Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 144: Tim Vỡ,Tình Tan



Thím Trương đứng ở gian bếp chuẩn bị điểm tâm cho bữa sáng nhưng trên gương mặt vẫn mang nhiều tâm trạng khi đã vô tình trông thấy những điều không nên thấy tối qua.

Lúc này thì Kỳ An bước đến đặt hai tay lên vai thím Trương rồi mỉm cười:

- Chào buổi sáng Thím Trương!Thím đang chuẩn bị điểm tâm cho bữa sáng à?Để con phụ thím một tay nhé!

Thím Trương không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu,Kỳ An tuy thấy thím Trương có vẻ hơi khác lạ nhưng vẫn xắn lấy ống tay áo vui vẻ nhặt nhạnh giúp thím rổ rau củ trên gian bếp.

Triệu Nhiên vừa bước xuống cầu thang vừa tỏ vẻ hớn hở nói vọng vào nhà bếp:

- Thím Trương chuẩn bị điểm tâm sáng nhanh lên!Tôi đói hoa cả mắt rồi!

Nhìn thấy vẻ ngạo nghễ thể hiện rõ trên gương mặt Triệu Nhiên lúc này càng khiến cho thím Trương thêm phần ngán ngẩm mà chỉ lẳng lặng thở dài.

Kỳ An trông thấy dáng vẻ hiện tại của thím Trương thì liền tìm cách bắt chuyện:

- Thím Trương!Hình như tâm trạng của thím sáng nay không được tốt cho lắm?

Thím Trương khẽ chậc lưỡi:

- Do vấn đề tuổi tác ấy mà!Càng ngày càng lớn tuổi nên sức khỏe có phần giảm sút hơn so với trước!

Kỳ An tỏ vẻ quan tâm:

- Thím nhớ chú ý đến sức khỏe đừng làm việc quá sức!Căn bệnh cao huyết áp của thím cần phải duy trì uống thuốc đều đặn thường xuyên!

Thím Trương trầm ngâm một lúc rồi nhìn về Kỳ An dọ hỏi:

- Kỳ An!Từ nhỏ con đã sống ở Châu gia nên thím xem con không khác gì người thân ruột thịt của mình!Khi cha mẹ con lần lượt mất đi vì bạo bệnh thì chỗ dựa tinh thần của con không ai khác chính là thím nên thím ít nhiều gì cũng hiểu được những tâm ý của con!Thím vẫn nhớ như in hình ảnh cậu bé bỏ cả bữa ăn tối chỉ vì mải miết đi tìm cho bằng được con diều mà tiểu thư Châu Tuệ đã làm lạc mất và ngồi thất thiểu buồn xo ở một góc nhà khi tiểu thư được một cậu nam sinh trong lớp đưa đón đi học hàng ngày!Ngay từ thời thơ bé con đã đem lòng yêu mến Châu Tuệ và thím có thể hiểu được tiểu thư đối với con quan trọng như thế nào!

Kỳ An khẽ mỉm cười:

- Đúng là con không thể giấu được thím Trương điều gì cả!Từ khi còn là một cậu bé thiếu niên cho đến tận thời điểm này người con yêu duy nhất vẫn chỉ là Châu Tuệ!Nhiều lúc con vẫn tự hỏi bản thân mình vì sao lại có thể yêu một người bằng tất cả sự kiên nhẫn và bền bĩ đến như thế?Cho đến hôm nay thì Châu Tuệ đã đáp lại tình cảm của con và con thực sự cảm thấy hạnh phúc vì điều đó!

Thím Trương áp đôi tay gầy guộc lên tay của Kỳ An rồi tiếp tục nói:

- Nếu như con đã phải chờ đợi và rất khó khăn mới chinh phục được tình yêu từ Châu Tuệ thì con hãy nhớ trân trọng và yêu thương tiểu thư nhiều hơn!Những gì lầm lỡ thì có thể xem như chuyện đã qua và con nên biết dừng lại kịp thời trước khi sự việc không thể cứu vãn được nữa!

Kỳ An chợt cảm thấy khác lạ:

- Thím Trương!Con vẫn chưa hiểu ngụ ý của thím!

Ngay lúc này thì Triệu Nhiên lại tiếp tục nói vọng vào gian bếp:

- Thím Trương à bữa điểm tâm sáng đã làm xong chưa?Tôi đói muốn xỉu luôn rồi!

Lúc này thì thím Trương chỉ khẽ thở dài:

- Thôi không có gì đâu!Con bê giúp thím đĩa thức ăn này lên bàn cho Triệu Nhiên đừng để cô ấy hối thúc nữa!

Khi nhìn thấy Kỳ An đã rời khỏi gian bếp thì thím Trương nhìn theo anh với ánh mắt buồn bã tự nhủ thầm:

“Kỳ An!Thím chỉ có thể nhắc nhở con đến thế thôi!Hy vọng con hãy biết tự mình dừng lại đúng lúc!”



