Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!

Chương 1



1.

Giờ phút này, tôi run lẩy bẩy gắt gao nắm chặt tay nắm cửa.

Nhỏ bạn thân thấy cả người tôi đều dán chặt lên cửa của nhà vệ sinh bên cạnh, lập tức hiểu được nguyên nhân hậu quả, cười đến ngoặt ngoẽo: “Ha ha ha ha……”

Tôi cố gắng hết sức nháy mắt ra hiệu cho cô ấy muốn cô ấy cứu tôi, nhưng cô ấy căn bản không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, còn cười ha hả lớn hơn tôi vừa nãy.

“Khương Kỳ, cậu chặn nhầm cửa rồi a ha ha ha ha……”

Khi nghe cô ấy hét tên tôi lên, khuôn mặt của tôi trở nên trắng bệch.

Hiệu ứng cách âm của nơi này không tốt, tôi tin rằng người ở bên trong phòng vệ sinh này cũng nghe thấy rồi. Quả nhiên một giây sau, trong phòng vệ sinh lại truyền ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi của anh ta.

“Khương Kỳ đúng không? Có gan thì đừng chạy……”

Cậu ta còn chưa dứt lời, tôi đã đâm vào phòng vệ sinh bên cạnh như một con sư tử và khóa chặt cửa lại.

Rất xin lỗi, tôi không có gan nên tôi bỏ chạy.

Sau khi tôi buông tay, Du Dạng từ nhà vệ sinh đi ra bình tĩnh hỏi bạn thân của tôi: “Là cậu?”

Nhỏ bạn thân liền bán đứng tôi không chút do dự.

“…… Không phải, cậu ấy vừa mới chạy vào phòng đó!”

Du Dạng ở bên ngoài oán hận nói: “Đúng là cậu.”

“Tôi không tin cậu không đi ra.”

Tôi nắm lấy chốt cửa, tim đập nhanh hơn.

Sợ Du Dạng như thế cũng không chỉ bởi vì cậu ta là trùm trường khét tiếng, mà còn bởi vì trước đây bọn tôi rất may mắn…… Vô tình gặp nhau, ở tuyến tàu số 2 của tàu điện ngầm.

Vì lúc đấy là ngày lễ cho nên hành khách rất đông đúc, gần như là tình trạng người này dán sát vào người nọ, lúc đó túi xách của tôi bị va chạm nhiều đến nỗi rớt xuống khỏi vai tôi.

Ban đầu tôi chỉ muốn thuận tay kéo túi xách của tôi lên mà thôi, nhưng do túi xách của tôi đang mở nên trong quá trình này nó…… Nó đã bao lấy một cái gì đó……

Tôi ngước mắt lên, trước mặt tôi là một nam sinh rất cao ráo hung dữ để lộ một cái đuôi sói không kiềm chế được, trên vành tai còn đeo một cái khuyên tai. Chính là trùm trường Du Dạng quanh năm bị phốt trên diễn đàn trường!

Giờ phút này cậu ta có vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.

Tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ, túi xách nhỏ đáng yêu của tôi không phải nó đang dừng lại ở một bộ vị trọng yếu nào đó cách bụng dưới của cậu ta hai tấc hay sao……

Nghĩ đến tác phong kinh khủng của cậu ta trong lời đồn, tôi lấy lại túi xách chạy rồi trối chết ở trạm kế tiếp của tàu điện ngầm.

Vốn tưởng rằng, chỉ cần tôi cẩn thận hành sự thì sẽ không có cái gì giao thoa với cậu ta nữa nhưng không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.

2.

Tôi đã trốn một mình trong phòng vệ sinh rất lâu.

Tôi rụt ở bên trong còn Du Dạng thì chặn cửa ở bên ngoài, giữa chừng cậu ta không nhịn được hỏi tôi: “Cậu tính qua đêm trong nhà vệ sinh luôn à?”

Tôi không trả lời cậu ta.

