Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 15



27. Ảo giác

"Hãy nói về nạn nhân thứ hai, Lưu Đại Dũng."

"Thứ hai? Ai là người thứ hai?"

"Lang Cường."

"À, tôi hiểu rồi, đúng là tôi đã gi.ết hắn." Lưu Đại Dũng mỉm cười. "Cậu muốn biết điều gì?"

"Anh cùng Khương Lệ có quan hệ gì?"

"Không quen."

"Không quen nhưng anh lại vì cô ta mà gi.ết người?"

“Ai nói tôi vì cô ấy mà gi.ết người?” Lưu Đại Dũng lập tức phản bác. “Chuyện này không liên quan gì đến con bé, tôi chỉ lợi dụng cô ấy mà thôi, đừng làm khó con bé nữa.”

Biểu hiện của ông ấy rất bình tĩnh và điềm nhiên như thể đang nói về cốt truyện của một bộ phim nào đó, giọng điệu không có bất kỳ dao động nào.

"Từ đầu, Lang Cường đã nằm trong danh sách của tôi rồi. Việc giết hắn ta chỉ là vấn đề thời gian. Tên đó tích lũy được một số tiền lớn bằng cách lừa đảo và sử dụng số tiền đó để mở cái gọi là KTV. Trên thực tế, hắn ta đã tổ chức hoạt động mua bán dâm trong đó. Hắn dựa vào lãi suất cao ngất ngưởng để sống thoải mái, còn ép chết nhiều người vay tiền. Hắn từng ngồi tù nhưng sau khi ra khỏi đó thì vẫn không thay đổi bản tính."

"Loại người này sống trên đời thật lãng phí không khí. Tôi nghĩ loại người như hắn ta không nên sống tiếp. Nếu luật pháp không xử tử hắn ta thì tôi làm điều đó. Sở dĩ tôi không gi.ết hắn sớm hơn là bởi vì phía sau hắn còn có một băng nhóm, tôi còn chưa tìm hiểu chi tiết về bọn chúng và cũng không có kế hoạch thích hợp."

"Trong khoảng thời gian bị tôi theo dõi, hắn ta thường đến một căn hộ thuê giá rẻ để tìm một cô gái trẻ. Để biết hắn ta đang làm gì, tôi thuê luôn căn phòng bên cạnh đó. Sau này, tôi mới biết cô gái đó đã vay tiền từ tên Lang Cường, tuy đã trả hết cả gốc lẫn lãi nhưng hắn vẫn đến quấy rối hết lần này đến lần khác."

"Tối hôm đó, cô gái đi ra ngoài một mình. Tôi sợ con bé có chuyện gì không ổn nên đã đi theo đến tận sông Hoàn Hạ. Khi phát hiện cô ấy định nhảy xuống sông, tôi đã kéo con bé lại. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nghĩ ra kế hoạch này. Các bước sau đó cứ nhảy ra trong đầu tôi như vậy thôi."

"Thứ nhất, tôi có thể xử luôn Lang Cường. Thứ hai, có thể đưa cô gái vào trại giam để bảo vệ con bé khỏi bị đồng bọn của Lang Cường tiếp tục quấy rối. Thứ ba, nếu một vụ giết người như vậy xảy ra, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra sâu về Lang Cường. Cảnh sát có thể thông qua mối quan hệ giữa hắn ta và Khương Lệ, mà lần ra manh mối về hoạt động kinh doanh cho vay nặng lãi của Lang Cường, từ đó vạch trần băng nhóm đằng sau hắn. Với hiệu quả của chúng ta, sau khi toàn bộ quá trình điều tra, truy tố công khai và xét xử tại tòa án đã hoàn tất, băng nhóm chắc chắn sẽ bị bắt đi. Bằng cách này, cô ấy sẽ tránh khỏi bị chúng quấy rầy khi được thả ra."

"Những chuyện này đều là do tôi sắp đặt, tôi lên ý tưởng, cũng tự tay mình hành động, Khương Lệ nói gì làm gì đều do tôi xúi giục. Con bé đã định chủ động nhận diện tôi nhưng các anh đã bắt tôi trước khi nó định làm điều đó. Tôi đã nói hết rồi, đừng làm cô gái nhỏ ấy khó xử nữa.”

“Lưu Đại Dũng, anh giỏi thật đấy.” Hoa Dương cười khổ. “Anh xin nghỉ ốm nửa tháng, còn nói là đi khám sức khỏe rồi phải nhập viện điều trị. Vì vậy mà em đã duyệt cho anh, muốn anh nghỉ ngơi thật tốt..."