10 giờ đêm tại trang viên Châu gia.

Thím Trương dọn dẹp tại hành lang và khi đưa mắt nhìn về hai gian phòng đang trống rỗng ngay lúc này thì thím có thể nhận ra những lời khuyên của mình cách đây vài hôm với Kỳ An đã là vô ích khi mối quan hệ vụng trộm giữa anh và Triệu Nhiên vẫn cứ tiếp tục diễn ra.

Ngay lúc này thì tiếng động cơ xe ôtô vang vọng từ gara trang viên khiến cho thím Trương phải tạm dừng việc dọn dẹp và bước ra ngoài khuôn viên quan sát.

Không lâu sau đó thím Trương đã nhìn thấy tiểu thư Châu Tuệ kéo vali hành lý tiến vào và vui vẻ mỉm cười:

- Thím Trương!Con đã về rồi đây!

Thím Trương cảm thấy khá bất ngờ:

- Tiểu thư!Tôi cứ ngỡ rằng ngày mai tiểu thư mới trở về!

Châu Tuệ vừa kéo vali bước vào trong nhà vừa nhoẻn miệng cười:

- Vì mọi việc diễn ra khá thuận lợi nên chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định và con đã đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh trong tối hôm nay!

Châu Tuệ nhìn về cánh cửa gian phòng ngủ ở hành lang rồi dọ hỏi:

- Thím Trương!Tối nay anh Kỳ An có ghé đến trang viên không?

Thím Trương chỉ đành trả lời ậm ờ:

- Kỳ An…Từ hôm tiểu thư đi công tác đến nay Kỳ An đều ở lại trang viên!

Châu Tuệ dợm bước tiến về căn phòng dành cho khách:

- Con sẽ vào gặp anh ấy và đem đến cho anh ấy sự bất ngờ khi nhìn thấy con đã trở về trong tối nay!

Lúc này thì thím Trương liền ngăn lại:

- Tiểu thư khoan đã!Cả ngày hôm nay trông như Kỳ An có vẻ khá mệt mỏi nên đã đi ngủ từ sớm rồi!

Châu Tuệ nghe thế lấy làm lạ:

- Anh ấy mệt mỏi thế cơ à?Chắc là do khối lượng công việc dạo này quá tải rồi chăng?

Nói đoạn Châu Tuệ liền mở dây kéo vali và soạn ra những túi giấy to nhỏ để đầy trên bàn.Cô lấy ra một chiếc áo len ướm thử lên người thím Trương:

- Con có mua quà về cho thím đây!Đây là áo len đan tay thủ công 100%!Con mua cho thím một cái và cho anh Kỳ An một cái!Thím Trương có thích không?

Thím Trương khẽ gật đầu nhưng trong lòng đang tràn ngập nỗi bất an:

- Cám ơn tiểu thư tôi rất thích!

Châu Tuệ tiếp tục soạn những túi giấy khác:

- Còn đây là mì cay,bánh gạo,kim chi Hàn Quốc toàn là những món ăn vặt mà anh Kỳ An thích ăn nhất!

Sau khi đã soạn xong những túi quà thì Châu Tuệ liền kéo vali dợm bước về phía cầu thang.

Thím Trương thấy thế liền vội ngăn cản:

- Tiểu thư!Vì tối nay cô về đột xuất nên tôi vẫn chưa dọn dẹp lại phòng!Tiểu thư có thể chờ thêm một ít thời gian được không?Tôi sẽ lên lau dọn phòng ngay đây!

Châu Tuệ nghe thế liền mỉm cười:

- Không sao!Đã muộn thế này rồi kia mà!Sáng mai thím hãy lên lau dọn sau!Dạo này bệnh cao huyết áp của thím đã tái phát trở lại nên con cũng không muốn thím phải làm việc quá sức!

Tuy nhiên khi Châu Tuệ định tiếp tục tiến về phía cầu thang thì thím Trương lại níu lấy tay cô:

- Tiểu thư!Tôi muốn làm một ít thức ăn khuya cho cô!Cô ăn xong rồi hãy bước về phòng!

Châu Tuệ khẽ cười:

- Thím Trương không cần phải nấu nướng gì đâu!Bây giờ con chỉ muốn về phòng tắm rửa rồi ngủ thẳng một giấc cho đến sáng thôi!Thím cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi!

Thím Trương vẫn không nỡ đành để Châu Tuệ bước về phòng:

- Tiểu thư!Cô đừng trở về phòng ngay lúc này được không?

Châu Tuệ chợt cảm thấy thái độ của thím Trương có phần khác lạ:

- Thím Trương…Từ nãy đến giờ dường như con có cảm giác thím không muốn cho con bước về phòng!Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Thím Trương không thể thốt nên lời:

- Tiểu thư…Tôi…

Châu Tuệ khẽ thở dài vì thái độ có phần khó hiểu của thím Trương rồi kéo vali tiếp tục bước lên từng bậc cầu thang về phòng.

