Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 517: Bất lực



Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi không đi thì sẽ chết ở đây, hai người cầm đầu này chắc chắn là người khu ma, còn những người khác đoán chừng có cả pháp sư cấp năm”.

"Chúng ta không có phần thắng nào, ngay cả một chiêu của bọn họ ngươi cũng không đỡ nổi!"

Tôi biết sức mạnh của người khu ma đã vượt qua cảnh giới pháp sư, bất cứ pháp sư nào cũng không phải là đối thủ của người khu ma, thực lực hai bên một trời một vực.

Tôi chẳng qua chỉ là pháp sư cấp ba mà thôi, kém người khu ma tận ba tầng cảnh giới!

Tôi đáp: "Chết thì chết! Tôi không sợ chết!"

Không ai là không sợ chết, nhưng tôi chưa hoàn thành chuyện tôi đã hứa với người khác thì nhất định tôi phải ở lại, phải cho Lữ Vô Thiện một câu trả lời chính đáng.

Tôi cũng có nguyên tắc sống của riêng mình!

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nếu ngươi chết ở đây thì sẽ hi sinh vô ích, không có giá trị gì, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?"

"Cách duy nhất là ngươi đi trước rồi sau này muốn báo thù cũng được!"

"Tôi không đi!", thái độ của tôi rất kiên quyết: "Tôi phải nghĩ cách đưa Lữ Tuệ San đi!"

Lữ Vô Thiện nặng nề than thở: "Sơn Thành, chuyện này không trách cậu, xem ra đây là số mệnh của tôi, cậu đi đi, tôi không muốn liên lụy đến cậu”.

Tôi vẫn không chịu: "Tôi không đi, bất kỳ người nào trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn giết tôi thì cứ tới mà giết đi!"

Trần Quân cũng nói: "Sơn Thành, cậu ở lại thì chỉ chết uổng ở đây thôi, đi đi!"

Tôi không thể đi, sự giận dữ và cảm giác khó chịu trào dâng trong cơ thể khiến tôi muốn bùng nổ, muốn chiến đấu. Cho dù thế nào tôi cũng phải bảo vệ tính mạng Lữ Tuệ San, cho dù không làm được cũng phải làm!

Ai khuyên can cũng vô ích.

Người trung niên bên phải hét lớn: "Thật là cố chấp!"

Ánh mắt Lữ Vô Thiện quét qua đám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí: "Mọi người, cả đời tôi tội ác tày trời, đã giết rất nhiều người thường, tôi đáng chết, tôi nhận tội, tôi đền tội!"

"Xin mọi người thương tình tha cho con gái tôi”.

"Con gái tôi vô tội, từ trước đến nay con bé chưa từng giết người”.

Trần Quân cũng nói: "Trăm nghìn tội lỗi đều là lỗi của tôi và ông Lữ, tôi và ông Lữ chịu trách nhiệm trước tất cả mọi việc, chúng tôi sẽ khoanh tay chịu trói”.

"Xin mọi người thả Tuệ San đi, Tuệ San vô tội”.

"Vô tội? Ha ha...", người trung niên bên trái nói: "Lữ Tuệ San mới là kẻ đầu sỏ!"

"Cô ta không nên sống trên thế giới này, nuôi bào thai quỷ là điều cấm kỵ của giới tu luyện, còn các người đã hại chết bao nhiêu người thường! Những năm gần đây các người đã giết biết bao nhiêu người!"

"Bây giờ các người lập tức khoanh tay chịu trói, tiếp nhận sự xét xử của tòa án của Cục điều tra hiện tượng huyền bí!"

Xét xử? Còn phải bắt giữ để xét xử sao?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí làm việc rất có nguyên tắc, dĩ nhiên bọn họ sẽ bắt giữ tội phạm để xét xử giống cảnh sát. Những vụ án lớn sẽ thông báo cho giới tu luyện nhằm giết gà dọa khỉ”.

"Nếu đối phương liều mạng phản kháng chắc chắn sẽ bị giết chết”.

Lữ Vô Thiện đột nhiên quỳ phịch xuống đất, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua: "Tôi cầu xin các người, xin các người tha cho con gái tôi. Các người chém tôi thành trăm nghìn mảnh cũng được, chỉ cần thả con gái tôi ra thì thế nào tôi cũng chấp nhận”.

Trần Quân cũng quỳ xuống đất khẩu cầu người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí thả Lữ Tuệ San.

Lữ Vô Thiện và Trần Quân biết hôm nay bọn họ khó thoát khỏi kiếp nạn nên đã tìm mọi cách, thậm chí buông bỏ lòng tự tôn để quỳ xuống cầu xin.

Bi thương tràn ngập trong không khí, lòng tôi bứt rứt khó chịu.

Mộc Dịch cao giọng nói: "Lữ Vô Thiện, ông yêu con gái mình nhưng lại hại chết nhiều người phụ nữ khác như vậy, ông đã bao giờ nghĩ tới bố mẹ họ mất đi con gái sẽ cảm thấy thế nào hay chưa?"

