Tôi Là Đặc Vụ Ngầm

Chương 4



Những người như Lục Trạch trong mắt phụ huynh là những đứa trẻ đã chẳng hy vọng nhưng tôi vẫn bị anh ấy thu hút.

Trong cơ thể anh luôn có một nỗi đau, lúc đó tôi không biết anh đang chịu đựng nỗi đau gì.

Tôi chỉ nghĩ về việc được ở bên cạnh anh ấy càng lâu càng tốt, dù chỉ lâu hơn một giây cũng được.

Tuy nhiên, có một câu nói rằng những điều tốt đẹp thường nhanh qua đi.

Khi tôi học năm thứ ba trung học, tôi phải chuẩn bị cho việc đi du học.

Số lần tôi gặp anh ngày càng ít đi.

Tất cả tương lai của chúng tôi đều tràn ngập bóng tối.

Trong buổi lễ hội lễ hội văn hóa cuối cùng năm ba trung học, khi tôi và mọi người đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn vào thời điểm đó.

Đột nhiên, cậu bạn trầm tính nhất trong lớp ngăn tôi lại.

Cậu ta đeo kính gọng đen, tóc mái dày che đi nửa khuôn mặt.

Cậu ta bảo cô giáo nói tôi đi lấy đạo cụ với cậu.

Chúng tôi đều là bạn cùng lớp, vì vậy tôi liền đồng ý mà không cần nghĩ ngợi.

Sau đó, khi tôi đi theo cậu ta, tôi nhận thấy rằng chúng tôi đang đi không phải nơi lấy đạo cụ.

Cậu ấy là bạn cùng lớp với tôi ở trường ba năm, khi đó mọi người đều chưa đủ tuổi vị thành niên, tôi không nghĩ là cậu ta sẽ làm gì tôi.

Nhưng tôi vẫn cảnh giác và nhắn gửi cho Lục Trạch báo cáo tình hình.

Nơi cậu ta đưa tôi đến là tòa nhà phía Nam, và vì tôi thường xuyên đến đó nên tôi biết nơi này rất ít người qua lại.

Làm sao có thể có đạo cụ ở đây.

Tôi dừng lại và quay sang hỏi cậu ta có phải cậu ta đi nhầm đường không.

Nhưng cậu ta đột nhiên bước tới và nắm lấy cổ tay tôi.

"Tớ thích cậu!"

"Cậu có thể làm bạn gái tôi không?"

Ấy... Tôi bị sốc.

Tôi chưa bao giờ gặp riêng cậu ta trước đây, cũng như chả nói chuyện bao giờ

Cậu ta toàn thân run rẩy, nói lắp bắp trước mặt tôi.

"Tớ thích cậu, thích cậu đã lâu."

"Cậu biết không? Lúc nào tớ cũng nghĩ về cậu và chụp rất nhiều ảnh "

"Tôi đã gắn camera giám sát đối diện nhà cậu"

"Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy cậu thay quần áo, dáng người cậu thật tốt a, hí hí..."

Cậu ta lấy điện thoại ra và cho tôi xem.

Tất cả đều là ảnh tôi.

Màn hình khóa điện thoại hay hình nền và thậm chí cả các biểu tượng ứng dụng.

Thậm chí còn có nơi riêng tư không thể riêng tư hơn.

Cậu ta thậm chí còn lắp camera trong nhà vệ sinh nữ?

_ (Bệnh hoạn quá)

Tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, lùi lại vài bước và chạy trở quay về mà không cần suy nghĩ.

Nhưng cậu ta đã bắt được tôi và ôm tôi từ sau lưng.

Rõ ràng đều là cái ôm từ người con trai, tại sao cảm giác được Lục Trạch ôm lại khác đến thế.

Tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng tôi, một đứa con gái, làm sao có thể đấu lại một đứa con trai tuổi mới lớn.

Cậu ta bắt đầu xé quần áo của tôi mặc cho tôi chống cự.

Điên thật rồi, thật sự muốn cưỡng bức tôi

Tôi bắt đầu đấm đá để tự vệ.

Hắn bị tôi đẩy lên gần phía lan can hành lang.

Lưng đập mạnh đến nỗi hắn phải kêu lên một tiếng đau đớn.