Một lát sau, cậu ta vô cùng nôn nóng đấm một cú lên cửa.

“Cmn, lão tử không rảnh giỡn với cậu.”

Tôi run rẩy không dám đáp lời, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, hình như có một tiếng bước chân đi xa rồi dần dần biến mất. Cuối cùng cũng đi rồi!

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vì để đề phòng vạn nhất, tôi còn cố ý chờ thêm một lúc nữa.

Tuy nhiên ngay sau khi mở cửa đi ra ngoài, tôi đã đâm vào một cái bóng đang tựa lưng vào cửa, Du Dạng nhướng mày nhìn tôi: “Đồ vật nhỏ, tôi còn không chặn được cậu sao?”

Còn chưa kịp cảm nhận trái tim mình thắt lại thì phản ứng đầu tiên của tôi là che mặt mình lại, sau đó cúi người thụp xuống:

“Tôi…… Tôi xin lỗi!”

Dường như cậu ta bị thư thế cúi đầu 90° tiêu chuẩn của tôi làm cho giật mình, tạm dừng vài giây không nói gì.

“Cậu cái này……”

Tôi ngắt lời cậu ta, nói một đống từ: “Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, to gan lớn mật, không biết trời cao đất dày, tự nhiên lại chặn nhầm cửa!

“Ngài đại nhân đại lượng, đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, trong bụng Tể tướng có thể chèo thuyền [1], xin hãy tha thứ cho tôi lần này đi!”

[1] Tấm lòng lớn có thể bao dung những việc khó của thiên hạ.

Sau khi nói xong, tôi liếc mắt nhìn phản ứng của cậu ta.

Khóe môi Du Dạng co giật, nửa ngày sau mới thốt ra một câu: “Cậu…… Lời văn khá tốt đấy.”

Tôi nói với cậu ta một cách chân thành: “Thật ra trên thực tế, tôi đã từng làm đại diện môn ngữ văn của lớp đó.”

……

Giằng co một lúc, cậu ta nhỏ giọng mắng chửi một câu gì đó rồi nói với tôi: “Được rồi, cậu đứng dậy đi.”

Thắt lưng tôi có hơi đau xót, khi nghe cậu ta bảo tôi đứng dậy tôi như trút được gánh nặng.

Giây tiếp theo, tôi tiếp xúc với tầm mắt của cậu ta. Khi hai ánh mắt giao nhau, giống như có tia lửa bùng cháy lên.

Ngũ quan vốn dĩ thả lỏng của Du Dạng trong nháy mắt thấy rõ mặt tôi, lại vặn vẹo. Cậu ta híp mắt, nghiến răng nghiến lợi:

“Là cậu?”

Mẹ kiếp, tôi quên chuyện đó mất tiêu, tôi luống cuống tay chân vuốt tóc ra hai bên cố gắng che mặt mình lại.

Cậu ta cười gằn ra tiếng.

“Che cái gì mà che? Hả người quen cũ.”

Nếu tôi có tội xin pháp luật hãy trừng trị tôi, chứ đừng để tôi năm lần bảy lượt đắc tội với Du Dạng, còn bị cậu ta bắt được.

Trước cửa nhà vệ sinh không quá sáng, tôi giống như một con gà con héo rũ, bất lực cười gượng.

“Ha ha, vậy à, chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao……”

3.

Du Dạng chống hai tay lên hông, khóe môi nhếch lên.

“Ngày 5 tháng 4 lúc 4h rưỡi chiều, tuyến tàu điện ngầm số 2 từ Đông Cảng đến Nguyệt Hồ, cậu đeo một cái túi in hoa cúc nhỏ, nó đã bao lấy……”

Cậu ta nhìn tôi, cắn răng, chung quy vẫn không nói ra từ kia, chỉ có thể nói theo cách khác: “Làm loại chuyện đó đối với tôi, bây giờ còn giả bộ như không biết?”