“Đội trưởng Hoa.” Lưu Đại Dũng cười nói. “Nói đến đây, tôi còn phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi được nghỉ nhiều lần trong mấy năm này, nếu không thì làm sao tôi có thời gian để làm những việc này? Đúng là tôi cần phải đi làm kiểm tra sức khỏe. Tôi đã làm hai công việc trong một thời gian dài, một bên tra án, một bên gây án, cơ thể tôi… ”

“Lưu Đại Dũng!” Hoa Dương đập mạnh xuống bàn, trong mắt hiện lên lửa giận. Người cảnh sát trẻ đang ghi chép bên cạnh run lên vì sợ hãi.

“Đừng nói bậy nữa!” Hoa Dương chỉ vào mũi nghi phạm lớn tiếng nói. “Hãy thành thật khai báo toàn bộ sự thật về tội ác của mình!”

"Tôi có rất nhiều sự thật về tội ác, cậu muốn nghe cái nào?"

Hoa Dương đột nhiên đứng lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sùi cả bọt mép: "Ông đúng là tên điên!"

"Ha ha ha ha ha ha..." Lưu Đại Dũng ngồi trên ghế thẩm vấn cười lớn, các đường nét trên khuôn mặt bị biến dạng, cả người gập xuống vì cười.

Hoa Dương vẫy tay với người cảnh sát bên cạnh, ra hiệu thẩm vấn kết thúc. Anh đi ra khỏi phòng, dựa vào tường rồi ngồi xổm trên mặt đất, trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi. Anh từ trong túi móc ra một lọ thuốc trợ tim khẩn cấp, đổ ra mấy viên thuốc, cho vào trong miệng và nuốt xuống.

……

Một màn sương đêm dày đặc bao trùm cả văn phòng.

"Cục trưởng, nghi phạm trong vụ án Lục Phong và vụ án sông Hoàn Hạ đã bị bắt... Vâng, là cùng một người... thành viên nhóm của chúng tôi, Lưu Đại Dũng."

Hoa Dương cầm ống nghe, cúi đầu báo cáo.

Vẻ mặt anh đầy đau đớn, anh nắm chặt dây điện thoại trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa trên mặt.

"Đây là lỗi của tôi, bản thân tôi không tránh khỏi có trách nhiệm trong vụ lần này. Là do tôi không kịp thời phát hiện đội viên có điều bất thường, khiến ông ấy đi vào con đường không lối thoát, gây ra tai họa như vậy. Tôi thật sự.... ừm …”

"Tối nay đã thực hiện hai cuộc thẩm vấn, nhưng hiệu quả… không được khả quan cho lắm. Anh ta không khai rõ ràng về động cơ và quá trình phạm tội. Lưu Đại Dũng nói rất nhiều điều vô nghĩa và luôn chế giễu các nạn nhân, có vẻ như trạng thái tinh thần của anh ấy không ổn định. Giám đốc Triệu, tôi nghĩ cần phải đưa anh ấy đi giám định tâm thần để xem có… vấn đề gì hay không."

"Xin đừng lo lắng, tôi sẽ thử lại vào ngày mai, tôi chắc chắn sẽ không …”

"Ồ, ồ, vậy thôi, được rồi, được rồi, tất nhiên rồi, hiểu, hiểu..."

Điện thoại đã bị ngắt.

Hoa Dương đặt ống nghe xuống, ngồi phịch xuống ghế văn phòng.

"Sư phụ." Sài Kiệt gõ cửa rồi đi vào, anh vẫn luôn đứng ở bên cạnh chờ, lúc này mới lên tiếng. "Vừa rồi em có thẩm vấn, nhưng mà..."

"Không cần nữa." Hoa Dương xua tay "Cục điều tra thành phố đã quyết định tiếp quản. Theo nguyên tắc né tránh, chúng ta không thể tiếp tục xử lý vụ án này nữa. Sáng sớm ngày mai, người của đội điều tra hình sự của Cục thành phố sẽ đến thẩm vấn Lưu Đại Dũng."

“Ồ… được.” Sài Kiệt cúi chào rồi rời đi.

Hoa Dương dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, hô hấp càng lúc càng không đều.

Những lời nói đó lặp đi lặp lại bên tai anh, liên tục, tựa như câu thần chú của ma quỷ.

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi được nghỉ nhiều lần trong mấy năm này, nếu không thì làm sao tôi có thời gian để làm những việc này?”

