Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 37: Không thấy sắc vẫn quên bạn



Tầm Phương đứng sau bụi cây to che khuất cả thân người, phân vân nhìn hai lon nước giải khát trong tay mình, cô nhắm mắt, dùng hết sức bình sinh lắc lon nước bên tay trái. Vừa lắc vừa nghĩ: này thì mắng mình, này thì gạt mình qua một bên, này thì sai vặt. Cứ thế đem hết bao bất mãn lắc đều. Chừng năm phút sau, cô xuất hiện trước mặt Mỹ Nhân tươi cười đưa cho hắn lon nước trên tay trái. Hắn nhận lấy lon nước cô đưa, nhanh tay lẹ mắt chộp cả lon còn lại, lúc cô muốn giành lấy thì nghe hắn nói.

"Chuyện hồi nãy cho anh xin lỗi nghe, thiệt là tính anh nó chợ búa dị đó, chứ không được siêu thị như thằng bạn anh đâu. Để anh làm cho, lúc em đi mua nước Lâm nó kể anh nghe hết trơn rồi, vất vả cho em quá!"

Gương mặt tròn xoe của Mỹ Nhân hiện lên nụ cười chân thành, đôi mắt vốn không to nay càng ti hí. Nhìn thấy hắn như vậy, Tầm Phương bỗng thấy mình có lỗi, nhất là khi hắn giúp Dĩ Lâm mở lon nước. Ở bên anh đã lâu, đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh và bạn mình gặp mặt, dù trước kia Dĩ Lâm có rất nhiều bạn, nhưng sau khi gặp nạn, những người kia tức tốc chuyển hộ khẩu ra ngoài vũ trụ, cắt đứt mọi liên lạc. Tình cảnh đó thật quá giống với cô mười năm trước.

Dĩ Lâm gật đầu, nhận lon nước từ tay Mỹ Nhân. Chẳng biết chuyện vui nào khiến khóe miệng anh không thể hạ xuống? Tầm Phương nhìn đến ngẩn người. Lúc cô không có mặt anh đã nói những gì? Vì sao thái độ của Mỹ Nhân thay đổi một trăm tám mươi độ, cư xử hiền hòa hơn trước kia. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tầm Phương cúi đầu cười thầm, niềm hạnh phúc lâng lâng mỗi bước một đưa cô lên tầng mây hồng phấn, bao trọn cả cơ thể, rót mật vào tim.

Mỹ Nhân tự hào nói: "Bữa nào rảnh tao dắt vợ con qua nhà mày nhe, thằng con tao được cái đẹp trai y chang cha nó. Đem đi đâu cũng biết con nhà tao."

"Con mày tên gì thế?"

"Tao là Đỗ Mỹ Nhân, con tao là Đỗ Mỹ Mãn."

Nụ cười trên mặt Dĩ Lâm cứng ngắc, cùng lúc đó, Tầm Phương không nhịn nổi cách nói chuyện hài hước của Mỹ Nhân, bật cười trước mặt hắn.

Mỹ Nhân thẹn quá hóa giận, quát: "Cười cái gì chứ? Vui lắm hay gì?"

Tầm Phương xua tay, mặt đỏ tía tai: "Không phải đâu, tại tôi thấy anh ăn nói hề hước quá nên tôi không nhịn cười được."

Mỹ Nhân hừ lạnh, rõ ràng là đang chê bai tên của hắn và con trai nên cười đây. Dĩ Lâm mù, chứ Mỹ Nhân hắn không mù đâu nhé.

"Lâm à, đuổi việc con nhỏ này đi! Tao thấy nó không tốt chút nào."

"Tao thấy tốt là được. Cũng đâu phải làm việc cho mày đâu, bớt ý kiến lại." Anh nói.

Cả Tầm Phương và Mỹ Nhân cùng nhau tắt ngóm nụ cười, đánh ánh mắt sắc nhọn về phía đối phương. Chưa đến hai giây, cô ngại ngùng xoay mặt sang hướng khác, Mỹ Nhân nheo mắt, cười bí hiểm, gật đầu tuyên dương. Sống gần nửa đời người, hồng trần nhìn thấu hết thảy, có vài chuyện bản thân không nói là lựa chọn sáng suốt. Hắn lái sang chủ đề khác: "Ông ngoại còn khỏe không? Nhớ hồi xưa ông ngoại mua tặng tao xe điều khiển, dù nó hư rồi mà tao còn giữ tới giờ." Lời vừa dứt, hắn cúi đầu tập trung mở lon nước.

Dĩ Lâm vừa há miệng đã bị tiếng thét thất kinh của Mỹ Nhân lấn át, cùng với đó là âm thanh bọt khí "xì xì" phát ra rõ ràng. Tầm Phương trợn tròn mắt, nghiêng người nhìn nước tràn ra, cả gương mặt và mảng áo trước ngực Mỹ Nhân thấm ướt, đổi màu. Xung quanh có vài người hiếu kỳ bước đến xem trò vui, Mỹ Nhân giận bốc khói đầu, hắn lôi lôi kéo kéo Tầm Phương mặc kệ sự chống đối từ cô.

