Tôi Là Bà Mối Trong Giới Giải Trí

Chương 5



19.

Nhưng Chu Nghiên dường như không nhịn được.

Khi vòng cuối cùng đang diễn ra, đạo diễn bất ngờ thông báo rằng Lâm Tiên Tiên đã tạm thời rút lui khỏi chương trình do bị chấn thương ở chân.

Bởi vì đồng đội rút lui, nên Chu Nghiên chỉ còn một mình.

Đạo diễn hỏi có đội nào sẵn sàng chấp nhận Chu Nghiên cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ không. Tất nhiên là mọi người đều vui vẻ.

Mọi người đều biết rõ địa vị của Chu Nghiên trong giới giải trí, có rất nhiều cảnh quay cùng anh nếu vào cùng một đội. Tất cả họ đều là nghệ sĩ, ai lại không muốn được xuất hiện nhiều hơn?

Cuối cùng, đạo diễn không còn cách nào khác đành phải để Chu Nghiên tự mình lựa chọn.

Không có gì ngạc nhiên cả, Chu Nghiên đã chọn vào cùng đội với tôi và Hứa Hữu.

Lợi dụng điểm mù của camera, tôi hỏi anh ấy: “Chân của Lâm Tiên Tiên bị thương thật à?”

Mặt của Chu Nghiên không hề thay đổi: “Đúng vậy, không phải cô ấy nói có người dẫm lên chân cô ấy sao?”

Tôi cười ngốc. Đúng là diễn viên, nói dối mà mặt không đỏ chút nào...

Phần cuối cùng là hoạt động ngoài trời, tổ chương trình không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào và mỗi nhóm khách sẽ tự mình đến nơi chỉ định.

Một số đội muốn dùng tiền và bắt taxi đến đó, nhưng đạo diễn đã từ chối, nếu muốn dùng tiền thì trước tiên họ phải kiếm tiền.

Quy định này khiến các khách mời liên tục phàn nàn.

Có Chu Nghiên ở đây, bước này đối với chúng tôi thật dễ dàng.

Chúng tôi đề xuất kiếm một số tiền bằng cách biểu diễn trên đường phố, sau đó bắt taxi đến đích.

Độ nổi tiếng của Chu Nghiên quá cao. Chúng tôi vừa đứng ở góc phố đã có người nhận ra anh và chủ động muốn giúp đỡ anh hoàn thành nhiệm vụ.

Trong khi các đội khác còn đang nghĩ cách thì ba người chúng tôi đã ngồi trên xe fan hâm mộ của Chu Nghiên.

Có lẽ fan nam rất thích Chu Nghiên. Dù đang lái xe, fan cũng không giấu được vẻ hưng phấn.

Chu Nghiên nhìn có chút lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại không có chút khí thế nào.

Khi người hâm mộ nói chuyện, anh ấy lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng trò chuyện và trả lời gần như mọi câu hỏi của fan.

Cuối cùng, fan gãi đầu ngượng ngùng hỏi: “Tôi nói nhiều quá à?”

Tôi không nhịn được cười.

Người hâm mộ liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, lập tức hưng phấn nói: "Tôi biết cô, chính là Tô Kiều Nhất, Nguyệt Lão sống trong giới giải trí. Bây giờ tôi ước có phải là quá muộn không?"

Tôi không cười nổi nữa.

Chu Nghiên cùng Hứa Hữu bên cạnh đều bật cười.

Tôi mím môi xấu hổ: "Cảm ơn cậu đã nhớ đến tôi. Tôi là Tô Kiều Nhất, và tôi thực sự còn sống, nhưng tôi không phải là Nguyệt Lão."

20.

Rất nhanh cả nhóm đã đến địa điểm đích.

Sau khi xuống xe, fan vui vẻ chụp ảnh cùng chúng tôi.

Chu Nghiên ngay lập tức đến đứng bên cạnh tôi.

Khi còn ở trên xe, fan của Chu Nghiên đã biết về việc tôi và Hứa Hữu đang tham gia quảng bá phim.

Lúc này, người hâm mộ hỏi Chu Nghiên: “Chu ảnh đế, sao anh và anh Hứa không đổi chỗ cho nhau, để cho anh ấy và chị Kiều Nhất ngồi cùng nhau à?"

Tôi liếc nhìn Chu Nghiên và thấy khóe miệng đang nhếch lên của anh ấy đột nhiên rũ xuống.

Cuối cùng vẫn là thay đổi vị trí.

Sau đó, người hâm mộ đã nói: "Chị Kiều Nhất, bộ phim của chị tên gì? Chúng ta cùng hô tên này như một khẩu hiệu khi chụp ảnh nhé?"

Tôi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với cậu ấy. Fan này rất biết cách quảng bá.

Bản thân fan: Này, sao mặt thần tượng của tôi đột nhiên tối sầm thế?

...

Vì đội của chúng tôi đến đầu tiên nên chúng tôi được nghỉ giải lao một thời gian ngắn.

Ở cuối hành lang phòng khách, Chu Nghiên đứng một mình bên cửa sổ, bóng lưng trông rất cô đơn.

Khi đến gần hơn, tôi ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trong không khí.

Sau khi thấy tôi đến, anh ta nhanh chóng dập điếu thuốc.

Tôi dùng ngón tay gõ nhẹ vào vai anh ấy: “Anh không vui à?”

Chu Nghiên quay người lại, tựa cằm lên vai tôi với vẻ chán nản. Giọng điệu buồn bã: "Anh tưởng rằng khi tham gia chương trình sẽ có nhiều cơ hội ở cùng em, nhưng hóa ra..."

