Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 164: Lưu Đại Bảo



Hàng ngày, người dân trong thôn túm năm tụm ba bàn tán về việc bầu cử trưởng thôn mới, có một số người còn làm loạn lên.

Lưu Đại Bảo gần đây đã từ chức về thôn, khi rảnh rỗi thì cùng Lưu Thành Hà đi thăm những người già trong thôn, nói chuyện thường ngày để móc nối quan hệ với họ.

Lưu Thành Hà làm vậy để tạo nền tảng cho cuộc bầu cử sau này.

Tất nhiên tôi cũng đã bắt đầu hành động, tôi không thể để Lưu Đại Bảo thành công.

Tôi đến thăm từng nhà, khám bệnh miễn phí cho họ, đặc biệt là những ai ngoài 40 tuổi.

Chỉ cần là miễn phí thì ít ai từ chối, ngay cả những người không hài lòng với tôi cũng đã tiến hành kiểm tra sức khoẻ.

Người nào sức khoẻ ốm yếu, tôi sẽ kê đơn thuốc miễn phí, tôi vay Âu Dương Bác một triệu tệ, đã tiêu hơn hai trăm nghìn tệ, còn hơn bảy trăm nghìn tệ, tôi muốn tận dụng triệt để số tiền này.

Bên cạnh đó, số thuốc mà Viện trưởng Lưu cung cấp cho tôi đều là giá gốc, rất tiết kiệm chi phí.

Tôi có thể chữa bất cứ căn bệnh nào, chỉ cần tôi có sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ, ngay cả bệnh nan y cũng có thể chữa khỏi.

Hầu hết người dân trong thôn đều có sức khỏe tốt, bởi lẽ bọn họ quanh năm làm ruộng như một cách rèn luyện thân thể, một số người già sức khỏe không tốt nên tôi đã kê đơn thuốc và châm cứu cho họ.

Chỉ riêng việc kê đơn thuốc đã tốn mấy chục tệ.

Tất cả những người già được tôi chữa trị đều cảm thấy cơ thể thư thái hơn rất nhiều. Có một cụ già bị tai biến, liệt nửa người nhưng đã có thể đứng dậy sau ba ngày liên tục châm cứu và xoa bóp!

Những người bị đau cánh tay, thấp khớp và các bệnh mãn tính đều đã được tôi điều trị và phục hồi nhanh chóng!

Trong năm, sáu ngày, những người được tôi chữa bệnh miễn phí và cả những người đã khỏi bệnh đã truyền bá rộng rãi chuyện này đi khắp nơi.

Mọi người đều biết rằng y thuật của tôi rất tốt và thậm chí còn gọi tôi là bác sĩ thiên tài.

Tôi không cần tạo dựng quan hệ, tôi sẽ dùng khả năng của chính mình để tạo dựng uy tín!

Cho dù mạng lưới quan hệ của cha con Lưu Đại Bảo có chắc chắn đến đâu, thì đối với tôi cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Họ cũng móc nối quan hệ với những người cao tuổi kia, nhưng tôi lại dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình!

Những người có lòng đó đã biết có khả năng tôi muốn làm trưởng thôn.

Bởi vì sau cái chết của ông trưởng thôn cũ lần trước, nhà ông trưởng thôn cũ có rất nhiều người dân trong thôn chứng kiến, lúc đó ông trưởng thôn nói tôi uy hiếp ông ta, thậm chí còn nói tôi còn có ý định làm trưởng thôn.

Lúc đó tôi cũng đã thừa nhận, tôi quả thực đã từng nói những điều này.

Vì vậy, đột nhiên tôi chữa bệnh tất cả mọi người, kiểm tra sức khoẻ, chắc chắn là có ý đồ gì đấy.

Tôi không biết ai đã loan tin này, nhưng ngay sau đó, người dân trong thôn đã biết được việc tôi muốn trở thành trưởng thôn.

Ngay cả khi tôi chữa bệnh cho một số người, họ còn hỏi thẳng tôi có muốn làm trưởng thôn không, câu trả lời của tôi rất thẳng thắn, chỉ cần có năng lực đem lại hạnh phúc, lợi ích cho người dân trong thôn và có năng lực quản lý toàn bộ thôn thì ai cũng có thể làm trưởng thôn.

Bất kể ai hỏi câu này, tôi đều giữ nguyên một câu trả lời, cậu trả lời này của tôi khiến mọi người rất hài lòng.

Tối hôm đó, sau khi khám bệnh cho một cụ già xong, Lâm Ngọc Lam, Triệu Vũ và tôi vừa ra khỏi nhà đó thì, chúng tôi bắt gặp Lưu Đại Bảo tại một ngã tư.

Lưu Đại Bảo lái một chiếc xe ba bánh, trên xe có rất nhiều gạo, mỳ, dầu ăn, ông ta đem chúng phân phát tới từng nhà và hỏi thăm họ.

Cả hai chúng tôi đã rất nhiều năm nay không gặp nhau, mặc dù Lưu Đại Bảo đã trở lại, nhưng tôi vẫn chưa gặp anh ta.

Lưu Đại Bảo năm nay 31 tuổi, dáng người vạm vỡ, khuôn mặt điển trai, chưa lấy vợ, nghe nói do tiêu chuẩn của anh ta quá cao.

Lưu Đại Bảo nhìn thấy tôi, bước xuống xe ba bánh, cười nhàn nhạt: "Bác sĩ Trương, trùng hợp quá nhỉ".

Tôi cười nói: "Anh Lưu, chào anh, đã lâu không gặp".

Khi còn nhỏ, tôi đã lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ. Những người trong gia đình Lưu Thành Hà cũng rất tốt. Mặc dù họ không tốt với tôi lắm nhưng mỗi khi tôi đến nhà ông ta, bọn họ ăn gì thì tôi ăn nấy.