"Vì đã quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi được nghỉ nhiều lần trong mấy năm này, nếu không thì làm sao…”

"Quan tâm, thông cảm cho tôi và cho phép tôi được nghỉ nhiều lần trong mấy năm này…”

"Cho phép tôi nghỉ nhiều lần trong mấy năm này…”

"Nhiều lần…”

"Nếu không thì làm sao tôi có thời gian để làm những việc này…”

"Những việc này…”

"Những việc này…”

"Những việc này…”

Hoa Dương không tự chủ hét lên một tiếng, hất đổ tách trà trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai.

……

Nửa đêm, ngoài hành lang không một tiếng động.

Hoa Dương đưa ra thông báo: Vụ án Lục Phong rơi từ tòa nhà và vụ án giết người bên sông Hoàn Hạ đã được Cục thành phố tiếp nhận và cả đội sẽ không tham gia điều tra nữa. Sau khi nhận được thông báo, các thành viên trong nhóm thu dọn đồ đạc và tan sở về nhà, đèn lần lượt tắt, khu văn phòng trở nên trống trải, cả tòa nhà chìm vào màn đêm.

Khi Sài Kiệt xách túi đi ra khỏi văn phòng, anh đột nhiên cảm thấy có ai đó vỗ vào lưng mình hai cái, khi quay đầu lại thì thấy Lạc Anh đang đứng sau lưng mình.

"Lạc Lạc!"

Ánh trăng từ ô cửa sổ cuối hành lang chiếu vào, nhòe nhoẹt trong màn sương xám.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lạc Anh sắc mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Cô siết chặt hai bàn tay, ánh mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp xen lẫn hoang mang, bối rối và bất an.

"Có chuyện gì vậy? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu à?" Sài Kiệt quan tâm hỏi han.

"Tôi…" Lạc Anh kéo ống tay áo của anh, nhìn xung quanh. "Tôi muốn nói vài lời với anh."

"Chuyện gì vậy?"

Lạc Anh nhìn trái nhìn phải, thả nhẹ bước chân, thân trọng đi dọc theo hành lang rồi quay lại vẫy tay với anh.

Sài Kiệt theo sau cô.

Họ dừng lại ở một góc cầu thang tối.

Cô ngẩng mặt lên và nhìn vào mắt anh rất nghiêm túc.

“Anh đã bao giờ gặp ảo giác chưa?” cô nói.

"Hả?"

"Chính là... kiểu những ảo ảnh ấy. Nhìn thấy sự vật hoặc hiện tượng không thể tồn tại. Anh đã bao giờ gặp phải điều đó chưa?"

"......Chưa."

"Vậy, anh có tin rằng có... trên thế giới?"

"Có cái gì?"

"Ừm, chỉ là...có điều gì đó kỳ lạ...đó là..."

"..."

Sài Kiệt sờ trán cô: "Cô không bị sốt."

Lạc Anh nắm lấy tay anh.

“Sao tay lại lạnh thế?” Sài Kiệt nhíu mày quan tâm, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô giữ trong lòng bàn tay.

“Tôi phát hiện tinh thần cô sáng nay không tốt, có phải do làm việc quá sức không?”

Lạc Anh hạ mi mắt xuống và lắc đầu.

"Có phải là bị tổn thương tâm lý không? À, tôi cũng vậy. Cả ngày hôm nay giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Tôi vẫn cảm thấy như đang mơ. Làm sao có thể được? Mọi chuyện quá mức không chân thực!"

Anh ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Thật giống như một giấc mộng. Có lẽ giấc mơ này một lúc nữa sẽ kết thúc, khi tỉnh dậy, chúng ta vẫn sẽ thấy mình còn đang ngồi ở trước màn hình giám sát, tìm kiếm người đàn ông mặc đồ đen trong từng khung hình. Và cuối cùng tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta. Kẻ đó tuyệt đối không thể là anh Đại Dũng! Không thể, tuyệt đối không thể..."

“Thật ra…” Lạc Anh nhỏ giọng nói. “Kể từ tối qua, tôi đã cảm thấy mình như nằm mơ.”

"Thật sao?" Sài Kiệt lộ ra một nụ cười có chút chua xót, anh rất tự nhiên nắm tay Lạc Anh dắt cô xuống lầu, vừa đi vừa nói. "Đói bụng không? Đi ăn đi."

"Tiểu Sài!"

Lạc Anh nắm lấy cánh tay anh, cơ thể khẽ run lên, trong mắt có một làn sương mờ.

