Tôi Là Ngôi Sao May Mắn

Chương 3



9

Dượng mua một chiếc xe tải.

Ông đi làm chuyển phát nhanh.

Buổi sáng mỗi ngày, con và cô Thúy đều ở cửa để tiễn dượng, mỗi lần con sẽ đều chắp tay ước nguyện: “Chúc dượng tiền nhiều hơn.”

Có thể là ông trời nghe được ước muốn của con, công việc chuyển phát nhanh của dượng vô cùng thuận lợi, cũng luôn gặp được khác hàng tốt, hơn nữa một tháng sau, ông gặp được cơ hội tốt.

“ Có một ông chủ trạm chuyển phát nhanh ở Phía Nam thành phố muốn đến thành phố để định cư, bảo anh là người cần cù chăm chỉ, có ý chuyển nhượng trạm chuyển phát nhanh cho anh, 100 ngàn tệ là được, chỉ cần nửa năm là kiếm lại.”

Buổi tối dượng trở về kể lại cơ hội tốt này cho bọn con.

“Có phải lừa đảo không? Em nghe nói trạm chuyển phát nhanh Phía Nam thành phố một tháng dễ dàng kiếm được 20, 30 ngàn, họ sẽ chuyển cho anh sao?” Cô Thúy không tin.

Dượng gãi gãi đầu cười ngây ngô: “Nửa tháng trước trạm chuyển phát nhanh đó gặp hỏa hoạn, ông chủ đấy cũng ở đó, anh cứu được ông ấy, cho nên ông ấy muốn báo đáp anh.”

“Cháy?” Cô Thúy hoảng sợ: “Sao anh không nói với em?”

“Chuyện này cũng không có gì hay để nói, tiện tay thôi.” Dượng không cho là đúng, cô Thúy tức giận đến đánh ông, dượng quá lỗ mãng.

Sau một hồi ầm ĩ, đề tài lại quay trở lại trạm chuyển phát nhanh, 100 ngàn tệ là có thể giành được trạm chuyển phát nhanh có thu nhập hàng năm từ hai đến ba trăm ngàn tệ.

Cô Thúy cũng động tâm, đi đi lại lại suy nghĩ, nói trong nhà không có nhiều tiền tiết kiệm, trúng số chỉ còn dư lại 20 ngàn tệ, còn thiếu 80 ngàn.

Dượng uống một ngụm bia, sau đó chần chờ nói: “Nhà anh trai em không phải phát tài sao? Có thể vay 80 ngàn tệ được không?”

Anh trai cô Thúy, là bố con.

“Ầy, đừng nhắc tới chuyện này nữa.” Cô Thúy dừng chủ đề này lại, kéo dượng đi vào trong phòng, bảo con tự ngồi ăn cơm, ăn nhiều một chút.

Con không hiểu bọn họ đang lảng tránh cái gì, có lẽ là không muốn nhắc đến bố con.

Con cũng không buồn để ý, vui vẻ mà ăn, Trước kia ở trong nhà, mỗi ngày lúc ăn cơm con đều phải cẩn thận, nhưng bây giờ không như vậy con có thể thoải mái mà ăn.

10

Ngày hôm sau, dượng không đi chuyển phát nhanh, ông mang theo cô Thúy và con, đến nhà con.

“Nhân Nhân, bọn cô tìm bố mẹ con có chút việc, con ở trong xe chờ bọn cô nhé.” Cô Thúy bảo con ngồi chờ trong xe.

Cô cùng dượng đi lên lầu.

Con ghé vào cửa kính xe, ngẩng đầu nhìn về phía đã từng là nhà con.

Con nhìn thật lâu, cô Thúy cùng dượng vẫn chưa xuống, nhưng con đột nhiên nghe thấy một tiếng “Cút”.

Thanh âm vang lớn, từ cầu thang đi tới, làm con run lên.

Là thanh âm của mẹ con.

Trong lòng con căng thẳng, co rúm người vào trong xe, nhưng lại nghĩ đến cô Thúy và dượng, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, con mở cửa chạy xuống.

Con chạy lên lầu, tìm cô Thúy và dượng.

Chạy đến chỗ ngoặt vào nhà con, con đã nghe thấy tiếng cô Thúy khóc.

“Chúng em mượn 80 ngàn tệ thôi, không cho mượn cũng không sao, còn mắng chửi người như thế?”

“Mượn? Cô còn không phải muốn ỷ vào việc nuôi dưỡng con gái của chúng tôi để tới đòi tiền à? Chu Văn Thúy, tôi nói cho cô biết, Chu Nhân Nhân sống hay chết không liên quan gì tới tôi, cô đừng dùng nó để đến đòi tiền!” Mẹ con chửi ầm lên.

Bố con cũng mở miệng: “A Thúy, cô trước kia chưa bao giờ tìm bọn anh vay tiền, bây giờ nuôi Nhân Nhân, cô cảm thấy có công lao à? Cô phải nhớ cho kỹ, là cô mang Nhân Nhân đi, bọn anh không có bắt ép cô.”

Con tựa vào góc tường, nước mắt lại bắt đầu rơi.

Cuối cùng, dượng khàn khàn giọng nói: “Không vay nữa, đi thôi.”

Ông kéo cô đi, đi vài bước thì nhìn thấy con.

Cô Thúy lau nước mắt bế con lên: “Nhân Nhân, sao con lại lên đây?”

