Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 17-1: Anh ta có xu hướng thích ngược đãi bản thân đúng không?



Hai bàn tay Dĩ Lâm thả lỏng, chống trên mặt sàn gỗ bóng loáng mượn lực nhích sang bên phải một chút. Anh tóm được cánh tay Tầm Phương, dần trượt xuống khuỷu tay, cổ tay, sau đó nắm chặt tay cô. Tầm Phương há hốc mồm kinh ngạc trước sự đụng chạm thân mật của anh, cô ấp úng:

"Lại... lại là vụ gì đây? Tôi nói trước nhé, kiếp này bán sức không bán thân."

Dĩ Lâm cười phớ lớ, mười ngón tay sạch sẽ ra lực siết chặt tay cô.

"Cảm ơn cô Tầm Phương! Từ bé đến lớn, cô là người đầu tiên chịu lắng nghe tôi, quan tâm tôi nghĩ gì."

Vì cô đơn quá lâu, chơi vơi trong thế giới bạc bẽo, Dĩ Lâm đã quá chán chường với cuộc sống như thế. Anh trông ngóng một ai đó xuất hiện, nhẫn nại lắng nghe câu chuyện đời mình. Trăm ngàn lần không ngờ, người đó lại đến sau khi anh vấp ngã. Cổ nhân nói không sai, trong rủi có may, trong họa có phúc. Câu nói đó rất thích hợp với hoàn cảnh của anh hiện tại.

"Anh không giận tôi sao?" Tầm Phương lân la hỏi tới.

"Giận cô cái gì?"

"Thì... mấy lúc tôi mắng anh đấy. Theo lý thì anh nên giận mới đúng, tại tôi mắng rất khó nghe."

"Ờ, có giận xíu xìu xiu." Dĩ Lâm buông tay Tầm Phương ra, ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, bộ dáng ung dung, thong thả: "Tôi vốn là người thẳng thắng, những người tôi gặp thì không. Ngoài nịnh hót ra, họ chẳng biết làm gì cho nên hồn. Mọi lời nói, nụ cười, hành động đều sặc mùi giả tạo. Tôi không thích kẻ gian dối xíu nào! Còn cô thì khác, thật thà hơn bọn đó rất nhiều, có lẽ vì thế nên tôi mới không đuổi cô."

Ngón trỏ vuốt dọc sống mũi, Dĩ Lâm nở nụ cười tươi. Theo Tầm Phương kể lại, nụ cười đó khá vô tri.

"Hơn nữa, có người đấu võ mồm lúc buồn chán cũng thú vị lắm!"

Tầm Phương hóa đá trước mặt anh. Thần linh ơi! Anh ta có xu hướng thích ngược đãi bản thân đúng không? Làm gì có ai thích thú với việc bị người ta mắng chửi? Tầm Phương liệt kê trong đầu, nửa tháng qua cô đã nói những gì? Nhiều đến mức không đếm xuể.

Suy đi ngẫm lại, anh ta thật giống ông ngoại mình. Thời điểm Tầm Phương đến xin việc, cô từng dõng dạc nói mình không biết gì về công việc này. Về sau, khi được nhận vào làm, cháu ngoại ông cụ lại đánh giá cô là người thật thà, thú vị. Công bằng ở đâu? Logic ở đâu? Cái đầu nhỏ của Tầm Phương không thể chứa nổi thông tin khủng bố như này, nó sắp nổ tung rồi.

"Anh... anh nói thật đấy à? Không đùa đó chứ?"

Dĩ Lâm gật đầu chắc nịch: "Tôi nói thật."

Tầm Phương đỡ trán. Hóa ra, nam thần thích kiểu con gái sỗ sàng, hầm hố. Đến giờ mới biết sở thích của anh ta, liệu có quá muộn không?

Tầm Phương liếc ngang ngó dọc, nhằm che đi sự ngượng ngùng của bản thân. Vô tình chú ý đến chồng phác thảo trên bàn làm việc, do nhiều ngày qua bận rộn, Tầm Phương suýt quên béng nghi hoặc của mình ngày đó. Hôm nay có cơ hội, nhân lúc tâm trạng anh ta vui vẻ, cô rụt rè hỏi:

"Cái chồng phác thảo gì gì đó trên bàn làm việc là của anh hả?"

Dĩ Lâm hơi nhíu mày, động thái nhỏ bé đó của anh như bàn tay vô hình bóp chặt cổ Tầm Phương, cô hồi hộp chờ đợi.

"Ừ, của tôi đó."

Tầm Phương lén lút thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt không thể rời chồng giấy trên bàn.

"Anh vẽ cái đó làm gì? Sáng tác truyện tranh phải không?"

"Cô có đọc truyện tranh không?"

