Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ

Chương 7



43.

Hoạt động vui vẻ?

Nó có nghĩa là gì?

44.

Tô Vân Vân vừa tới văn phòng tổng giám đốc có chút xa lạ, Cố Trạch xem ra là người quen của cô, cho nên cô ấy thường xuyên tới hỏi anh ấy.

Tôi cau mày khi nhìn thấy Cố Trạch và Tô Vân Vân ở cùng nhau, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đột nhiên, Cố Trạch nhìn xung quanh và bắt gặp ánh mắt của tôi.

Tôi lập tức xoay đi và có chút bối rối.

Nhưng đây không phải kính một chiều sao?

45.

Buổi chiều, tôi đến chỗ Trần Minh khám bệnh.

Trần Minh nhìn ta một cách kỳ quái: "Đại ca, có chuyện gì vậy?"

Tôi rũ mắt: "Gần đây tôi cảm thấy tim mình có chút là lạ."

Trần Minh tò mò hỏi: "Kỳ lạ thế nào?" Hắn chưa bao giờ nghe tôi có bệnh tim.

Tôi cau mày, cẩn thận nhớ lại: "Đột nhiên đập dữ dội."

Tôi bị thiếu thốn tình cảm và gặp khó khăn trong việc thay đổi tâm trạng.

Tôi nghĩ hoạt động bất thường của tim là dấu hiệu báo trước của bệnh tim.

"Tự nhiên thế à?" Trần Minh nhướng mày. Gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu: "Có phải là những lúc cậu nhìn Cố Trạch không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Minh và không nói gì.

Nhìn thấy tôi như vậy, Trần Minh trợn tròn mắt không thể tin nổi.

"Cậu không bị bệnh, mà là rung động."

Rung động?

46.

Trần Minh không nói gì, hắn chỉ ném cho tôi một vài liên kết và nói rằng tôi sẽ hiểu sau khi đọc chúng.

Tôi ngơ ngác nhìn những đường link được hắn gửi sang, không chỉ tiểu thuyết mà còn cả truyện tranh.

Một trong những nhân vật chính là tổng giám đốc và thư ký. Họ là những ABO và câu chuyện về thời kỳ phát t.ình.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy chỉ số IQ quá cao lại trở thành nhược điểm. Hình ảnh vừa được xem qua lập tức được in sâu trong tâm trí của tôi.

Đôi tai của tôi chợt nóng lên.

Hai người đàn ông cũng có thể sao?

47.

Buổi tối Cố Trạch vẫn như thường lệ kể cho tôi nghe một câu chuyện. Chất giọng trầm thấp của anh khiến tôi có chút thẫn thờ.

Những hình ảnh đã in sâu trong tâm trí chợt hiện lên khiến hàng mi dài của tôi khẽ run. Tôi đang nghĩ gì vậy?

Cố Trạch đột nhiên có chút nghi hoặc đến gần tôi: "Tổng giám đốc?"

Cố Trạch đột ngột đến gần khiến tôi sợ hãi, không nhịn được lùi lại, vô tình đụng phải bức tường phía sau.

"Ha." Tôi không khỏi hít một hơi sâu.

Cố Trạch nhìn tôi hối lỗi. Anh đưa tay xoa đầu tôi: "Xin lỗi, em bị anh dọa phải không?"

Tôi ngơ ngác nhìn Cố Trạch, trong đầu lập tức hiện lên những hình ảnh không có tưởng tượng nổi.

Chết tiệt, Trần Minh, anh đã cho tôi xem cái quái gì vậy?

Tôi chỉ cảm thấy bối rối hơn.

"Tổng giám đốc? Đầu cậu còn đau không?" Cố Trạch dựa sát vào ta, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tôi nói: "Không đau nữa."

Có vẻ như tôi trả lời quá nhanh, Cố Trạch lập tức nhìn ra sự kỳ lạ của tôi.

Tôi chỉ hoảng hốt nhắm mắt lại: "Tôi buồn ngủ quá, đi ngủ đi."

48.

Tôi không nên ngủ.

Ai có thể nói cho ta biết, tại sao nhân vật chính trong mộng lại là hai người đàn ông? Và tại sao tôi lại là người ở dưới?

Tôi sẵn sàng đưa ra mức thưởng một triệu.

49.

"Tổng giám đốc, đến giờ dậy rồi." Cố Trạch thức dậy từ rất sớm. Anh ấy đã chạy bộ vào buổi sáng và đang làm bữa sáng cho tôi.

Nhận ra có điều gì đó kỳ lạ ở mình, tôi cứng người lại và trả lời cứng ngắc: "Ừ."

Gần đây tôi luôn tránh mặt Cố Trạch, chính anh ấy cũng nhận ra điều đó.