"Phạm sai lầm ắt phải bị trừng phạt”.

Người trung niên bên phải lấy ra ba chiếc còng tay ném xuống trước mặt ba người chúng tôi: "Tự còng tay mình vào rồi đi theo chúng tôi”.

Lữ Vô Thiện ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người trung niên, ánh mắt rực đỏ: "Nói như vậy nghĩa là không có bất kỳ con đường thương lượng nào khác?"

Nét mặt người trung niên lạnh lùng: "Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Các người đã giết hại nhiều người như vậy, ông nói xem có con đường thương lượng nào khác không?"

"Sao chúng tôi có thể để một bào thai quỷ sống trên thế giới hãm hại người khác!"

Bầu không khí chợt lạnh xuống.

Lữ Vô Thiện và Trần Quân cùng đứng dậy, tay phải Lữ Vô Thiện giơ cây gậy rồi đột ngột kéo mạnh một cái, bên trong cây gậy là một thanh trường kiếm sắc bén!

Thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lùng dưới ánh trăng.

Tay phải Trần Quân xuất hiện một con dao găm, chuẩn bị liều mạng.

Đám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng đằng đằng sát khí!

Người trung niên bên trái nói: "Nếu các người đã có ý kháng cự thì..."

"Bắt lấy bọn họ!"

Người trung niên vừa dứt lời, từng viên đạn liên tục bắn về phía chúng tôi, Lữ Vô Thiện múa kiếm tạo nên một lớp năng lượng màu vàng nhạt ngăn cản tất cả viên đạn.

Đạn bắn trúng lớp năng lượng bảo vệ, tất cả đều rơi xuống đất.

Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: "Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người đều một lũ ngu xuẩn hay sao? Những viên đạn rác rưởi này sao có thể chống lại người khu ma?"

Lữ Vô Thiện nhấc thanh kiếm lên, khí thế toàn thân tăng vọt, một chiếc vòng ánh sáng màu vàng xuất hiện, bao quanh hông ông ta như thể đang đeo một chiếc thắt lưng màu vàng.

Đây quả thực là biểu tượng của người khu ma!

Năng lượng màu vàng đó chính là sức mạnh thuộc tính kim trong sức mạnh ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Tôi đứng bên cạnh Lữ Vô Thiện, từng luồng khí thế mạnh mẽ của ông ta khiến khí huyết tôi sôi sục, tôi không chịu được phải lùi lại mấy bước liền. Tôi không thể chống lại khí thế của người khu ma!

Người trung niên bên trái nói: "Người khu ma... có sức mạnh kinh khủng đến vậy, cho dù đi đến đâu cũng là một kẻ đáng gờm. Vậy mà lại làm ra những chuyện hại người ác độc, khác nào tự chôn vùi sức mạnh của chính mình!"

"Thật đáng buồn!"

Lữ Vô Thiện hét lớn: "Tôi chỉ làm những chuyện tôi nên làm mà thôi!"

"Tôi không hề làm gì sai!"

"Trần Quân, Trương Sơn Thành, đưa con gái tôi đi, tôi sẽ ngăn cản những người này!"

Thanh kiếm trong tay Lữ Vô Thiện lóe lên ánh sáng dữ dội lao tới hai người trung niên đang đứng đối diện.

Hai người trung niên không chịu yếu thế, trong tay họ xuất hiện hai cây gậy màu bạc giống hệt cây gậy Mộc Dịch cầm.

Trên cơ thể người trung niên bên trái cũng hiện lên luồng năng lượng màu vàng, còn người trung niên bên phải lại là năng lượng màu đỏ!

Đây là sức mạnh thuộc tính kim và sức mạnh thuộc tính hỏa!

Trong nháy mắt ba người lao vào nhau cùng chém giết!

Rầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sức mạnh của ba người va vào nhau, dường như cả không gian đang run rẩy. Những người xung quanh vội vã lùi lại, Trần Quân kéo tôi nấp sau xe ô tô.

Trên mặt đất xuất hiện những vết nứt chằng chịt, năng lượng phóng ra bốn phía khiến những tòa nhà trong vòng bảy, tám mét quanh đây đều hư hỏng nặng nề!

Sức mạnh của người khu ma quá khủng khiếp!

Sau khi đấu một chiêu, ba người tách nhau ra, ai nấy đều lùi lại năm sáu bước. Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lữ Vô Thiện lại mạnh như vậy.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Lữ Vô Thiện đang liều mạng chiến đấu, ông ta không phải đối thủ của hai người khu ma kia, không chống đỡ được bao lâu đâu. Sơn Thành, mau đi đi..."

Trần Quân lập tức nhảy vọt vào trong xe đỡ Lữ Tuệ San rồi nói với tôi: "Sơn Thành, chúng ta đi!"

"Các người chạy đi đâu!"

Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, bảy tám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cùng xông tới. Bọn họ không dùng súng mà cầm cây gậy màu bạc, phía trên cây gậy hiện ra linh khí vô hình đánh về phía chúng tôi.