Đương nhiên là Tầm Phương không đọc rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi đó của anh, cô không tài nào nói ra suy nghĩ trong lòng. Tầm Phương lái chủ đề sang hướng khác.

"Nhà tôi có một đứa em trai sáu tuổi, thằng bé cực kỳ thích truyện tranh và phim hoạt hình. Đặc biệt là cái phim hoạt hình được chuyển thể từ truyện nào đó. Tôi không nhớ rõ, mà nhân vật chính trong truyện là chú heo hồng có cái đuôi hình bông hoa."

Tầm Phương úp mở vẽ ra con đường bằng phẳng để Dĩ Lâm bước vào. Quả nhiên, khi nghe đến chú heo hồng có chiếc đuôi hình bông hoa, cả người anh tràn đầy sức sống. Anh vỗ ngực tự hào, miệng cười toe toét.

"Cái phim cô nhắc đến được chuyển thể từ truyện của tôi đấy."

"Thật hay giả vậy? Đừng có bốc phét nhé." Tầm Phương cố ý trêu anh.

"Là thật mà. Tác giả real đang ở trước mặt cô nè, không phải hàng pha kè đâu nhé."

"Hừm... người như anh mà cũng vẽ truyện tranh được cơ á? Hoài nghi nhân sinh quá."

Bùm! Bầu không khí hòa hợp giữa hai người vì câu hỏi ngu ngốc của Tầm Phương nổ thành trăm mảnh. Dĩ Lâm xụ mặt, hai vai chùng xuống. Anh cất giọng ỉu xìu, mất hứng.

"Chơi nhau à? Chúng ta đang nói chuyện rất vui mà."

Tầm Phương vả miệng mình, biết bản thân lỡ lời nên lập tức chữa cháy.

"À... không phải, ý tôi là đẹp trai như anh thì phải làm diễn viên, người mẫu mới hợp. Chứ làm nghề vẽ truyện đó không xứng với anh." Nói về tâng bốc, Tầm Phương có thừa. Diễn viên, người mẫu đã là gì? Với tài năng của cô còn có thể đưa anh lên tận cung trăng làm bánh trung thu cùng chị Hằng, nói thế là quá khiêm tốn rồi. Tầm Phương vỗ vai anh.

"Xí xóa nhé! Hồi nãy nói tới đâu rồi ta? À vẽ truyện, sao anh làm nghề đó?"

Cả hai nhích lại gần nhau, hàn huyên thân thiết như tri kỷ trăm năm. Cái gọi là chủ tới, cao sang, thấp hèn, đều không xứng tồn tại giữa hai người. Được dịp, Dĩ Lâm giãi bày.

"Hồi nhỏ mẹ tôi đi suốt, chả mấy khi ở nhà, ông ngoại cũng vậy. Trong căn nhà lớn chỉ có tôi và dì Thông, khi ấy tôi tìm được niềm vui qua truyện tranh, không có quyển nổi tiếng nào là tôi chưa đọc qua." Dĩ Lâm vẫy tay: "Dưới bàn làm việc có cái rương to, trong đó chứa số truyện năm đầu tiên tôi đọc đó, về sau nhiều quá không bỏ vào rương nữa."

Tầm Phương dò tìm, quả thật dưới gần bàn làm việc có chiếc rương gỗ khá to. Cô mím chặt môi, lời nói cho thấy sự đồng cảm với anh.

"Sao anh không ra ngoài tìm bạn, trong khu anh ở không có trẻ con à?"

Dĩ Lâm cười xót xa: "Rất nhiều là đằng khác. Mấy đứa nhỏ đó chê tôi không có cha, nên không đứa nào chịu chơi với tôi hết."

Cô đưa mắt nhìn anh, bàn tay giơ ra lại sợ sệt rụt về. Khó có thể tưởng tượng trải qua tuổi thơ cô đơn, không bạn bè, người thân bên cạnh đáng sợ đến nhường nào? Chơi đùa cùng bạn hàng xóm có lẽ là cụm từ, hoạt động quá đỗi quen thuộc và bình dị trong suy nghĩ của mỗi chúng ta. Thế nhưng, điều tầm thường đó lại là điều xa vời, mông lung với ai đó. Trước kia Tầm Phương luôn mặc định Dĩ Lâm là người may mắn, hạnh phúc nhất trên đời. Thậm chí cô đã từng ghen tị với anh. Cho đến khi tận mắt nhìn, tận tai nghe hoàn cảnh sống thật sự của anh, Tầm Phương chỉ thấy tiếc nuối.

Giá như cô biết sớm hơn... Tầm Phương bỗng thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, cô sẽ làm thế nào chứ? Một người xa lạ như mình làm gì có tư cách để thốt ra hai từ giá như.