Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 20: Không ngừng run rẩy



Trời bỗng nhiên nổi sấm, một tiếng sấm như đang cảnh cáo, khiến cho ông nội tôi cũng không tự chủ được mà ngồi xổm thấp xuống.

Dư âm còn chưa hết, một cơn gió mạnh cuốn tới ngay sau đó. Đám thịt nát sền sệt kia lại giống như tro tàn bị thổi tan, tất cả mọi người bị thổi tới mắt cũng không mở nổi.

“Ha ha ha, đây chính là các ngươi tự mình đưa tới cửa, Trần Tùng, ngươi cướp đi trân bảo hiếm thấy của anh trai ta, làm hại hắn, thậm chí cả người nhà chúng ta đều mất mạng, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu”

Một giọng nói phiêu đang ở không trung, bén nhọn lại chói tai. Trời đất trực tiếp tối săm xuống, đưa tay ra không thấy được năm ngón, gió cũng ngừng thổi.

Tôi cảm giác được có hai bàn tay đang năm lấy cánh tay mình, tôi đảo ngược tay lôi cô ấy lại, đây là trí của Cát Uyển Nhi, sau đó gần như có thể cảm giác được hai tay của cô đang không ngừng run rẩy.

"A..."

Ngay sau đó nghe thấy tiếng người bên cạnh kêu to, trực tiếp nhào vào trong ngực của tôi, tôi mới nhìn rõ, bên cạnh cô ấy, một gương mặt tiến lại gần, nhếch miệng cười.

Trên gương mặt không biết có bao nhiêu vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, lại giống như là đống thịt nát lúc trước hình thành lại thân thể, miệng méo mắt lác. Ở vị trí cái chính là lỗ thủng đen, đôi mắt không có tròng đen, đang đảo tròn.

Tôi đá lên theo bản năng, chỉ muốn đem thứ đó đá bay, mang theo Cát Uyển Nhi chạy trốn.

Nhìn thấy thứ đồ chơi kinh dị này, tôi còn không nhữn cẳng chân ra đã coi như tố chất tâm lý quá cứng rồi, cả người Cát Uyển Nhi trực tiếp mềm nhữn ở trong lồng ngực của tôi

Không nghĩ tới trời không chiều lòng người, một chân kia của tôi trực tiếp đá lên mặt của cô ta, gương mặt kia giống như quả bóng chứa đầy nước, trong nháy mắt nổ tung, máu tươi sền sệt bắn ra, phun tung tóe lên mặt tôi.

“Ha ha... A ha ha....”

Thứ đồ chơi chết tiệt kia cất tiếng cười to.

Má ơi, cho dù tố chất tâm lý cứng rắn thì tôi cũng là người!

Tôi trực tiếp đặt mông ngã ngồi xuống, ngửi được mùi máu tươi truyền tới từ trên gương mặt, axit trong dạ dày lập tức tuôn ra, tôi không kịp cúi đầu, cho nên phun tới một thân trên ướt đẫm.

Sao trên đùi cũng ướt sũng? Người anh em kia không phải là không có tiền đồ tiểu ra đi?

Tôi cứng ngắc nửa ngày, mới đưa đôi tay đang phát run chuyển về phía đũng quần.

Không có!

Nhưng sự ướt át trên đùi lại chân thật như vậy, tôi lại xoa thử phần ướt trên đùi, cảm giác sn sệt nhanh chóng đánh tới.

Thoát chết một lần, lúc này hết lần này tới lần khác phía sau lưng lại chiếu tới một chút ánh sáng xanh.

Tôi lập tức nhìn thấy rõ, thứ mình bắt trên tay lúc trước chính là thứ thịt nhão sền sệt!

“Má ôi..."

Tôi không có tiền đồ kêu to lên, điên cưồng vung vẩy cánh tay, cũng cảm giác được đám thịt nát kia không bị vung ra xa, mà còn trơn trượt di chuyển về phía hướng trái tim của tôi

“Anh hùng nhỏ, ngươi đang sợ sao?” Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng người trong lồng ngực mở miệng.

Tôi cúi đầu xem xét, sao có thể là Cát Uyển Nhi, thứ trong lồng ngực chính là người phụ nữ đáng sợ kia!

Tôi bị dọa tới hồn phi phách tán, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, tranh thủ thời gian xoay người, co cẳng chạy trốn.

Không biết chạy được bao xa, tôi vô ý nhìn quanh bốn phía một vòng, phát hiện rõ ràng mình đang tiến về phía cửa công trường, nhưng dưới mặt lại vẫn chạy quanh một chỗ như cũ.

Tôi lập tức ý thức được mình gặp phải quỷ đả tường trong truyền thuyết

“Anh Trần Tùng, cứu mạng!”

Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu cứu thê thảm của Cát Uyển Nhi.

"Tôi dựa theo nơi phát ra tiếng kêu đó đi qua, nhưng trong này tối đen như mực, không nhìn thấy nửa bóng người.

Đột nhiên có người thổi một ngụm khí lạnh tại tai của tôi, tôi vô ý thức nghiêng đầu, nhưng mà phía sau hoàn toàn không có người, lập tức làm da đầu tôi run lên.