Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 46: Sao hiện tại lại lật lọng



Tôi cảm thấy câu hỏi này thật sự không có ý nghĩa, nếu như Mạnh Nhiên biết hẳn ở đâu, chỉ sợ trước kia đã sớm đi tìm hắn, căn gì nhảy sông tự sát

Quả nhiên, Mạnh Nhiên lắc đầu.

“Bây giờ trừ khi tìm ra A Hổ, chỉ có hẳn xuất hiện, mới có thể để thi thể của cô nổi lên”

Mạnh Nhiên vẫn là một bộ dạng mờ mịt, tôi có chút không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng nói: “Cô có biết số điện thoại của hắn không?"

Mạnh Nhiên läo đầu.

“Số điện thoại gọi không được, mà coi như gọi được thì thế nào, có tác dụng gì, cậu cũng không thể, đánh thức một người đang giả vờ ngủ, cũng không thể tìm thấy một người muốn tránh chính mình”

Thời điểm nói câu này, Mạnh Nhiên mở mịt luống cuống, trên mặt không có chút biểu tình nào, thậm chí sau khi cô ấy nói ra câu đó, một chút cảm giác oán hận nhàn nhạt đã bắt đầu phát ra từ trên người cô. Nhìn thấy nó, tôi nhanh chóng kết thúc tra hỏi.

Sâu trong lòng, Mạnh Nhiên yêu tên đàn ông kia, nhưng cũng chính vì vậy, lúc Mạnh Nhiên đang nhớ lại tên kia, mới có thể sinh ra oán hận.

Thật đúng là khó giải quyết.

Nếu như không phải Mạnh Nhiên tìm tới cửa, tôi chắc chắn sẽ không nhận một chuyện phiền phức như vậy, nhưng bây giờ. Chí ít là buổi tối ngày hôm nay, sẽ không thế đem thi thế vớt lên được.

“Đêm nay tôi đã không còn biện pháp nào nữa, đêm mai tôi còn có việc, mà nếu như không có việc, tôi cũng chưa nghĩ ra biện pháp vớt thi thể cô lên,Trừ khi có thể tìm ra người đàn ông trong miệng cô, có lẽ nếu hắn ta ở đây, sẽ còn chút hy vọng” Truyện được Edit bởi Hàn Lạc Du của Vô Ảnh Các.

Thật sự là có hy vọng, nhưng mà rất xa vời

Nói xong, tôi đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, nhưng Mạnh Nhiên nghe xong lại không làm theo.

“Cậu đã hứa với tôi, sao hiện tại lại lật lọng?”

Mạnh Nhiên còn chưa dứt lời, tôi đã trực tiếp đánh gãy lời cô ấy.

“Đầu tiên, là chính cô tìm tới tôi. Thứ hai, chuyện nên làm tôi đã làm, tôi cũng không nói là không giúp cô, chỉ là tạm thời tôi còn chưa có biện pháp tốt hơn. Thứ ba, chuyện liên quan tới cô, tôi cảm thấy cô cũng chưa nói tất cả rõ rang với tôi.

Ba câu nói, lại khiến Mạnh Nhiên ngu ngơ tại chỗ, gió sông thổi tới, thân thể cô ấy hư ảo giống như giây tiếp theo sẽ trực tiếp tan biến.

Mạnh Nhiên trầm mặc rất lâu, mắt thấy không. còn sớm, tôi cũng không muốn tiếp tục chuyện này nữa. Nhanh chóng mang theo những thứ còn lại chuẩn bị trở về.

Trước khi đi, tôi nhìn đồng hồ, vừa lúc mười hai giờ đêm.

Sở dĩ nói Mạnh Nhiên còn có chuyện dấu diếm tôi, đó chính là do tôi suy đoán. Theo lý mà nói, khi tên đàn ông kia rời đi lúc đó Mạnh Nhiên mới có thai được hai tháng, cái đó căn bản không thể xem là một đứa. bé, sao có thể sinh ra ý thức?

Sau cùng lời tôi nói cũng rất rõ ràng. Tôi nghĩ nếu như Mạnh Nhiên muốn giải quyết chuyện này, nhất định sẽ tìm tới tôi.

Tôi kéo thân thể mệt mỏi quay trở về phòng trọ, Tần thứ nhất ra tay, cứ như vậy mà thất bại. Cho dù ít hay nhiều vẫn để lại cho tôi chút đả kích.

Điều khiến tôi không nghĩ tới chính là, thời điểm tôi đẩy cửa phòng trọ ra, lại phát phiện Cát Uyển Nhi ngồi trước thềm đá, đang ngủ gà ngủ gật, thời điểm tôi đẩy cửa làm cô ấy tỉnh lại, cô ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một chút, sau đó cả người lập tức bổ nhào về phía tôi.

“Anh đi đâu vậy, muộn như vậy còn chưa trở về, em lo lắng gần chết”

Tôi bị Cát Uyển Nhi ôm ấy, mặt mo này của tôi có chút không chịu được, từ nhỏ tới lớn, khí nào tôi đã được con gái chủ động ôm. Tuy rằng Cát Uyển Nhi mới mười sáu, nhưng thân thể đã phát dục hoàn chỉnh, đặc biệt là phần trước ngực, không thua gì so với Từ Phượng hơn cô ấy tận bảy, tám tuổi.

“Em chỉ còn một người thân duy nhất là anh. Nếu như anh cũng xảy ra chuyện, thì em phải làm sao!”

Vừa nói, Cát Uyển Nhi vừa nhỏ giọng thút thít.

Tôi là một kẻ không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ tới lớn đi vớt xác cùng cha và ông nội cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng có một thứ khiến tôi rất sợ, đó là nước mắt của con gái.

Khi còn bé tranh luận cùng con gái, chỉ cần đối phương vừa khóc, tôi nhất định sẽ thua. Mà dựa theo lời ông nội nói, nếu để cho phụ nữ vì mình mà rơi nước mất, thì mình nhất định đã nợ họ.