Trước đây Lưu Đại Bảo chưa bao giờ bắt nạt tôi, nhưng đối xử với tôi rất lạnh nhạt.

Vì vậy, tôi mang ơn mọi người dân trong thôn, dù bây giờ tôi là đối thủ của Lưu Đại Bảo, nhưng tôi không thể không lễ phép hoặc cố ý nhằm vào anh ta.

Tôi sẽ không dùng những cách hèn hạ để đối phó với Lưu Đại Bảo.

Lưu Đại Bảo đi tới, cẩn thận quan sát tôi rồi nói: "Tôi thật sự không ngờ rằng cậu bé năm nào nay đã lớn thế này, hơn nữa rất có bản lĩnh".

Tôi cười nói: "Anh Lưu, lâu lắm không gặp, nghe nói lần này anh về thôn là để tham gia tranh cử chức trưởng thôn?"

Lưu Đại Bảo không ngờ tôi lại hỏi thẳng như vậy: "Đúng vậy, vốn dĩ người dân trong thôn để bố tôi làm trưởng thôn, nhưng bố tôi già rồi, cho dù ông ấy có làm trưởng thôn cũng không được mấy năm".

"Hơn nữa, tư duy của thế hệ đi trước không còn theo kịp thời đại. Thôn chúng ta gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta cần một thanh niên có năng lực để lãnh đạo người dân trong thôn giải quyết mọi khó khăn".

Tôi nói: "Anh Lưu nói rất đúng. Thực sự có quá nhiều chuyện xảy ra trong thôn của chúng ta, thật đau lòng".

“Nếu anh muốn làm trưởng thôn thì tôi rất ủng hộ, mong anh sẽ thành công”.

Tôi không biết Lưu Đại Bảonhững năm qua sống ra sao, bây giờ anh ta là người như thế nào, dù sao đã lâu lắm rồi chúng tôi không gặp nhau.

Nếu anh ta có năng lực và thực sự có thể lãnh đạo người dân trong thôn, quản lý tốt thôn xã thì anh ta có thể làm trưởng thôn.

Miễn là Lưu Đại Bảo không có ý xấu và phải cạnh tranh sòng phẳng với tôi, tất cả mọi người đều có cơ hội.

Nếu Lưu Đại Bảo không từ thủ đoạn, hay làm loại tiểu nhân bỉ ổi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.

"Cám ơn cậu đã ủng hộ tôi", Lưu Đại Bảo cười: "Gần đây tôi nghe nói cậu cũng muốn làm trưởng thôn?"

“Đúng thế”, tôi thẳng thắn thừa nhận: “Tôi quyết tâm giành được chức trưởng thôn. Tất nhiên, kết quả cuối cùng sẽ phụ thuộc vào số phiếu bầu của người dân trong thôn”.

Lưu Đại Bảo thấy tôi tự mình thừa nhận, sắc mặt trở nên khó nhìn: "Vậy tôi cũng chúc cậu thành công".

"Nhưng...... Sơn Thành, tôi không có ý gì đâu nhưng năm nay cậu mới mười tám tuổi, hơn nữa, thôn xảy ra biết bao nhiêu chuyện đều liên quan đến cậu".

"Cậu nghĩ rằng người dân trong thôn sẽ giao thôn cho một đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi sao?"

"Cậu nên từ bỏ ý định này từ sớm đi".

Tôi nói: "Bất cứ ai có năng lực trong thôn này đều có thể làm trưởng thôn. Anh Lưu, cả hai chúng ta đều muốn làm trưởng thôn. Chúng ta đều có bản lĩnh riêng của mình".

"Tuổi tác không phải là vấn đề. Cách đây vài ngày, tôi thấy một tiểu bang của Mỹ đã bầu một cô gái mười chín tuổi trở thành thống đốc".

“Thật sao?”, giọng của Lưu Đại Bảo trở nên lạnh lùng: “Tôi nói này Sơn Thành, cậu vẫn còn nhỏ và thiếu hiểu biết. Người dân trong thôn để bố tôi làm trưởng thôn nhưng bố tôi không muốn. Ông ấy đã nói rồi, ông ấy sẽ để tôi làm trưởng thôn".

"Tôi đã đến thăm rất nhiều người dân trong thôn, mọi người đều ủng hộ tôi".

"Gần đây cậu đã khám, chữa bệnh miễn phí cho mọi người, cũng nhận được sự ưu ái của họ. Nhưng cậu nghĩ sẽ có tác dụng sao?"

"Đừng làm những chuyện vô nghĩa thế này nữa. Chúng ta đều là người cùng thôn, kiểu gì mà chả đụng mặt nhau, tôi không muốn gây khó dễ cho cậu".

"Vậy nên, câu nghe tôi rút lui sớm đi".

Nghe xong những lời này, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, nhàn nhạt nói: "Nếu tôi không rút lui, không biết anh Lưu định gây khó dễ cho tôi kiểu gì nhỉ?"

“Ha ha, xem ra cậu không muốn rút lui thật?”, Lưu Đại Bảo nói: “Đừng tưởng là mình biết chút y thuật là có thể làm trưởng thôn. Để làm được trưởng thôn, còn phải dựa vào năng lực điều khiển và thực hành, hơn nữa còn phải bảo vệ thôn chúng ta và mỗi người dân trong thôn".

"Loại trẻ con vắt mũi chưa sạch như cậu có làm được điều này không?"

"Bây giờ cậu có phòng khám bệnh, có nghề nghiệp rồi thì an phận mà làm bác sĩ không tốt sao?"

"Nếu cậu cứ không nghe lời tôi, thì tôi có trăm phương ngàn kế để hành hạ cậu đấy!"