Tôi Không Thích Đội Sổ

Chương 9: Tủ quần áo của nam sinh cấp hai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm trạng vui vẻ của Đường Nhạc Niên sau khi về đến nhà đột nhiên biến mất. Nói đúng ra phải là nửa đêm hơn mười hai giờ, cậu đang mơ màng ngủ phân nửa thì đột nhiên mở mắt, bật dậy lên khỏi giường.

Thứ bảy có hẹn với Văn Tắc ở công viên nhỏ phía sau trường, cậu không thể nào mặc đồng phục học sinh được! Mà quần áo bình thường trông có ổn không nhỉ? Đường Nhạc Niên sốt ruột nhảy xuống giường mở tủ quần áo ra. Nhìn vào đống quần áo của của mình treo trong tủ, cậu càng nhìn càng thấy ghê tởm.

Cái áo phông quỷ gì thế này? Ở trên có hình đầu lâu, nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp để đi hẹn hò! Cái quần jean này là sao vậy? Nhiều lỗ như vậy trông chẳng giống đồ người đứng đắn mặc tí nào. Cái này thì toàn kim sa, để làm cái gì vậy chứ! Đi hát tuồng kịch à? Cái này trông còn khoa trương hơn, lọe loẹt lại còn dính lông gà, phong cách dân chơi nửa mùa(*) à?

(*)Gốc là 杀马特 (sát mã đặc): Trào lưu ăn bận quần áo tóc tai hầm hố theo phong cách Rock của giới trẻ TQ những năm 2008 (nhưng chả liên quan gì đến, chủ yếu để khoe cá tính).

Đường Nhạc Niên càng lục tủ quần áo, cậu càng cảm thấy lúc đó mua đống này nếu không phải bị mất não thì chắc chắn là bị quỷ che mắt. Toàn bộ quần áo trong tủ đều là phong cách của nam sinh cấp hai, không có một bộ nào ổn áp để đi ra ngoài, càng không có bộ nào đứng đắn để mặc đi gặp Văn Tắc.

Trước kia cậu vẫn chê đồng phục học sinh trông khó coi. Bây giờ mới nhận ra, nhờ có đồng phục che đậy, nếu không sở thích kỳ lạ của cậu chắc đã bại lộ từ lâu.

Đường Nhạc Niên chưa từ bỏ, cậu nhớ lúc bố mẹ đi ra nước ngoài có mang về cho cậu mấy bộ quần áo. Gu thẩm mỹ của cậu chỉ bằng một thằng nhóc cấp hai, nhưng gu thẩm mỹ của mẹ vẫn có thể tin được bởi ngày nào bà cũng trang điểm tinh tế, ăn mặc phù hợp.

Khi đó cậu chê nó không đủ cá tính nên bảo dì nhét xuống dưới đáy ngăn tủ không thèm nhìn. Lúc này đúng thời điểm lấy ra cứu mạng.

Đường Nhạc Niên mở ngăn kéo ra, thò tay xuống phía dưới móc nửa ngày, cuối cùng cũng lấy ra được một cái túi chưa mở, quả nhiên quần áo ở bên trong. Cậu nóng lòng mở túi ra, rũ quần áo nhìn qua một cái, lập tức hóa đá!

Hình vẽ con gà nhỏ(*) này là cái gì gì vậy? Vậy nên gu thẩm mỹ kì quặc của cậu là do di truyền sao? Cậu đã mười bảy tuổi rồi, mẫu thượng đại nhân và Đường tổng nghĩ gì mà mua cho cậu quần áo hình con gà vàng này thế? Làm gì vậy trời? Mặc vào đi tìm Văn Tắc để chơi chọi gà hả?

(**)Là cái con gà Kiiroitori ấy

Không thể dựa vào người khác được, quả nhiên vẫn phải tự sức mình thôi... Cậu đưa mắt nhìn vào trong tủ quần áo, suy nghĩ lập tức rẽ ngoặt (huynh đệ)!

Đường Nhạc Niên nhào lên giường, cầm điện thoại bắt đầu tìm kiếm trợ giúp. Trương Canh Niên? Không được, thằng này mắt thẩm mĩ còn kém hơn cậu. Mã Anh Kỳ? Thôi bỏ đi. Lần trước đi dự tiệc, nó mặc bộ đồ trang trọng nhìn như ông già, trông còn già hơn bố nó. Gạch bỏ!

Tìm một vòng, ánh mắt Đường Nhạc Niên dán vào cái tên Đồng Vũ Trạch, vì vậy liền tìm tới Đồng Đồng. Mỗi lần bọn họ đi ra ngoài chơi, mặc dù quần áo của Đồng Đồng không phải loại bắt mắt nhưng lần nào cũng gọn gàng giống người bình thường, mà bây giờ Đường Nhạc Niên rất cần xếp mình vào loại gọn gàng, đẹp mắt.

Lúc bị đánh thức bởi tiếng điện thoại, Đồng Vũ Trạch giận tới run người, nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi mới uất ức nén cơn cáu kỉnh xuống, "Đại ca, có chuyện gì à? Muộn thế này rồi tìm tao làm gì?"

"Chiều mai trốn học đi mua quần áo cùng tao." Đường Nhạc Niên không khách khí trực tiếp ra lệnh.

"Chiều mai?" Đồng Vũ Trạch nhìn thời gian trên điện thoại, khóc không ra nước mắt, "Vậy thì ngày mai mày hẵng tìm tao."

"Tao đang gấp, không tìm được người tư vấn, ngủ không yên giấc."

"Vậy sáng đi cũng được mà." Đều đã trốn học, một ngày với nửa ngay có khác gì nhau?