“Tối hôm qua tôi nhìn thấy một chuyện, muốn nói cho anh biết nhưng đừng nói cho người khác.” Cô nhỏ giọng nói.

“Chuyện gì?” Sài Kiệt nhướng mày tò mò.

Lạc Anh ra hiệu cho anh hạ thấp xuống một chút, sau đó nhón chân ghé vào tai anh nói một câu.

Vài giây sau, Sài Kiệt mở to mắt, vẻ ngạc nhiên đông cứng lại trên khuôn mặt.

28. Khuôn mặt kỳ lạ

Sáng hôm sau.

Một đợt gió khô nóng quét ngang mặt đất, những chiếc lá thu đầu tiên rơi rụng tán loạn trong gió bụi, phát ra những âm thanh xào xạc, xào xạc.

Hoa Dương đã đến đơn vị từ sáng sớm, mặc quân phục chỉnh tề, chắp hai tay trước ngực, anh đứng trước bậc thềm đón tiếp đại diện Đội điều tra hình sự của Cục thành phố.

Chiếc xe cảnh sát do Văn phòng thành phố cử đến đã tới đúng giờ, lốp xe cọ sát vào nền bê tông tạo ra tiếng động chói tai. Người bên trong bước ra, Hoa Dương bắt tay từng người một, cung kính mời vào đại sảnh tòa nhà văn phòng.

“Tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã để tình huống như vậy xảy ra.” Hoa Dương cúi đầu nói: “Hôm nay tôi sẽ đích thân đến Cục để nhận tội với cục trưởng.”

"Hoa Dương, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân." Cảnh sát của Đội điều tra hình sự Cục thành phố lịch sự nói rồi vỗ vai anh. "Ai có thể ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy? Trong đội đã xảy ra chuyện. Thân làm đội trưởng, cậu chắc chắn là người khó chịu nhất. Chúng tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu."

"Nhưng mà nói thật, Lưu Đại Dũng này thực sự là một người kỳ lạ." Người đại diện của đội đứng trong thang máy, xúc động nói: ""Thực hiện hai vụ gi,ết người, thậm chí còn tự mình tham gia điều tra, tự mình tra án! Ngay dưới mũi của cậu, điều này không phải là quá kiêu ngạo sao? Đội trưởng Hoa, cậu thực sự không nhìn thấy manh mối nào sao?"

Hoa Dương vẻ mặt ngượng ngùng không trả lời.

"Anh ta giờ ở đâu?"

“Trong phòng tạm giam.” Hoa Dương đáp. “Tôi đã bố trí phòng thẩm vấn, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”

"Không cần, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa hắn đi, đến Cục thành phố thẩm tra lại." Đội cảnh sát hình sự nói.

"Được rồi."

Cửa thang máy mở ra, đối diện với một hành lang dài.

Hoa Dương bước từng bước một, trong đầu cảm thấy có chút choáng váng. Anh có thể nghe rõ tiếng bước chân và nhịp tim đập thình thịch của mình. Giọng nói của người bên cạnh dường như bị ngăn cách bởi một lớp màng, dần trở nên mơ hồ và yếu ớt.

Cuối hành lang là phòng tạm giam.

Hoa Dương đi từng bước về phía phòng tạm giam, cũng là bước đến sự kết thúc của mười năm làm chiến hữu.

Đây sẽ là lần cuối cùng anh gặp Lưu Đại Dũng.

Anh biết rất rõ rằng điều đang chờ đợi người đồng đội cũ này chắc chắn sẽ là bản án tử hình khắc nghiệt nhất.

Lúc này, một người từ đối diện chạy tới, bước chân rất vội vàng.

Đó là Tiểu Ngô, thành viên trẻ tuổi trong nhóm.

Trên mặt cậu ta hiện rõ sự hoảng sợ, vẻ mặt ngơ ngác thất thần, giống như một chú chó nhà có đám, thở hổn hển như hen suyễn.

“Sư phụ, sư phụ!” Tiểu Ngô thở hồng hộc hét lên. “Xảy ra chuyện rồi!”

Hoa Dương khó chịu nhíu mày, nhìn chằm chằm hỏi. "Làm sao vậy?"

"Su phụ, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn!"

Tiểu Ngô chạy đến chỗ họ, loạng choạng vấp ngã xuống đất rồi lại đứng lên.

"Có chuyện gì vậy? Nói đi!" Hoa Dương rất khó chịu vì đội viên của mình trông vô dụng như vậy trước mặt người của Cục thành phố.

"Sư phụ, anh Đại Dũng... Lưu Đại Dũng..."