Đồng ý trông bề ngoài hắn khù khờ dễ gạt, nhưng không ngốc đến mức chẳng nhận ra mưu hèn kế bẩn của người khác, đặt biệt là các trò trẻ con ấu trĩ như này. Vì sao cùng là hai lon nước lại chỉ có lon của hắn có vấn đề? Vì sao khi hắn lấy lon bên tay phải, Tầm Phương đã phản ứng dữ dội? Những điều trên không phải đã quá đủ để chứng minh cô là thủ phạm hay sao? Tầm Phương cựa quậy, bám dính lấy người Dĩ Lâm như bạch tuột. Cô biết, một khi rơi vào tay tên Mỹ Nhân này, kết cục vô cùng thê thảm. Dù Dĩ Lâm không hiểu tình huống gì đang diễn ra và giữa hai người có mâu thuẫn gì. Song, anh vẫn ra tay bảo vệ Tầm Phương trước mặt Mỹ Nhân.

Thấy Dĩ Lâm có trăng quên đèn, có sắc quên bạn. Mỹ Nhân giậm chân ấm ức, tủi thân như cô vợ nhỏ bắt gặp chồng ôm ấp nhân tình. Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

"Mày biết con nhỏ này vừa làm gì với tao không? Nó lắc lon nước của tao, hại bạn này thân tàn ma dại vậy nè, mày nhìn đi."

Dĩ Lâm mím môi bất lực. Tầm Phương cười trộm, thầm nghĩ tên này diễn lố quá, người qua đường không biết còn nghĩ hắn đánh ghen thật. Còn cô, là tình nhân của ai kia. Nói đến đây, hai má Tầm Phương nóng rực, bắt gặp gương mặt đó của cô, cơn giận trong Mỹ Nhân dâng trào dữ dội.

"Không tin thì mày hỏi nó đi! Hỏi nó đã làm gì với lon nước của tao?"

Dĩ Lâm không tin, tuy nhiên vì hòa bình giữa cả hai, anh miễn cưỡng hỏi: "Lắc lon nước của nó thật à?"

Tầm Phương lí nhí đáp: "Ừ."

Chỉ một tiếng ừ này trực tiếp đánh vào điểm nhạy cảm nhất trên người Mỹ Nhân, hắn ưa cái đẹp, quần áo trên người toàn là kiểu dáng mới xuất hiện trên thị trường, mặc chưa được nửa giờ đã bị làm bẩn, không điên mới lạ.

Chỉ thấy khóe miệng Dĩ Lâm giật giật, anh nghiêm giọng trách mắng: "Vậy là sai đấy biết không? Mình là người lớn rồi, phải biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm chứ. Mau xin lỗi bạn đi!"

Dù trong lòng không tình nguyện, song vì giữ thể diện cho anh, cô vẫn đứng nhận ra lỗi của mình: "Xin lỗi anh, tôi sai rồi!"

"Ừ thì..."

Chưa đợi Mỹ Nhân nói hết câu, Dĩ Lâm hắng giọng ý tứ cắt ngang lời hắn.

"Coi như huề nhau. Gần tối rồi, giải tán mưu sinh, nhà ai nấy về. Tạm biệt bạn nhé!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Dĩ Lâm đùn đẩy để Tầm Phương đưa mình rời khỏi. Chừng hai phút sau, Mỹ Nhân mới hiểu ra hành động vừa rồi của Dĩ Lâm nhằm mục đích gì. Hắn tức tối giậm chân, thằng bạn trời đánh của hắn vừa bao che cho con nhóc xấu xa kia. Đúng là không thấy sắc vẫn quên bạn, cái tên đáng hận, còn con nhóc đáng chết kia đừng để hắn bắt được, bằng không sẽ xé xác cô ra làm hai mảnh.

Điện thoại trong túi quần rung lên, Mỹ Nhân chẳng thèm nhìn xem người gọi là ai đã ấn nút nghe. Hắn gào lên:

"Alo, ai gọi đấy? Có biết lựa giờ gọi không hả?" Vì không làm gì được đôi nam nữ kia, hắn chỉ có thể trút giận lên người vô tội, nào ngờ người gọi đến mới chính là kẻ không thể đắc tội nhất trên thế giới này.

"Vậy thì bây giờ có về ăn cơm không?" Tiếng hét với tần số cao hơn cá voi này không ai khác ngoài vợ hắn.

Mỹ Nhân thu lại thái độ hổ báo, tai cún mọc trên đỉnh đầu cụp xuống, biểu thị cho nó đang sợ hãi.

"Anh về liền!"