Anh còn chưa nói xong, nhưng tôi đã hiểu anh muốn nói gì, cuối cùng còn bị tôi phớt lờ suốt ngày, nhìn tôi và người khác vui vẻ hợp tác.

Tôi không biết phải nói gì trong giây lát. Khi tôi còn chưa kịp nói, Chu Nghiên đã vùi vào cổ tôi hít một hơi thật sâu: "Nhưng bây giờ không sao cả, xin lỗi vợ, hôm nay lẽ ra anh không nên đến gây phiền phức cho em."

Ngay từ đầu, Chu Nghiên không nói cho tôi biết anh sẽ đến tham gia chương trình. Tôi thật sự có chút tức giận.

Vì sợ anh ấy sẽ nói điều gì đó làm lộ mối quan hệ của chúng tôi nên tôi đã cố gắng giữ khoảng cách với anh ấy trong suốt quá trình ghi hình.

Tôi bất lực nhìn sự thất vọng trong mắt anh ngày càng lớn.

Anh ấy là Chu Nghiên, một người luôn tỏa sáng rực rỡ, sao lại phải chịu những điều như vậy?

Rõ ràng anh ấy là người buồn nhất, nhưng vẫn muốn nói lời xin lỗi với tôi.

Lòng tôi run lên, tôi định mở miệng, nhưng cuối cùng lại đè xuống mọi cảm xúc.

21.

Mặc dù chúng tôi đã giành được vị trí đầu tiên trong vòng đấu này nhưng cuối cùng chúng tôi chỉ ở vị trí thứ sáu do có rất ít điểm ở các vòng trước.

Chúng tôi không những phải xem đội thắng thưởng thức bữa tiệc của họ mà còn phải giúp họ phục vụ trà và nước.

Tôi thấy ngượng với Chu Nghiên.

Khi ở cùng đội với Lâm Tiên Tiên, anh ấy xếp hạng khá cao, sau khi vào đội chúng tôi thì lại phải theo chúng tôi để phục vụ đội chiến thắng.

Tuy nhiên, Chu Nghiên có tâm lý ổn định hơn chúng tôi. Không vì là ảnh đế mà tỏ ra kiêu ngạo, anh ấy đảm đương vai trò phục vụ rất tốt.

Tôi không biết ai trong số những người cùng bàn đã nói trước: “Mọi người đã làm việc chăm chỉ cả ngày rồi. Chỉ cần mỗi người trả lời một vấn đề, nếu chúng tôi hài lòng thì có thể ngồi xuống cùng nhau ăn uống."

Mọi người lập tức trở nên phấn khích. Có người hào hứng vì tsắp được thoả tính hóng drama, có người lại vì sắp được ăn.

Người được hỏi đầu tiên chính là Chu Nghiên.

Họ không dám làm khó Chu Nghiên, những vấn đề họ nêu ra cũng khá thỏa đáng.

"Theo tôi được biết, anh Chu Nghiên chưa từng tham gia các chương trình giải trí. Tại sao lần này anh lại tham gia?"

Chu Nghiên bình tĩnh trả lời: "Bởi vì trước đây tôi chưa từng tham gia nên muốn trải nghiệm. Nói chung hôm nay tôi cảm thấy rất vui. Tôi cũng muốn cảm ơn Kiều Nhất và Hứa Hữu đã cho tôi vào đội.”

Không ai dám nói rằng họ không hài lòng.

Sau câu hỏi dành cho Chu Nghiên, những câu hỏi tiếp theo của họ dần trở nên táo bạo hơn.

Một số câu hỏi về những vụ bê bối gần đây, và một số hỏi về mối quan hệ hiện tại.

Câu hỏi của tôi chính là: "Kiều Nhất, cô nổi danh là Nguyệt Lão giới giải trí, vậy chắc hẳn cô đào hoa lắm. Xin hỏi Kiều Nhất, mối tình đầu của cô là năm bao nhiêu tuổi?”

Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nói ra sự thật: “Là năm mười sáu tuổi.”

Mọi người lập tức bàn tán.

"Sớm vậy?"

"Sớm gì đâu. Mười sáu mười bảy là tuổi bắt đầu yêu. Bình thường mà."

"Vậy sau đó, hai người có quen nhau không?"

Tôi hơi xấu hổ: "Chúng ta giao ước là chỉ hỏi một câu thôi mà."

Dù họ chưa hỏi xong nhưng vẫn tạm hài lòng cho tôi qua bài kiểm tra.

Thật trùng hợp, chỗ ngồi bên cạnh Chu Nghiên còn trống, tôi ngồi gần chỗ đó nhất, lại không thể đi tới đi lui nên đành ngồi xuống cạnh anh ấy.

Tôi vừa ngồi xuống, Chu Nghiên liền chủ động kéo ngón tay của tôi. "Vậy chúng ta ở bên nhau à?"

Tôi hạ giọng và nói: "Ừ."

Chu Nghiên buông tay tôi ra. Tôi bắt chước và kéo ngón tay anh ấy lại.

"Có vẻ như anh đang rất tò mò. Vậy khi trở về để em kể anh nghe về mối tình đầu của em nhé.”

Chu Nghiên mím môi, trầm giọng nói: "Bà xã, em có thấy làm điều đó là quá tàn nhẫn với anh không?"

Tôi nhịn cười nói: “Vậy anh có nghe không?”

Một lúc lâu sau, tiếng “nghe” nghèn nghẹn lọt vào tai tôi.