"Anh ấy có chuyện gì vậy?"

"Anh ta......"

Lông mày Hoa Dương giật một cái, trong nháy mắt anh cảm nhận được một linh cảm xấu. Anh bỗng thấy lạnh cả người, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt.

"Lưu Đại Dũng bị làm sao vậy?!" Anh tăng nhanh tốc độ chạy, theo bản năng nói. "Cậu gọi xe cứu thương chưa?"

"Không, sư phụ, không..." Tiểu Ngô đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn, "Sư phụ, nghe em nói trước đã, anh, anh ấy..."

Lúc này Hoa Dương đã xông tới cửa phòng tạm giam, đá văng cửa ra.

Lan can sắt vắng tanh, không một bóng người.

“Người đâu?!” Hoa Dương kinh ngạc nhìn bốn phía.

“Đã đi rồi!” Tiểu Ngô tuyệt vọng kêu lên.

“Đi rồi?” Hoa Dương tức giận nói, “Anh ấy đi rồi, ý của cậu là sao?”

"Anh ấy biến mất rồi!"

……

Lúc này, ở khu chờ khám bệnh của khoa tâm thần tại một bệnh viện hạng ba.

Lạc Anh được gọi tên, cô cầm lấy mẫu đăng ký và bước vào phòng điều trị tâm lý ngoại trú.

"Xin chào, triệu chứng của cô là gì?"

"Bác sĩ, tôi bị ảo giác." Lạc Anh trả lời ngay khi cô ấy ngồi xuống ghế.

"Ảo giác như thế nào?"

"Tôi đã thấy một khuôn mặt người kỳ lạ."

"Tình hình thế nào? Cô hãy nói cụ thể nói cho tôi biết."

"Chuyện là như thế này, tối hôm trước, sau khi làm xong việc, tôi đứng trên ban công hành lang đơn vị nhìn xuống thì thấy trong khu vườn nhỏ dưới lầu có một người đứng dưới ngọn đèn đường, tôi biết rất rõ người đó, anh ấy là đồng nghiệp của tôi. Anh ấy mặc một bộ quần áo bình thường, áo cộc tay màu trắng, quần thể thao màu đen và mái tóc hoa râm nên tôi chắc chắn rằng đó là anh ấy. Nhưng khi anh ấy quay mặt lại, tôi phát hiện ra đó hoàn toàn không phải là khuôn mặt của người ấy, tôi đã rất ngạc nhiên."

"Chẳng lẽ cô xác định sai người?"

"Không, bác sĩ. Điểm mấu chốt ở đây là khuôn mặt đó hoàn toàn không phải là khuôn mặt của con người."

"Ồ? Vậy trông nó như thế nào?"

Đôi môi của Lạc Anh trở nên trắng bệch, cô thấp giọng mô tả: “Khuôn mặt đó giống như một mặt của khối Rubik đã được xáo trộn. Nó được chia thành ít nhất chín ô nhỏ hoặc có thể còn nhiều hơn nữa. Màu của mỗi ô lưới đều khác nhau. Một số màu đen, một số màu trắng, một số màu xám, một số màu đỏ. Một số nhăn nheo, một số trơn tru và một số thì đầy đặn."

Bác sĩ ngước mắt nhìn cô chăm chú hơn, thái độ bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Mắt trái của anh ấy to, tròn và long lanh. Nhưng mắt phải của anh ấy nhỏ, và khóe mắt bị sụp xuống. Lông mày bên trái của anh ấy thưa thớt và lông mày bên phải dày. Sống mũi trên của anh ấy rất cao, nhưng nửa dưới lại bị sụp xuống, ở giữa giống như một vách đá. Trên trán có rất nhiều nếp nhăn, nhưng đôi môi lại giống như môi em bé, hồng hào, mềm mại như cánh hoa. Toàn bộ khuôn mặt, giống như một trò chơi ghép hình lộn xộn, không có bất kỳ sự phối hợp nào, trông rất, rất đáng sợ..."

Bác sĩ ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Cô nhìn anh ta trong bao lâu?"

“Không lâu lắm, có lẽ là vài giây.” Lạc Anh đáp. “Khi tôi đang dụi mắt thì anh ấy xoay người rời đi.”

"Cô xác định chính mắt nhìn thấy việc đó?"

"Vâng, hoàn toàn rõ ràng."

"Cô chỉ xem có mấy giây, làm sao có thể ghi nhớ được nhiều chi tiết như vậy?"

