tổ hậu cần Giang Vọng, số hiệu công tác 0233704, báo cáo ô nhiễm đã hoàn tất, xin hãy kiểm tra."

"Lê Bạch Thành, báo cáo ô nhiễm đã hoàn tất, xin hãy kiểm tra."

Phó Tuyết nhìn ba bản báo cáo kiểm tra ô nhiễm, sửng sốt hồi lâu.

Nếu như chỉ số ô nhiễm của Đàm Ninh là 10% vẫn có thể nói là trùng hợp, nhưng chỉ số ô nhiễm của cả ba người đồng thời là 10% thì chắc chắn có nguyên nhân gì khác!

"Trước đó chỉ số ô nhiễm của Đàm Ninh là bao nhiêu?" Phó Tuyết vội vàng hỏi.

Mortal: "35%."

Quả nhiên đã giảm xuống!

"Mortal, ghi chép số liệu." Phó Tuyết nhíu mày nhìn vào trong phòng thẩm vấn, lại đọc kỹ một bản báo cáo khác lần nữa — báo cáo của Giang Vọng đến từ tiểu đội hậu cần.

Cửa sổ thủy tinh trong suốt phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, một tay anh chống cằm, hình như đã hơi buồn ngủ.

Trong phòng thẩm vấn, Lê Bạch Thành ung dung uống cà phê, nhìn về phía hai nhân viên công tác của Trung tâm phòng chống ô nhiễm đang cầm súng đứng cách đó không xa, trên mặt của hai người đều mang mũ giáp kim loại đen trông rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, trên mặt nạ kim loại màu đen là một mảnh tròn màu đỏ hơi mờ có chất liệu khá giống thủy tinh.

Dù sao trông cũng khá hay đấy!

Lê Bạch Thành nhìn cách ăn mặc của hai người mới có cảm giác mình đã xuyên qua thật rồi.

Mặc dù không biết vì sao lại như vậy, nhưng trên thực tế khi ở trong Thần Quốc rõ ràng anh chỉ trải qua ba năm, nhưng bên ngoài lại đã qua ba mươi năm rồi.

Sau tận thế, có người bởi vì không thấy được tương lai nên tuyệt vọng, tinh thần sa sút, chọn cách tự sát để kết liễu tính mạng của mình; nhưng cũng có người không hề từ bỏ, bọn họ tin tưởng vững chắc rằng con người nhất định có thể cứu vớt loài người! Cho dù dùng cách thức, phương pháp gì!

Khoa học kỹ thuật cũng được mà dị năng cũng được!

Nhân loại chưa từng nhận thua! Cũng nhất quyết không nhận thua!

Khi Lê Bạch Thành đang cảm thán sau khi con người liên hợp lại, chỉ trong ba mươi năm ngắn ngủi mà khoa học kỹ thuật của con người đã đạt tới mức này, trong đầu anh hệ thống lại nói ——

[Hai người đàn ông phía sau anh này, vừa nãy người bên trái tỏ tình với một cô gái ở bên ngoài, mà cô đó lại tỏ tình với người bên phải, hơn nữa còn nói trong kênh thông tin chung của cả đội.]

Lê Bạch Thành:?

Khả năng tiên tri của anh được dùng để tám chuyện hử?

[... Rồi, vậy sau này tôi không nói nữa.]

Lê Bạch Thành: Thôi cứ nói tiếp đi, tôi thích nghe.

Hệ thống: [...?]

Hệ thống: [Anh còn nói tính cách của tôi không giống anh nữa hả?]

Lê Bạch Thành nghe hệ thống châm chọc, bật cười: Đừng nói cứ như con giống bố vậy, cứ thấy là lạ thế nào.

Hệ thống: [6.]

Nghe hệ thống bà tám, Lê Bạch Thành cũng hứng thú nhìn qua hai người đàn ông đứng sau lưng mình, không nhịn được có phần tò mò về vẻ mặt của họ dưới lớp mặt nạ.

Bọn họ không xấu hổ thật hử?

Trên thực tế hai người đứng sau lưng Lê Bạch Thành đúng là không kịp suy nghĩ vấn đề trước đó, chủ yếu là bọn họ đều quá căng thẳng.

Cảm xúc trong nội tâm nhân viên bên trái như sau:

Ôi trời má.

Anh ta nhìn tôi kìa!

Sao phía bên tôi xui dữ vậy, biết thế lúc đó nên đứng cách xa tổ trưởng Trình rồi!

Bên phải giống như trên.

Lê Bạch Thành đang tò mò, đột nhiên có người đẩy cửa ra.

Một nam một nữ đi vào, nam thì anh đã từng gặp, anh còn nhớ người đó tên là Trình Vấn Tuyết, lúc ấy hệ thống còn từng chê cái tên quá nữ tính này.

[Không phải nghi ngờ, tên của anh ta đích thực là ba chữ này, đồng thời cái tên này không có tí tẹo liên quan gì đến "trình môn lập tuyết" cả. Anh ta không tôn sư trọng đạo cũng không có học thức gì, mà là một kẻ điên. Vì leo lên khỏi cống rãnh hôi thối và đứng trên những kẻ khác, anh ta chủ động tiếp xúc nguồn ô nhiễm để cho mình bị ô nhiễm, cho dù biết cuối cùng dị năng giả đều sẽ biến thành vật ô nhiễm!]

(*) Thành ngữ, nói về việc học sinh kính cẩn xin thầy dạy bảo, tôn sư trọng đạo.

