Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 17: Tận thế độc thoại 17





Màu xám mới là màu nền chân chính của nó

Kiểm tra xong, một mình Đàm Ninh đi ra khỏi phòng kiểm tra, nhíu mày nhìn con số 10% trên máy kiểm tra ô nhiễm.

Đàm Ninh nhìn thấy Phó Tuyết đã đứng chờ trước cửa cũng không thấy lạ, nếu Phó Tuyết không xuất hiện thì anh ấy mới phải nghi ngờ rằng có phải Trung tâm phòng chống ô nhiễm định bắt anh ấy đem đi xử lý luôn không.

Hiển nhiên Phó Tuyết đã nhận được bản báo cáo chi tiết sau khi anh ấy kiểm tra, cô ấy để điện thoại xuống, nhìn anh ấy: "Đi theo tôi."

Đàm Ninh trầm mặc gật đầu, không nói một lời đi sau lưng Phó Tuyết vào văn phòng của cô ấy.

"Cứ ngồi tự nhiên đi." Phó Tuyết chỉ vào ghế sô pha ở một bên, thuận miệng bảo.

Phó Tuyết đột nhiên hỏi: "Anh có phiền nếu tôi hút thuốc không?"

Đàm Ninh lắc đầu, vừa mở miệng định nói "Không được hút thuốc trong Trung tâm phòng chống ô nhiễm, Mortal sẽ cảnh báo", chỉ thấy Phó Tuyết trực tiếp nhấc chân đứng lên trên bàn làm việc, tắt camera giám sát của AI Mortal trong tiếng cảnh báo ầm ĩ của Mortal, sau đó rất thuần thục lấy bật lửa ra châm điếu thuốc lá trong tay, hiển nhiên đây đã không phải là lần đầu cô ấy làm vậy.

Đàm Ninh: Sao cô điêu luyện dữ vậy?

"Nói đi, mục đích của anh là gì."

"Làm một người sở hữu dị năng cấp A, tại sao anh lại muốn giấu diếm dị năng khi gia nhập Trung tâm phòng chống ô nhiễm."

Người phụ nữ rít một hơi, nói: "Anh sẽ nói thật với tôi nhỉ? Dù sao chúng ta là bạn mà, bạn tốt thì nên giãi bày nỗi lòng với nhau mà?"

Đàm Ninh:...

Đàm Ninh không muốn nói chuyện, nhưng miệng của anh ấy lại tự mở ra, hiển nhiên dị năng của đối phương có tác động tới anh ấy.

"Tôi vào đây để thuận tiện cho việc điều tra Công trình Thiên Cơ, tôi nghi ngờ Công trình Thiên Cơ có liên quan đến việc người nhà tôi mất tích."

Phó Tuyết nghe thấy bốn chữ "Công trình Thiên Cơ" thì không nhịn được nhíu mày, cô ấy không nói gì mà chỉ nhìn qua tài liệu do Mortal cung cấp: "Nhưng căn cứ vào bản kết luận điều tra, người nhà của anh đã mất tích trong một sự kiện ô nhiễm cấp E cách đây ba năm. Ngay lúc đó kết quả điều tra biểu hiện đây là một sự kiện ô nhiễm tự nhiên, nơi đó là một trại chăn nuôi thịt heo."

"Không." Đàm Ninh lắc đầu, anh ấy cảm thấy đã mình đã mở đầu thì không thể ngăn cản tác động từ dị năng của đối phương nữa, còn không bằng nói thẳng ra: "Bọn họ không mất tích, sự kiện ô nhiễm đó là nhân tạo! Chỉ vì che giấu chân tướng. Chân tướng thật sự!"

Đàm Ninh hơi khựng lại, sau đó mới nói tiếp: "Nơi đó vốn không phải là trại nuôi heo gì cả, mà là một căn cứ thí nghiệm người nhân bản."

...

Trung tâm giám sát.

Lê Bạch Thành vừa trả điện thoại cho Lý Xuân Sinh, tiếng máy móc trong đầu anh vừa lặn đi không bao lâu đã vang lên lần nữa ——

[Anh còn nhớ trước đó tôi đã nói với anh, Đàm Ninh gia nhập Trung tâm phòng chống ô nhiễm vì điều tra chân tướng của một chuyện nào đó không?]

Lê Bạch Thành: Nhớ, thế nào?

[Anh ta gia nhập là vì tìm kiếm người nhà đã mất tích của anh ta. Ba năm trước đây, cha mẹ và em gái anh ta đã mất tích trong một sự kiện ô nhiễm cấp E tên là "Trại chăn nuôi thịt heo".]

[Chậc, trên thực tế người nhà của anh ta không hề biến mất, nguồn ô nhiễm cấp E đó rất yếu, nhưng phương thức ô nhiễm của nó rất đơn giản.]