“Bởi vì thói quen nghề nghiệp, mỗi khi tôi nhìn thấy điều gì đó bất thường, tôi sẽ quan sát kỹ lưỡng theo phản xạ, lập tức ghi nhớ từng chi tiết của nó. Từ đó hình thành phản xạ có điều kiện nên lúc đó dù tôi không nghĩ ngợi được gì nhưng vẫn có thể ghi nhớ trong tiềm thức.”

"Cô đã bao giờ có triệu chứng này trước đây chưa?"

"Chưa từng."

"Đây là lần đầu tiên nó xuất hiện sao?"

"Đúng vậy, là lần đầu tiên, mới đầu tôi còn tưởng rằng do mình hoa mắt, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, thị lực của tôi rất tốt, mắt chưa từng có vấn đề gì vì vậy tôi khẳng định là đã nhìn thấy một khuôn mặt như vậy. Không sai chút nào."

"Nghề nghiệp của cô là gì?"

"Tôi là cảnh sát."

"Ồ... có phải rất bận không?"

"Ừm, rất bận."

"Gần đây có bị căng thẳng không?"

"Thật ra là tôi đã làm việc dưới áp lực cao trong một thời gian dài nên tôi đã quen với điều đó." Lạc Anh trông có vẻ lo lắng. "Bác sĩ, tôi bị sao vậy? Tôi đã kiểm tra trên mạng và người ta nói rằng tôi bị hoang tưởng, có thể là bệnh tâm thần phân liệt…”

Bác sĩ nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung cũng đừng tìm kiếm trên mạng, mấy lời khuyên trên đó chỉ để dọa chính mình mà thôi.”

Vừa nói chuyện, anh vừa cúi đầu viết lên mấy tờ giấy rồi đưa cho cô nói: "Ừm, cô nên làm một số kiểm tra và giám định trước, tôi cần phân tích xem cô đang ở trạng thái tinh thần nào."

“Được, cảm ơn.” Lạc Anh nhận lấy mẫu đơn, hỏi thêm về quá trình kiểm tra rồi cô đứng dậy và rời khỏi phòng tư vấn.

Khi cô bước ra khỏi cửa, điện thoại di động của cô reo lên cùng lúc.

Người gọi là Sài Kiệt.

"Alo?"

"Lạc Lạc! Thế nào rồi?"

"Bác sĩ tư vấn xong và yêu cầu tôi làm một số xét nghiệm. Thật khó để nói bây giờ tôi bị sao. Có chuyện gì vậy?"

“Đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Sài Kiệt lo lắng nói.

"Sao vậy?"

"Lưu Đại Dũng trốn thoát rồi!"

"Hả?!"

Lạc Anh loạng choạng suýt vấp ngã, chiếc điện thoại rơi xuống sàn phát ra một tiếng bang.

……

Lúc này, bên trong lan can sắt của phòng tạm giam chỉ toàn sự trống rỗng và im lặng.

Khóa cửa còn nguyên vẹn không có dấu hiệu bị cạy. Trên cao có một cửa sổ hẹp được bịt kín bằng kính, bên ngoài lắp hàng rào sắt kiên cố, chặt chẽ đến nỗi một con chim cũng không thể bay ra ngoài.

Có vài món đồ chất đống trên sàn——

Một chiếc áo tay ngắn màu trắng, một chiếc quần thể thao màu đen và một đôi giày thể thao — đó chính là bộ đồ mà Lưu Đại Dũng đã mặc ngày hôm qua.

Nhưng chủ nhân của bộ quần áo thì đã biến mất.

“Đội trưởng Hoa…” Đội viên trực đêm qua đang khóc, đang định nói thì bị Hoa Dương túm lấy cổ áo.

“Người đâu?!” Hoa Dương mất khống chế gầm lên.

"Đội trưởng, em vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, không có người đi ra, thật sự, thật sự không có ai... Em không thấy có vấn đề gì, còn tưởng rằng người vẫn ở bên trong, mãi đến sáng mới phát hiện…"

Hoa Dương ngẩn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh cố gắng bám vào tường mới không ngã xuống. Mấy cảnh sát hình sự Cục thành phố cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, họ nhìn Hoa Dương, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

"Đội trưởng Hoa, đây là chuyện gì?"

"Lưu Đại Dũng đâu?"

Họ nghi ngờ hỏi anh.

Hoa Dương chạy ra ngoài, ba bước thành một, xông tới phòng giám sát, đẩy đội viên đang chen chúc trước màn hình ra.

Một giây sau, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng mà cả đời này anh sẽ không bao giờ quên.