[Mà như anh thấy rồi đấy, hiện tại anh ta đã có quyền thật, chỉ là cái quyền mà anh ta đang có bây giờ cũng chẳng lớn lao là bao.]

Lê Bạch Thành nhớ lại tin tức hệ thống cung cấp lúc ấy, ánh mắt lại rơi vào người phụ nữ đang đi vào.

[Phó Tuyết, thành phố trung tâm thứ hai, phó bộ trưởng bộ thẩm vấn thuộc Trung tâm phòng chống ô nhiễm, thứ tự thiên phú số D-172: Bạn Tốt.]

[Khi cô ta chuyện trò vui vẻ với anh, anh sẽ không tự chủ mà xem cô ta là bạn của anh. Khi cô ta đặt câu hỏi cho anh, anh có xác suất 95% sẽ nói thật, nhưng còn có 5% khả năng sẽ nói dối.]

[Ghi chú: Giữa bạn bè với nhau là như vậy đấy, không phải sao? Cho dù trong lúc ở bên nhau có lừa dối đôi điều, nhưng đó cũng là lời nói dối thiện ý thôi.]

Lê Bạch Thành cũng không để ý, nói thật hay nói dối, ban đầu anh cũng không có ý định nói dối, anh chỉ cần khéo léo giấu đi sự thật mình đến từ Thần Quốc là được rồi. Hơn nữa dựa vào kinh nghiệm vừa rồi của anh, dường như những người này không nghĩ tới anh có thể là cư dân của Thần Quốc, bản thân anh đến từ Thần Quốc, cho nên điều bọn họ hỏi anh nhiều nhất là anh đến từ thành phố trung tâm nào.

Có lẽ là bởi vì ——

Điều này đã chạm vào điểm mù tri thức của họ.

Lê Bạch Thành nghĩ.

"Kết quả kiểm tra của tôi như thế nào?" Lê Bạch Thành bưng ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó chủ động hỏi.

Phó Tuyết nghe Lê Bạch Thành hỏi vậy thì trực tiếp gọi trí tuệ nhân tạo Mortal ra.

Một tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên trong phòng:

"Lê Bạch Thành, chỉ số ô nhiễm 10%."

Lê Bạch Thành "chậc" một cái, chỉ số này lại giống như anh tưởng tượng, cũng chỉ có 10% như nồng độ ô nhiễm trong trạm tàu điện ngầm.

Một con số vô cùng an toàn.

Thật ra anh cũng từng suy đoán về chỉ số ô nhiễm của mình, ban đầu anh nghĩ nhiều nhất cũng chỉ 5%, ai ngờ hệ thống trong đầu lại cười nhạo anh.

[5%? Tiêu chuẩn này một người bình thường cũng đạt được, anh là dị năng giả đó, vậy mà nói chỉ số ô nhiễm chỉ có 5%, bản thân anh thấy nó có hợp lý không?]

Kết quả quả nhiên không phải 5% mà là 10%, trực tiếp tăng lên gấp đôi.

Trong phòng thẩm vấn, hai người ngồi đối diện anh.

Phó Tuyết: "Tôi tên là Phó Tuyết, là phó bộ trưởng bộ thẩm vấn của Trung tâm phòng chống ô nhiễm. Chúng tôi rất cảm ơn anh đã trợ giúp hai vị đồng nghiệp của chúng ta rời khỏi Thần Quốc!"

Lê Bạch Thành nở nụ cười nhìn người phụ nữ lão luyện trước mặt mình, nói: "Không khách khí."

Anh dừng một chốc rồi nói: "Cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, không cần phải khách khí, tôi cũng muốn giải quyết chuyện này sớm chút. Đúng rồi, tình huống như tôi có thể đăng ký thường trú tại thành phố trung tâm thứ hai không?"

Phó Tuyết sửng sốt một chốc, thường trú? Thường trú gì?

Cô ấy theo bản năng quay đầu nhìn sang Trình Vấn Tuyết ngồi cạnh.

Trình Vấn Tuyết hơi ngượng ngùng cúi đầu nói: "Vừa nãy tôi quên nói với bộ trưởng, anh Lê nói anh ấy định kết thúc cuộc sống của dị năng giả hoang dại, về thành phố trung tâm thường trú, mong rằng có thể ở lại thành phố trung tâm thứ hai chúng ta."

Nghe Trình Vấn Tuyết giải thích xong, Phó Tuyết mới gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, Điều lệ hỗ trợ loài người có quy định: Tất cả thành phố trung tâm đều phải vô điều kiện tiếp thu và trợ giúp cư dân trong thành phố trung tâm."

Lê Bạch Thành suy nghĩ, nói bổ sung: "Tôi không phải cư dân trong thành phố trung tâm."

"Giống nhau cả." Phó Tuyết từ tốn nói: "Chỉ cần anh là người, đồng thời sẽ không làm chuyện gì gây nguy hại đến thành phố trung tâm, thì thành phố trung tâm sẽ có nghĩa vụ tiếp thu anh, trợ giúp anh."

Thật ra anh chưa từng nghĩ tới tình huống này.

Thế mà lại đồng ý đơn giản như vậy, « Điều lệ hỗ trợ loài người », trong lòng Lê Bạch Thành yên lặng nhớ kỹ đạo luật này, dự định sau đó sẽ lên mạng tìm xem thử. Cùng lúc đó, tiếng hệ thống lại vang lên ——

[ Ngày « Điều lệ hỗ trợ loài người » sinh ra, loài người chân chính trở thành một thể thống nhất, tất cả mọi người đều bao hàm trong khái niệm "loài người".]