[Sau khi đi vào trại chăn nuôi thì tuyệt đối không thể ăn thứ gì cả, nếu không sẽ biến thành thịt heo. Nhằm tiêu diệt người nhà của anh ta, những người trong trại chăn nuôi đó đã cho bọn họ ăn đồ ăn, sau đó bọn họ biến thành heo.]

[Không sai, sau khi nguồn ô nhiễm nhỏ yếu đó được giải quyết, đám heo kia cũng bị bán đi, trong những con heo đó có cha mẹ của Đàm Ninh.]

Đcm!

Lê Bạch Thành không nhịn được thầm chửi tục trong lòng, rốt cuộc đây là truyện kinh dị gì vậy! Thế thì thịt được bán trong thành phố trung tâm này có ăn được không? Với lại... Có phải Đàm Ninh hơi bị thê thảm quá đáng không vậy?

[Nhưng chuyện này cũng không liên quan mấy đến Công trình Thiên Cơ thật, mặc dù Công trình Thiên Cơ cũng làm nhiều thứ sau lưng lắm, nhưng họ còn không đến mức điên khùng như thế. Cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ cung cấp chút kỹ thuật hướng dẫn cho việc nhân bản thôi.]

[Tôi đề nghị điều tra thêm về Chủ nông trường chắc sẽ hợp lý hơn, hành vi như này rất có phong cách của nó.]

Lê Bạch Thành: Chủ nông trường? Đó là ai?

[Một con vật ô nhiễm cấp B tham tiền như mạng.]

[Chắc anh còn nhớ nội tạng bị bác sĩ Đường thay vào trong cơ thể Đàm Ninh chứ? Những nội tạng này đều do Chủ nông trường gây trồng, chậc, đúng là nghiệt duyên thật.]

[Bán vật ô nhiễm cho Sở nghiên cứu của loài người các anh, đồng thời bán con người cho vật ô nhiễm. Ngoại trừ bản thân nó, còn lại cái gì nó cũng bán được.]

Lê Bạch Thành nhíu mày, Sở nghiên cứu loài người có liên hệ với vật ô nhiễm? Lê Bạch Thành cảm thấy mình đã bắt được điểm mấu chốt trong những tin tức này.

[Thế giới không nhất thiết chỉ có một màu đen hay trắng, màu xám mới là màu nền chân chính của nó.]

-

Nghe thấy hai tiếng tích tích.

Lê Bạch Thành nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại trong vô thức.

Thì ra là tám giờ rưỡi, lại đến giờ rút máu xét nghiệm rồi.

Có người bên ngoài gõ cửa, Lê Bạch Thành nhìn thoáng qua người ở bên ngoài, cửa phòng giám sát mở ra, anh cười chào hỏi: "Anh Lý, anh đến sớm vậy?"

Lý Xuân Sinh nhíu mày, giơ ngón tay chỉ vào lỗ tai. Lê Bạch Thành lập tức hiểu rõ, tăng âm lượng lên, nói với giọng như đang hét: "Anh Lý! Anh đến sớm vậy à!"

Lý Xuân Sinh nhíu mày thành một chữ 川, dường như đang chê anh lớn tiếng quá. Ông ấy gật đầu, nghiêm mặt hỏi: "Bữa sáng hôm nay cậu muốn ăn gì?"

"Mỗi ngày đều ở trong phòng giám sát, tôi cũng sắp mọc nấm rồi. Tôi nghe cô kiểm tra viên hôm qua bảo Trung tâm phòng chống ô nhiễm có nhà ăn, hôm nay tôi có thể đến nhà ăn ăn được không?" Lê Bạch Thành mở miệng hỏi.

Lý Xuân Sinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như tình hình kiểm tra của cậu không có vấn đề... Có thể."

Kiểm tra viên lấy máu đặt vào thiết bị thử máu, nhẹ nhàng ấn một cái trên ngón tay của Lê Bạch Thành, máu đã được thu thập thành công.

Kiểm tra viên đặt ống máu vừa lấy được vào dụng cụ dạng xách tay để kiểm tra, khoảng hai ba phút sau.

Kiểm tra viên: "Anh Lê, kết quả kiểm tra của anh vẫn như cũ, vẫn là 10%. Anh rất ổn định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai anh có thể rời khỏi trung tâm giám sát, chúc mừng anh nha."

Lê Bạch Thành kêu "ồ", nói câu cảm ơn đối phương.

Sau khi nhìn kiểm tra viên rời đi, anh quay đầu nhìn sang Lý Xuân Sinh đang đứng một bên: "Chúng ta đi ăn cơm được chưa?"

Lý Xuân Sinh nghiêm mặt, mở miệng nói với âm lượng rất lớn: "Vậy cậu đi theo tôi, đừng có chạy lung tung."

"Vâng!" Lê Bạch Thành la to, siêu lớn tiếng.