Tôi: ……

Cái gì gọi là loại chuyện đó……

Cậu ta thấy tôi không nói lời nào, thì tiếp tục hừ lạnh: “Hôm nay lại đến nhà vệ sinh chặn tôi, Khương Kỳ, cậu cũng được lắm.”

Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem nên giải thích với vị đại ca này như thế nào nhưng thái độ trầm mặc không nói của cậu ta khiến tôi có chút khó chịu.

“Sao không nói lời nào? Cố ý chơi tôi hả?”

Tôi lau mồ hôi lạnh vừa thấm ra trên trán một phen, ở trong lòng cổ vũ cho mình: “…… Nếu tôi nói tất cả đều là sự trùng hợp, thì cậu có tin không?”

Cậu ta lại bị tôi chọc cười.

“Cậu thấy sao?”

Tôi sắp khóc đến nơi: “Đó là thật mà.”

Du Dạng dừng một lát, lại không chút kiêng nhẫn mắng nhẹ một câu.

Đúng lúc bên ngoài có người đến tìm cậu ta, vừa đi vừa hô: “Anh Dạng, anh Dạng ơi anh đâu rồi!”

“Ầm ĩ cái gì?”

Bị rống như vậy người nọ lập tức rụt lại thanh âm, ngay cả bước chân cũng chậm lại.

“Anh Dạng, mấy anh em vẫn đang chờ anh tới uống bia đó……”

Du Dạng xoa xoa mi tâm rồi lại nhìn tôi một cái, hình như là nghĩ đến gì đó khóe môi cậu ta gợi lên một ý cười không rõ.

“Cậu biết uống bia không?”

Tôi kinh ngạc ngước mắt lên, bởi vì căng thẳng quá mức nên còn chưa kịp mở miệng đã nấc cục một cái.

……

Du Dạng bật cười ra tiếng.

Huynh đài đó chạy tới thấy tôi và Du Dạng đang đứng ở một góc nhỏ trong nhà vệ sinh, biểu tình trên mặt nhất thời vô cùng đặc sắc.

Du Dạng hất cằm: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Đây là……” Huynh đài cười ngấp nghễ, “Chị dâu hả?”

Du Dạng bước mấy bước đến bên cạnh cậu ta, đưa tay hung hăng đấm cậu một cái: “Chị dâu cái đầu mày.”

Huynh đài gãi gãi đầu mình: “Thì ra là không phải a……”

Du Dạng lườm cậu một cái, lại chuyển ánh mắt sang đây nhìn tôi chằm chằm: “Biết không?”

Biết gì?

Nửa ngày sau tôi mới phản ứng lại, à, cậu ta đang hỏi tôi có biết uống rượu không. Trước đây tôi với bạn học có đi KTV karaoke một lần, chắc là cũng coi như biết uống chứ hả?

Suy nghĩ một chút, tôi gật đầu với cậu ta. Sau đó, tôi liền bị Du Dạng xách lên bàn nhậu của bọn họ.

Vốn chỉ là sau khi ăn thị nướng xong tôi chỉ là thuận đường đi vệ sinh, ngược lại bây giờ nhỏ bạn thân của tôi chuồn mất rồi, còn tôi thì chọc vào phiền toái.

4.

Một đám anh em của Du Dạng nhìn thấy tôi đi theo phía sau cậu ta, ánh mắt cả đám đều sáng quắc.

“Hèn gì anh Dạng đi lâu không về như vậy, thì ra là đi gặp chị dâu e he he!”

“Đây chẳng phải là nữ thần học bá của khoa Marketing hay sao? Ánh mắt của anh Dạng thiệt là tốt quá đi.”

“Hey chị dâu, lần đầu gặp mặt chị châm chước cho tụi em nhé!”

……

Du Dạng cầm một cái áo khoác màu đen trên ghế trống khoác lên vai mình, lười giải thích lại. Cậu ta ngồi xuống rồi vỗ nhẹ vào cái ghế bên cạnh mình, sau đó ngẩng ra hiệu cho tôi ngồi xuống đó.