Sau đó, một chuyện đã xảy ra quá sức tưởng tượng của tôi.

Lan can lâu ngày bị oxi hóa đột ngột gãy, cậu ta rơi xuống.

Cậu ta cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng bị trượt và ngã xuống từ tầng 2.

Bên dưới là sàn bê tông, mắt anh ta mở lớn và máu không ngừng chảy ra từ phần đầu.

Trong khi đó, tôi nhìn chằm chằm bóng dáng vội vã của Lục Trạch đang chạy lên.

Vào thời điểm đó, tôi thực sự không biết phải làm gì.

Tôi chỉ đứng đó, nhìn anh ấy đến và ôm lấy tôi.

Mùi xà bông tắm xộc vào mũi tôi nhưng không thể đem lại cho tôi cảm giác bình tĩnh như ngày nào.

Bàn tay anh ấy xoa đầu tôi hết lần này đến lần khác để an ủi và dỗ dành tôi.

"Không sao rồi,...đừng sợ..."

Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, và tôi nắm lấy tay của anh và hỏi anh ta xem cậu ta đã chết chưa.

Sau đó, tôi thấy anh ấy nắm vai tôi và nhìn tôi nghiêm túc.

"Đừng nói bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra ở đây."

"Cứ về nhà ngủ bình thường và quên hết mọi chuyện nhé?"

Ngay lúc đó, tôi biết anh định làm gì.

Tôi lắc đầu dữ dội.

"Không, không, gọi cảnh sát đi, Lục Trạch."

"Em sẽ báo cho cảnh sát, tội vô ý giết người vì tự vệ sẽ được giảm án"

"Phòng vệ phải có chứng cứ. Việc du học của em thì tính sao đây?"

Câu nói của anh đột ngột cắt ngang mọi sự run rẩy và cầu xin của tôi.

Anh ấy cúi xuống và hôn lên đôi môi đang run rẩy của tôi.

"Đừng sợ, chuyện ở chỗ này để anh xử lý, được không?"

Tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh.

Anh đưa tay vuốt ve tóc tôi lần cuối.

"Dù sao nếu đó là anh, thì cũng chả khác gì."

...

Sau đó, cậu bạn học đó không được cứu và tử vong.

Lục Trạch khai báo với cảnh sát.

Nói rằng anh ấy đang theo đuổi tôi.

Sau đó, vì bảo vệ danh tiếng nhà trường cũng như các đối tượng liên quan nêncảnh sát đã không tiết lộ nhiều.

Nhưng tôi có thể đoán được đại khái.

Khi thấy những tấm ảnh nhạy cảm của tôi trong máy cậu bạn kia thì cuộc đánh nhau xảy ra.

Hai người lao vào nhau đánh mãnh liệt, và vô tình khiến cho cậu bạn biến thái kia ngã vào lan can và bị rơi chết.

Nhưng rốt cuộc Lục Trạch có bị vào tù hay không, tôi thật sự không biết.

Tôi không gặp lại anh ấy kể từ lần đó, cảnh sát giữ kín như bưng vụ này, những điều được đám bạn cùng lớp tôi hóng được chỉ là Lục Trạch theo đuổi tôi quá điên cuồng.

Những ngày tháng đó như địa ngục đối với tôi, tôi luôn trằn trọc không ngủ được, tôi liên tục gặp ác mộng.

Rốt cuộc Lục Trạch chẳng làm gì sai để phải gánh tội thay tôi cả.

Tôi không muốn đi du học, cũng chẳng cần học bổng nữa, tôi càng không thể trơ mắt nhìn Lục Trạch gánh vác mọi thứ thay tôi.

Nó khiến tôi cảm thấy như tôi là người bạn gái trục lợi và vô liêm sỉ.

Tôi dũng cảm viết một bức thư dài gửi cho cảnh sát của vụ đó, rằng người sai là tôi, hãy bắt tôi thay vì anh ấy.

Nhưng lá thư này không có hồi đáp.

Tôi không bao giờ gặp lại Lục Trạch nữa, và cũng chẳng tìm được cảnh sát được giao phụ trách của vụ án.

Ngược lại, mọi thứ về việc du học ngày càng suôn sẻ hơn.

Cuối cùng, tôi lên máy bay