Lý Xuân Sinh đi về phía trước hai bước, không nhịn được dừng bước bảo: "Thật ra cậu cũng không cần phải lớn tiếng vậy đâu, tôi nghe thấy được. Tai của tôi không tốt thôi, không phải điếc."

Lê Bạch Thành nói cực kỳ lớn tiếng: "Vâng!"

Lý Xuân Sinh: "..." Cậu có đang nghe không vậy?

Trung tâm phòng chống ô nhiễm.

Tầng cao nhất.

"Đây là báo cáo kiểm tra chỉ số ô nhiễm của họ trong hôm nay, chỉ số ô nhiễm vẫn là 10%, không hề thay đổi." Bác sĩ nam mặc áo blouse trắng đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, nói: "Bọn họ quá ổn định! Giống như Chúc Long vậy! Tôi xin hãy giam giữ bọn họ lại, để chúng ta tiến hành nghiên cứu sâu hơn về bọn họ!"

"Không được."

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế làm việc không hề ngẩng đầu lên, nói.

"Chủ nhiệm Trần, ông có biết việc nghiên cứu bọn họ có ý nghĩa như thế nào không?! Nếu như có thể giải quyết vấn đề ô nhiễm lan tràn, chúng ta..."

"Ý nghĩa như thế nào?" Chủ nhiệm Trần đặt bút trong tay xuống, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc blouse trắng trước mặt mình: "Người của Sở nghiên cứu các anh đã quên trước đó thí nghiệm với Chúc Long như thế nào rồi sao?"

"Các anh bắt Chúc Long làm thí nghiệm lâu như vậy, có phát hiện ra được cái gì không? Các anh nghiên cứu ra được cái gì chưa?"

"Rõ ràng tình huống hiện giờ của họ là bởi vì đã bị ảnh hưởng từ ô nhiễm trong Thần Quốc, sau này chỉ số ô nhiễm rất có thể sẽ thay đổi. Tôi biết Sở nghiên cứu cũng tốt bụng..." Chủ nhiệm Trần kéo dài giọng, nói với ý khác: "Nhưng các anh đừng lấy lòng tốt đi làm chuyện xấu nữa."

"Bác sĩ Lâm, so với việc đứng đây cãi nhau với tôi, không bằng anh hãy dẫn theo đồng bạn của anh đi đến trạm tàu thành phố trung tâm thứ hai, nói không chừng các anh sẽ phát hiện được thứ gì đó hữu dụng. Dù sao trạm thành phố trung tâm thứ hai sẽ không chặn những sinh viên tài cao như các anh mà không cho vào, anh thấy có phải không?"

Lâm Tu Niệm: "Tại sao không được? Nếu như ông lo rằng thực lực của dị năng giả cấp A kia quá mạnh, khó đối phó thì tôi có thể từ bỏ anh ta, cho tôi hai người còn lại là được rồi. Chiến lực trong Sở nghiên cứu đủ sức để đối phó với bọn họ!"

Chủ nhiệm Trần cau mày nhìn Lâm Tu Niệm: "Anh nghe không hiểu tôi nói gì à?"

Lâm Tu Niệm thở dài, cứ như đang ra quyết định gì quan trọng lắm: "Vậy thì cho tôi một người thôi! Tôi biết ông muốn chiêu mộ dị năng giả hoang dại kia, vậy đưa tên Giang Vọng của Bộ Hậu cần kia cho tôi, được chưa?"

"Cút."

Khi nghe thấy chữ "Cút", cả đoàn người của Sở nghiên cứu đều sững sờ, không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông bụng phệ.

Bên ngoài tòa cao ốc của Trung tâm phòng chống ô nhiễm.

"Chủ nhiệm Lâm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ để yên như vậy sao?" Nghiên cứu viên bị đuổi ra khỏi tòa cao ốc Trung tâm phòng chống ô nhiễm nhìn Lâm Tu Niệm đang đứng một bên với sắc mặt u ám, hỏi.

Lâm Tu Niệm: "Đương nhiên không thể để yên như vậy, ba người này cực kỳ quan trọng đối với Sở nghiên cứu."

Lâm Tu Niệm trầm giọng bảo: "Liên hệ với 'Bà cốt' giúp tôi, hơn nữa sau khi trở về lập tức cử người liên hệ với Trung tâm phòng chống ô nhiễm, để bọn họ phân công người đi vào khu vực ô nhiễm trạm tàu điện ngầm kia với chúng ta."

"Rõ!"

Lê Bạch Thành đang đi sau lưng Lý Xuân Sinh, chờ mong vào nhà ăn ăn chực một bữa ngon lành, trong đầu lại đột nhiên có một tiếng máy móc vang lên ——

[Đinh —— chúc mừng ký chủ, anh bị người ta theo dõi rồi!]

Lê Bạch Thành:?

- --

Editor: Tui đã trở lại sau kỳ thi vật vã mất 2 tháng =))) nghỉ Tết rùiiii bắt đầu edit lại thuiii