Thím Trương chỉ còn có thể đứng phía dưới lầu nhìn theo Châu Tuệ với ánh mắt ngập tràn niềm thương cảm xót xa khi biết cô sắp phải chứng kiến và đối diện với sự thật đau lòng.

Châu Tuệ lúc này đã kéo vali về đến trước cửa phòng và khi cô mở toang cánh cửa bước vào bên trong thì đã trông thấy những hình ảnh kinh hãi diễn ra trước mắt.

Đôi nam nữ không một mảnh vải che thân đang quấn quýt lấy nhau cuồng nhiệt ân ái trên giường lúc này không ai khác chính là bạn trai hiện tại Kỳ An của cô và cô em họ Triệu Nhiên!

Trông thấy cánh cửa phòng ngủ đã mở toang lúc này đã khiến cho Kỳ An và Triệu Nhiên phải dừng lại mọi động tác và hoảng hốt nhìn về Châu Tuệ đang đứng sững ngay trước mắt mình.

Kỳ An ngay lập tức rời khỏi người Triệu Nhiên và vội lấy tấm chăn che đi hạ thân nhìn về phía Châu Tuệ vô cùng bàng hoàng:

- Châu Tuệ…Sao em lại về giờ này?

Châu Tuệ dường như không thể tin vào những hình ảnh đang diễn ra trước mắt mình mà cất lên từng quãng giọng nghẹn ngào:

- Kỳ An…Anh đang làm gì thế này?

Triệu Nhiên lúc này không ngần ngại phơi bày những phần da thịt trần trụi trên cơ thể và nhếch môi cười thay Kỳ An đáp lời:

- Kỳ An đang làm gì chẳng nhẽ chị còn chưa nhìn thấy rõ hay sao?Anh ấy đang cùng tôi làm tình ngay trên chính chiếc giường mà chị vẫn ngủ hằng đêm đấy!Không phải một lần mà đã rất nhiều lần!Mùi vị ân ái của chúng tôi hòa lẫn vào trong từng chiếc gối và tấm drap giường đã nhàu nát cả rồi mà chị vẫn còn ngu ngốc chưa nhận ra sao?

Kỳ An nhìn về phía Triệu Nhiên gằn giọng:

- Triệu Nhiên!Cô im ngay đi!

Từng lời nói ngạo nghễ từ Triệu Nhiên không khác gì những lưỡi dao sắt nhọn cứa nát vào tim Châu Tuệ lúc này.Cô lăn dài những giọt nước mắt đau đớn chạy vụt đi để không phải lắng nghe hay trông thấy điều gì thêm nữa.

Kỳ An không kịp mặc lại quần áo chỉ có thể mang cả tấm chăn che lấy hạ thân rồi vội vã đuổi theo Châu Tuệ:

- Châu Tuệ!Em hãy nghe anh giải thích!Châu Tuệ!

Kỳ An quấn lấy chăn che hạ thân vội đuổi theo Châu Tuệ đến cầu thang thì đã níu lấy được cánh tay của cô.Anh nhìn về Châu Tuệ tỏ rõ sự khẩn thiết:

- Châu Tuệ!Em hãy nghe anh giải thích đã!

Châu Tuệ nước mắt lưng tròng cố vùng ra khỏi cánh tay Kỳ An đang níu giữ:

- Anh buông tay tôi ra!Những gì diễn ra trước mắt đều đã quá rõ ràng nên anh không cần phải giải thích thêm gì nữa cả!Buông tay tôi ra tôi muốn rời khỏi đây!

Kỳ An cất giọng nghẹn ngào:

- Châu Tuệ…Trời đã khuya như vậy rồi và tâm trạng em đang không ổn như thế lái xe sẽ rất nguy hiểm!Anh sẽ giải thích với em tất cả nên chúng ta cùng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau được không em?

Châu Tuệ gạt phăng cánh tay của Kỳ An đưa tay lau nước mắt:

- Tôi không muốn nghe anh giải thích hay nói thêm gì nữa cả!

Nói dứt lời thì Châu Tuệ chạy vụt đi,với hình dạng lõa thể trên người như hiện tại Kỳ An không thể nào đuổi theo cô chỉ đành gọi với theo những âm thanh vang vọng trong sự bất lực.

Tiếng gầm động cơ xe nhanh chóng được khởi động và Châu Tuệ đánh tay lái rời khỏi trang viên Châu gia ngay trong đêm tối.

Bên khung cửa sổ lúc này Triệu Nhiên đưa mắt nhìn theo chiếc ôtô do Châu Tuệ điều khiển khuất xa dần thì nở nụ cười nửa miệng và trong lòng vô cùng đắc ý.

Từ lâu ả đã xem những giọt nước mắt của Châu Tuệ chính là những nụ cười ngạo nghễ và vô cùng hả hê trong chiến thắng của mình.