“Quả nhiên, Chu Văn Thúy cô muốn đem con sao chổi này về đây đúng không? Không có cửa đâu, tôi nói cho cô biết, chúng tôi không cần nó! Cô đem nó ném ra đường cái đi!” Mẹ con hùng hùng hổ hổ “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

11

Dượng cõng con xuống lầu, cô Thúy ở phía sau nhỏ giọng khóc nức nở.

Trở lại xe, không khí căng thẳng.

Dượng cong lưng.

Ông ấy nhất định rất lo lắng, tìm đâu ra 80 ngàn nhân dân tệ?

Có lẽ con không phải ngôi sao may mắn, nếu không vì sao dượng lại đáng thương như thế?

“Ây da, nếu không lại đi mua vé số thử xem? Biết đâu lại trúng.” Dượng đột nhiên vỗ tay một cái, quay đầu sang cười với bọn con.

Nụ cười của ông lại tang thương, giống như những nếp nhăn của trái đất thời cổ đại, giả vờ kiên cường.

Cô Thúy thở dài: “Về nhà đi, không có trạm chuyển phát nhanh cũng được, làm chuyển phát nhanh cũng có tiền.”

“Ai nha, về nhà làm gì? Đi mua vé số đi, chúng ta có ngôi sao may mắn mà.” Dượng xoa bóp khuôn mặt nhỏ của con, rồi nhấn ga xuất phát.

Bọn con rất nhanh đến khu bán vé số.

Dượng một tay ôm con, một tay kéo cô Thúy đi vào.

Con cảm thấy ông ấy không phải tới mua vé số, ông càng giống như mang con và cô Thúy tới chơi.

“Xem đi, một tờ ra kỳ tích!” Dượng xoa xoa tay, cào một tờ vé số, kết quả không trúng.

Ông liền cười gượng.

Cô Thúy nhìn ông ấy xem thường: “được rồi, hết hai tệ rồi, để mua kem cho Nhân Nhân còn hơn.”

Dượng gãi gãi đầu, bảo cô Thúy cũng mua một tờ để thử.

Cô Thúy không chịu, nhưng không chịu được dượng thúc giục, đành phải cào một tờ vé số, vẫn không trúng.

Bây giờ, mất không 4 tệ.

“Được rồi chồng ơi, đừng chơi nữa, về nhà ăn cơm thôi.” Cô Thúy không tức giận, ngược lại trấn an dượng.

Con cảm thấy bọn họ thật tốt, hình thức ở chung của bọn họ và bố mẹ hoàn toàn không giống nhau.

Dượng gật gật đầu, đưa chúng con về nhà, đi tới cửa lại xoa xoa đầu: “Nhân Nhân còn chưa cào, để Nhân Nhân thử xem!”

Cô Thúy đánh dượng một cái, hỏi con muốn thử không.

Con gật đầu “Dạ”.

Con cũng muốn chơi.

Mọi người lại quay lại.

Ông chủ vẫn luôn nhìn bọn con, thấy bọn con quay lại, ông chủ lấy ra một loại vé số có năm màu.

“Cả nhà mọi người hẳn không dễ dàng, cào cái này đi, loại mới, có cơ hội trúng 100 ngàn tệ.” Ông chủ chỉ vào một chồng vé số đầy màu sắc.

“100 ngàn? Đây là loại gì?”

“Ngũ phúc lâm môn, trước kia không có.” Ông chủ ngậm thuốc lá trả lời.

Cô Thúy bảo con chọn một tờ để cào.

Con kiễng chân, rút ra một tờ, tờ này đi.

Cô Thúy giúp con cào, trên mặt cô đang là nụ cười, bỗng dưng cả khuôn căng lại, vô cùng kinh ngạc.

“Sao thế?” Dượng để sát vào xem “Loại vé số này, cào trúng số có trong giải thưởng là có tiền đùng không? Để anh xem nào……38?”

Số 38.

Ông chủ nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Tìm được ô 38 trên cái khung kia, tìm xem phần thưởng tương ứng…… cái đ*ch?”

Ông chủ miệng mở rộng, tàn thuốc rơi xuống đũng quần.

Số 38 phần thưởng tương ứng là 100 ngàn tệ!

12

Cả ba người lớn đều sợ ngây người.

Đũng quần của ông chủ cũng bị tàn thuốc dốt ra một lỗ, dượng cầm lấy tờ vé số nhìn đi nhìn lại vài lần, cô Thúy che miệng, nước mắt sắp trào ra.

Con biết bọn con lại có tiền.

100 ngàn tệ.

Dượng có thể tiếp nhận trạm chuyển phát nhanh.

“Má ơi, con mẹ nó, Nhân Nhân, ngôi sao may mắn của tôi!” Dượng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, một tay đem con bế lên ôm con thật chặt.

Râu của ông cọ lên mặt làm con cười “Khanh khách”.

Cô Thúy nhịn không được, cao hứng đến mức nước mắt chảy ròng.

Ông chủ còn đang phủi đũng quần.

Mọi người lại cào thêm vài tờ nữa, nhưng đều không trúng.

Dượng bỏ cuộc, vui vẻ cao hứng đổi 100 ngàn tệ.

Bây giờ, trạm chuyển phát nhanh ở Phía Nam thành phố là của bọn con.

Dượng nói trạm chuyển phát nhanh ở phía nam thành phố là một trong những điểm làm ăn tốt nhất, một năm ít nhất có thể kiếm 200 ngàn, nếu biết nắm bắt cơ hội thì kiếm 300 ngàn cũng không thành vấn đề.

Con nghe không hiểu lắm, nhưng dượng và cô Thúy vui vẻ là tốt rồi.

~~~còn nữa ~~~