"Như vậy sao được." Đường Nhạc Niên từ chối, "Sáng sớm tao vẫn phải quét sân trường! Để xế chiều đi." Buổi sáng Văn Tắc sẽ đến chạy bộ, cậu không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.

"Được rồi!" Cơn buồn ngủ biến mất, Đồng Vũ Trạch bắt đầu tám nhảm, tò mò hỏi: "Có chuyện gì quan trọng à? Sao lại muốn trốn học đi mua quần áo?"

Đương nhiên cực kỳ quan trọng! Chỉ có điều Đường Nhạc Niên không dễ dàng nói ra được. Cậu cười đắc ý, "Bây giờ không nói được, mai gặp thì nói."

Sau khi Đường Nhạc Niên gặp Văn Tắc ở sân trường vào buổi sáng, thừa dịp nghỉ trưa liền kéo Đồng Vũ Trạch trốn tiết buổi chiều rồi đi lang thang trong trung tâm mua sắm.

Đường Nhạc Niên theo thói quen muốn đi vào mấy cửa hàng thời trang yêu thích, mắt vẫn dán vào mấy bộ quần áo có hoa văn kì quái với thiết kế khác người. Tuy nhiên đi bên cạnh cậu là cố vấn Đồng Vũ Trạch, mỗi lần hỏi ý kiến cậu ta, tất cả nhận được chỉ là cái lắc đầu.

"Cái này không được sao? Tao thấy hình vẽ trông cũng tạm được mà!" Không có hình đầu lâu hay lòe loẹt, cũng không có hình vụ nổ, càng không có mấy cái kim sa lông chim...

Đồng Vũ Trạch thành khẩn nói với cậu: "Đại ca, mày đang hẹn hò à?"

Đường Nhạc Niên đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói: "Cũng, coi là... Không có!"

"Vậy mày phải nghĩ đối phương là người như nào, nhỏ sẽ thích mày mặc loại quần áo như nào chứ?" Đồng Vũ Trạch đã tính trước, nói: "Quần áo mặc để cho người khác nhìn, còn là để cho người mày quan tâm nhất nhìn. Vì vậy mày phải chọn đồ phù hợp với khí chất và sở thích của nhỏ chứ."

Đường Nhạc Niên gật đầu tiếp thu, "Cho nên?"

"Nhỏ là học sinh giỏi à? Vậy nếu mày xuất hiện trước mặt nhỏ với bộ đồ bó họa tiết da báo, nhỏ sẽ nghĩ như nào hả?"

Đường Nhạc Niên suy nghĩ một lúc, cảm thấy mắt có hơi cay, nhưng cậu có chút không nỡ từ bỏ hy vọng, "Nhỡ cậu ấy cảm thấy dáng người tao đẹp thì sao?" Thân hình hoàn hảo với cơ bụng tám múi cùng đôi chân dài miên man nhờ ngày ngày ngâm mình trong hồ bơi chắc phải hấp dẫn người chứ... Đúng không?

Đồng Vũ Trạch lắc đầu, "Đỗ Thiên Thiên kiểu gì cũng bị dọa sợ chạy mất dép."

"Nhỏ quay đầu bỏ đi liên quan gì đến tao?"

Đồng Vũ Trạch ngây tại chỗ, "Không phải mày đi hẹn hò với Đỗ Thiên Thiên à?"

Đường Nhạc Niên giận tới độ muốn cầm đống quần áo trong tay đập cậu ta, "Tao hẹn mày để làm gì cơ chứ! Ông đây muốn gặp Văn Tắc!"

Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Đường Nhạc Niên đột nhiên có dự cảm không lành, chỉ vào mũi Đồng Vũ Trạch cảnh cáo cậu ta: "Đừng có đi khắp nơi nói linh tinh đấy. Chiều thứ bảy tao với Văn Tắc một chọi một, cấm mấy đứa tới phá rối."

Đồng Vũ Trạch nắm chặt tay Đường Nhạc Niên, cảm động nhìn cậu, "Đại ca, mày... mày đối xử với chúng tao quá tốt."

Đường Nhạc niên không hiểu sao tự nhiên cậu ta cảm động, hất tay cậu ta ra, "Nhanh giúp tao chọn quần áo đi."

"Được, không thành vấn đề." Nếu là đi gặp Văn Tắc, Đồng Vũ Trạch phải chọn cho Đường Nhạc Niên chiến bào thật tốt! Phong thái và vẻ đẹp trai của đại ca bất kể thế nào cũng không được thua ai. Văn Tắc cũng không được!

Ngoài đẹp mắt ra còn phải cân nhắc đến khả năng chiến đấu, chọn vào bộ quần áo thể thao cũng không tệ. Chỉ là, Văn Tắc lòng dạ đen tối với đôi tay tàn ác đánh nhau tương đối lợi hại. Nếu đại ca một chọi một với hắn, đến lúc đó sẽ không gặp bất lợi chứ?

"Đại ca, Văn Tắc đánh nhau ghê lắm, mày phải hết sức cẩn thận đấy."

Đối với lời nhắc nhở của Đồng Vũ Trạch, Đường Nhạc Niên căn bản không để trong lòng mà hoàn toàn chìm đắm trong lời hẹn chiều thứ bảy. Văn Tắc đánh nhau giỏi thì sao? Chẳng phải là chuyện đương nhiên à? Văn Tắc vốn đã lợi hại, làm gì cũng giỏi. Đánh nhau giỏi thì có gì lạ?

- -------------------------------------------------------------------------------------------

(*)



(**)