Tôi im lặng ngồi xuống, huynh đài ngồi đối diện liền thò đầu qua: “Anh Dạng, hình như chị dâu có hơi thẹn thùng.”

…… Tôi thẹn thùng hồi nào.

Tôi là đang sợ hãi! Là sợ hãi đó có biết không!

Du Dạng khẽ cười một tiếng: “Cô ấy đến đây uống bia giúp tôi.”

Tôi trợn hai mắt nhìn cậu ta, tôi nói uống bia giúp cậu hồi nào vậy?

Nhận thấy được ánh mắt của tôi, cậu ta quay đầu sang lông mày khẽ nhíu lại: “Không phải à?”

……

Tôi có thể nói không phải không?

Vị huynh đài đó nhìn tôi với vẻ mặt chắc nịch: “Chị dâu thật tốt, còn biết đau lòng cho anh Dạng của chúng ta nữa.”

Tôi đúng là kẻ câm ăn phải hoàng liên [2] mà, có miệng nhưng lại khó trả lời.

[2] Thảo dược trong y học cổ truyền, có vị rất đắng.

Nghĩ ngợi một lát tôi hạ giọng hỏi Du Dạng: “Có phải nếu tôi uống giúp cậu thì cậu sẽ không so đo với tôi nữa không?”

Cậu ta không nhìn tôi, hồi lâu sau bật một tiếng “Ừ” nhẹ từ trong cổ họng.

Tôi cắn răng, uống thì uống.

Dù sao con người cũng phải trả giá cho lỗi lầm của mình, tôi cầm ly rượu lên, chuẩn bị uống hết trong vòng một hơi.

Bọn họ chỉ uống bia bình thường, nhưng vị lạ đó pha trộn với bọt khí CO2 trong miệng khiến tôi không thể chịu được mà nhăn mặt lại.

Còn chưa uống đến ly thứ ba, tôi đã cảm thấy mình có hơi bồng bềnh rồi, có vị huynh đài do dự mở miệng: “Anh Dạng, chị dâu có uống được nữa không vậy, sao mặt đã đỏ hết lên rồi này……”

“Vậy hả? Có đỏ lắm không?” Tôi liếc nhìn cậu ta rồi lấy một chiếc gương nhỏ trong túi ra. Trong gương, khuôn mặt tròn trịa của tôi đã đỏ như đít khỉ.

Nhưng khi uống bia tôi thấy mình như một cấp trên vậy, nhất là lúc hùng hổ cạn ly làm cho tôi có một loại cảm giác tôi chính là hảo hán Lương Sơn.

“Không sao cả!” Tôi phất tay, miệng lưỡi có chút hàm hồ, “Có thể là gò má của tôi đã đổi màu……”

Lời nói còn chưa dứt, tôi cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.

Ửm? Liệu tôi có uống đến mức bị mù luôn rồi không?

Ngay sau đó giọng nói của Du Dạng vang lên.

“Không uống được còn nói mình biết uống?”

5.

Du Dạng dùng áo khoác của cậu ta che cho tôi, sau đó nửa kéo nửa lôi tôi ra ngoài.

Đầu tôi bị bịt kín nên không nhìn thấy gì cả, chỉ là có một mùi chanh bạc hà quanh quẩn ở chóp mũi tôi lúc ẩn lúc hiện.

Tôi cố gắng hít hà một hơi, cảm giác giống như hơi thở của Du Dạng ở trên áo khoác.

Thơm quá đi thôi.

Tôi hỏi cậu ta: “Cậu dùng loại nước hoa nào vậy?”

Hình như cậu ta nghe không rõ: “Ừ?”

“Nước hoa đó!” Tôi tăng âm lượng.

Cậu ta khinh thường: “Tôi đây không cần thứ đó.”

“Không dùng thiệt á? Thế sao lại thơm quá vậy?”

Sau đó cậu ta không để ý đến tôi nữa.

