Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 30: Em ở nhà chờ anh



Không bao lâu sau, mấy anh linh liên tiếp đập vào cửa nhà tôi, còn có thứ càng kinh khủng hơn, đó là bọn nó chia nhau ăn bộ phận thân thể của đối phương, há miệng đầy răng nanh ra, nhai nát từng bộ phận một.

Tôi đâu còn dám động đậy, cũng đã nhận ra được cảm giác quần áo cùng lòng dạ ẩm ướt, nước chua không ngừng bốc lên trong dạ dày.

Trách không được ông nội cùng Chu Tam đều không cho bọn tôi đi ra ngoài, không biết khi tôi hạ rèm xuống khi nấy cái thứ kia có nhìn thấy tôi hay không? Có chết hay không cơ chứ, thời điểm tôi ngã xuống, thế mà nó lại kéo hơn phân nửa rèm cửa ra ngoài.

“Anh Trần Tùng”

"A...."

Vừa mới nghe thấy có người kêu tên tôi. Trên tay cũng đột nhiên truyền tới cảm giác, tôi đột nhiên kêu to lên, tranh thủ thời gian vung vẩy hai tay. Thân thể đang bất lực lại đột nhiên di chuyển tới bên cạnh

Là Cát Uyển Nhi, cũng bị động tác của tôi quảng ra ngã dưới đất, một cái áo khoác rơi xuống bên cạnh.

“Anh không sao chứ” Cô ấy dãy giụa đứng lên. Vẫn không quên quan tâm tôi.

Tôi kinh dị nhìn thoáng qua cửa kính trên đầu, những thứ kia đã biến mất, thậm chí chất lỏng bị dính ở trên mặt kính đã được liếm sạch sẽ.

Cát Uyển Nhi nhìn theo hướng mà tôi dang nhìn. Sau đó nhìn thấy tôi không mở miệng, mới đứng dậy đi lên phía trước dìu tôi đứng lên.

Lúc này tay chân tôi rụng rời, toàn thân gần như phải dựa vào sức lực của Cát Uyển Nhỉ mới có thể đứng dậy. Cô ấy đỡ tôi ngồi xuống ghế, sau đó rót cho tôi cốc nước.

Thời điểm tôi bưng chén nước lên, hai tay run rẩy làm cho nước trong chén tràn hết ra ngoài. Tôi giống như lại nhìn thấy trán của anh linh be bét, máu me tung tóe. Trong dạ dày lại truyền tới cảm giác buồn nôn, không uống được chén nước đã đành, ngược lạ còn không kịp tránh, nôn đầy một chén.

Cát Uyển Nhi thấy thế, bước lên trước, không chê bẩn mà nhận lấy chén trong tay của tôi, còn cầm khăn tay lau sạch cho tôi.

Cảm nhận được nhiệt độ của cô ấy, run rẩy ở hai tay của tôi mới chậm rãi biến mất.

“Uyển nhỉ, sao em còn chưa ngủ?" Hơn nửa ngày, tôi mới gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng.

“Em biết nhất định là anh không ngủ được, cho nên em lấy tới cho anh một cái áo khoác.” Cát Uyển Nhi trả lời.

Mặc dù miệng đang nói, nhưng ánh mắt của tôi không hề dừng lại ở trên người Cát Uyển Nhi, mà thời thời khắc khắc nhìn chăm chăm lên cửa kính ở phía trên.

Còn may, Cát Uyển Nhi cũng không nhìn thấy gì, những thứ dọa người kia một mình tôi nhìn thấy coi như đủ rồi

Nhưng mà nhắc tới cũng kỳ lạ, thời điểm hai người chúng tôi nói chuyện, tiếng động bên ngoài giống như biến mất. Gió ngừng thổi, anh linh cùng tiếng động đều biến mất không thấy gì nữa.

Thế nhưng trong lòng tôi lại không tính lặng như vậy, thậm chí bắt đầu sợ hãi.

Cát Uyển Nhi vẫn đang nói không ngừng, đại loại chính là quan tâm tôi, bảo tôi mau nghỉ ngơi đi. Tôi căn bản nghe không vào, bên ngoài càng yên tĩnh, tôi càng muốn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Thời gian tới khi hừng đông còn một lúc nữa, chẳng lẽ anh linh đã biến mất từ bây giờ rồi?

Tôi không để ý tới Cát Uyển Nhi nữa, đứng dậy đi tới cửa trước, tiếp tục ghé vào trên mặt kính quan sát. Bên ngoài không có gì cả, yên lặng giống như bọn nó chưa từng xuất hiện.

Kẽo kẹt.

Tôi mở cửa, lại bị Cát Uyển Nhi ở sau lưng cản lại, “Anh Trần Tùng, anh làm gì thế?”

“Uyển Nhi, em ở nhà chờ anh” Tôi chỉ nói đơn giản, sau đó đẩy cô ấy về phía trong phòng.

Thời điểm muốn đóng cửa, cô ấy lại nằm lấy tay tôi theo sát tôi ra ngoài, “Không được, em đi chung với anh.”

Khó có được có một cô gái có thể nguyện ý đồng sinh cộng tử với mình, nói không cảm động là giả, tôi không đành lòng, lại cũng quên đi việc phải từ chối yêu cầu của cô ấy.