Tôi Là Phi Tần Nhưng Lại Vụng Trộm Với Thái Giám

Chương 11



12/

Khi ta tỉnh lại, ta nhận ra mình đang nằm trên long sàng.

Người đàn ông có nốt ruồi đỏ ở góc mắt, đang hôn ta. Rất gần, rất gần như thế, tôi nhìn nốt ruồi đỏ của hắn.

Màu đỏ như máu.

Trước kia ta cảm thấy rất quyến rũ, bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi.

"Hàm Điệp nhi, nàng đang sợ hãi sao?" Hắn ta nói một cách dịu dàng, mơ màng.

"Không, thần thiếp không sợ."

"Nàng sợ."

"Thần thiếp chỉ là... lần đầu tiên thấy chàng với tư cách là Hoàng thượng, hơi lúng túng một chút."

"Vậy nàng có muốn ta ban thưởng không?" Hắn ta có vẻ rất xúc động.

"Hoàng thượng tha tội, thần thiếp táo bạo muốn hỏi một câu."

"Hỏi đi, không trách tội."

"Thẩm Tuế Vạn, chàng thực sự là một thái giám sao?"

"Haha, không phải thử sẽ biết sao".

...

Đêm đã tới, người hầu cung điểm lên những chiếc đèn pha lê hoa sen. Ánh sáng mờ ảo mềm mại che phủ bức màn vàng, sang trọng và lãng mạn.

Hoàng thượng đứng dậy, gạt màn giường sang một bên, khoác lên mình một chiếc áo choàng lụa dài, đi đến cửa sổ.

Đẩy cánh cửa sổ ra, một làn gió mát tràn vào.

Hắn ta nói: "Hôm nay, nàng trông đợi cái gì? Trả lời đúng, ta sẽ cho nàng một cơ hội, một cơ hội để sống sót."

Ta co ro trên giường, vẫn đắm chìm trong những đợt sóng cuồng nhiệt vừa qua, không thể nói là vui mừng hay là thất vọng.

Vui mừng là, ta không chết.

Thất vọng là, tại sao trong lòng ta vẫn còn chút mong đợi Thẩm Tuế Vạn là Ly Vương.

Ta mơ màng nói: "Đợi cơn bão tố."

Ngay sau đó, một tia sét lóe lên trên bầu trời, theo sau là tiếng sấm rền, mưa to trút xuống.

Thật sự đợi được cơn bão tố.

"Thật linh nghiệm." Hoàng thượng nhìn trời đang mưa to: "Vậy, Hàm Điệp nhi, nàng có muốn sống không?"

"Hàm Điệp muốn."

"Tốt. Ta sẽ nói cho nàng biết một cách để sống sót."

"Thần thiếp lắng nghe."

"Nàng hãy vạch mặt Ly Vương."

Ta kinh ngạc, "Tại sao, tại sao thần thiếp phải vạch mặt ngài ấy? Thần thiếp không có làm chuyện không chính đáng với ngài ấy, Thẩm Tuế Vạn không phải là Hoàng thượng sao?"

"Không phải bảo nàng vạch mặt điều này, điều ta muốn nàng nói, là một việc khác."

Hắn ta vẫy tay với ta, "Đến đây, Hàm Điệp nhi, ta sẽ thì thầm nói cho nàng biết."

...

Ngày hôm sau, ta lên triều chỉ điểm, mười bốn năm trước, Ly Vương phóng hỏa đốt cháy hoa viên hoàng cung, khiến cho Ninh phi được tiên đế yêu thích bị chết cháy.

Và lí do ta biết được việc này, là bởi vì mẫu thân của ta là người bảo mẫu của Ly Vương.

Ta không có thông dâm với thái giám. Là Ly Vương vì muốn chôn giấu bí mật này mãi mãi, muốn giết ta để bịt miệng, tìm một thái giám lừa ta ra khỏi cung.

Khi ta nói những điều này, Ly Vương đang quỳ dưới đài. Ngài ấy cúi đầu, nhưng lưng thẳng tắp.

Ta biết, sự chỉ điểm của ta, sẽ cướp đi mạng sống của Ly Vương.

Nhưng ta thật sự không còn cách nào khác.

Hoàng thượng yêu cầu ta chọn giữa hắn ta và Ly Vương. Hắn ta nói nếu ta chọn Ly Vương, hắn ta sẽ để chúng ta cùng nhau bỏ trốn xa xôi.

Ta nhìn vào ánh mắt chân thành của hắn ta, và nốt ruồi quyến rũ ở góc mắt, một cách kiên định nói: "Thần thiếp chọn Tuế Vạn, chọn vạn tuế."

Hoàng thượng cười hài lòng

Suốt đêm, ta không hề nhắm mắt. Ta liên tục tự nhủ với bản thân: "Hạ Hàm Điệp, ngoài Hoàng thượng, ngươi không có lựa chọn."

Chọn Ly Vương, chúng tôi cùng chết. Chọn Hoàng thượng, ta có thể sống một mình.

Và, Hoàng thượng hứa cho ta một đời vinh hoa phú quý.