Du Dạng đưa tôi đến cửa quán thịt nướng mới cởi áo khoác ra, để đầu tôi lộ ra ngoài không khí. Hơi thở bao bọc tôi vừa nãy cũng tan đi, tôi lưu luyến nhìn thoáng qua áo khoác của cậu ta.

Du Dạng hỏi tôi: “Cậu ở đâu?”

Quán thịt nướng mà chúng tôi ăn nằm trên con đường phía sau trường học, chỉ cần đi qua một cửa sắt nhỏ là tới trường học, nhưng ký túc xá của tôi thực sự cách khá xa con đường này.

“Lan Uyển.”

Cậu ta cau mày, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Phiền phức.”

Du Dạng ngoài miệng vừa hùng hùng hổ hổ, vừa đưa tôi về ký túc xá. Mặc dù tôi có chút lâng lâng nhưng ý thức thì vẫn còn.

“Không cần phiền vậy đâu……”

Cậu ta hừ một tiếng: “Nếu giữa chừng câu không say rượu thì còn phiền đến tôi sao?”

“Ờơơ……”

Lúc đến lầu dưới ký túc xá, Du Dạng lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt tôi.

Tôi nhìn kỹ thì thấy đó là một mã QR chói mắt, thấy biểu của tôi mê mang, cậu ta mở miệng: “Quét tôi.”

Ngữ khí của cậu ta khẳng định chắc nịnh không cho tôi nửa cơ hội để từ chối, càng giống như đang thông báo cho tôi.

Có lẽ là do áp lực nên tôi rất nghe lời quét mã, sau đó trên màn hình không có nhảy ra nhắc nhở thêm bạn gì. Động tác của tôi dừng lại, có chút khó xử nhìn Du Dạng.

Cậu ta vô cùng bất mãn: “Không muốn thêm?”

“Không phải……” Tôi ấp a ấp úng, “Của cậu là…… mã thanh toán……”

Thật ra lúc này tôi rất muốn cười một cái nhưng tôi đã nhịn lại.

Du Dạng sửng sốt một chút rồi lấy điện thoại về xem, trong nháy cậu ta mắt mím môi lại, biểu tình trông rất mất tự nhiên.

“Nhầm…… nhầm chút.”

Tôi đã rất cố gắng nhịn xuống để không bật cười thành tiếng, đến nỗi khuôn mặt của tôi dường như đã đỏ hơn.

Hóa ra trùm trường hung thần ác sát cũng sẽ lộ ra loại biểu tình này, nó…… cũng rất đáng yêu đấy chứ.

Cuối cùng tôi cũng thêm cậu ta thành công, đúng lúc gặp bạn cùng phòng đi hẹn hò về. Cô ấy nhìn thấy Du Dạng đứng chung một chỗ với tôi cả kinh đến mức cằm đều muốn rớt xuống đất.

Ngược lại Du Dạng không nói gì, khoác áo khoác lên vai rất tiêu sái rời đi.

Sau khi vào phòng ký túc xá, bạn cùng phòng đuổi theo tôi và hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tiểu Kỳ, từ lúc nào mà cậu với trùm trường đã trà trộn với nhau rồi?”

Bất đắt dĩ tôi chỉ có thể nói với cô ấy: “…… Cậu có tin không? Tớ đã chặn cậu ta trong nhà vệ sinh.”

“Trực tiếp chặn ở nhà vệ sinh nam hả? Chời ới, cậu dũng cảm quá vậy.” Trông cô ấy rất ngạc nhiên.

“Không phải, là nhà vệ sinh công cộng của quán thịt nướng, chỉ có hai phòng thôi không phân biệt nam nữ.”

Bạn cùng phòng lặng lẽ giơ ngón cái lên với tôi: “Đỉnh của chóp!”

Mặc dù quán thịt nướng đó quả thật có chút cũ, nhưng tại sao nhà vệ sinh lại không chia ra nam nữ chớ!

Thật sự đã hại tôi không nhỏ đâu.