Tôi Mua Một Người Bạn Trai... (Ánh Trăng Không Bao Giờ Rơi)

Chương 6



12

Tin tức tôi trở về lan truyền giữa các bạn học.

Ngay cả những gì xảy ra với gia đình tôi cũng thabhf chủ đề bàn tán của họ.

Bạn cùng phòng Văn Văn liên lạc với tôi.

Cô ấy sắp kết hôn, hỏi tôi có muốn làm phù dâu của cô ấy không.

Đây là ước định của chúng tôi, lúc kết hôn người này sẽ làm phù dâu cho người kia.

Ngày hôn lễ, có rất nhiều bạn học cũ tới, tôi lần lượt thêm wechat của mọi người.

Văn Văn mặc áo cưới, trong mắt ngập nước.

"Tiểu Ngu, tớ vẫn luôn cho rằng, cậu sẽ là người đầu tiên trong bốn người chúng ta kết hôn."

"Nếu tớ kết hôn, làm sao làm phù dâu cho cậu được."

"Cậu còn dám nói, bốn năm, bặt vô âm tín, làm tớ muốn tức chết!"

"Tớ sai rồi! Sau này không đi nữa, ở lại bồi tội với cậu."

Văn Văn nín khóc mỉm cười: "Lúc đó tại sao lại muốn bốc hơi khỏi đây? Có khó khăn gì nói ra, bọn tớ đều có thể giúp cậu."

Tôi nhìn xuống mũi chân.

Suy nghĩ một chút, đem lời trong lòng mấy năm nay nói ra.

"Tớ chưa từng trải qua thất bại nào lớn như vậy, Văn Văn, cậu biết không, giống như cả thế giới đều sụp đổ, tớ không biết nên làm gì, cũng không dám đối diện với ánh mắt của mọi người, cho dù là thương hại tớ cũng cảm thấy đau đớn. Chắc là nhất thời xúc động, tớ đem tất cả phương thức liên lạc xóa đi."

Văn Văn thở dài: "Dương Cảnh Chi tìm cậu sắp phát điên rồi ý."

"Cái gì? "Tôi sửng sốt.

"Cậu ấy gần như dùng tất cả phương pháp, tìm giáo viên, tìm nhà trường, còn thiếu báo cảnh sát, cậu ấy là một học sinh nghèo, lúc ấy cũng không có tài cán gì, không tìm thấy cậu, đã đến nhà cậu."

Văn Văn nhìn sắc mặt tôi, mới nói tiếp.

"Cậu cũng biết, hắn rất sợ ba mẹ cậu...... Nhưng cậu ấy vẫn đến, nào ngờ, cả nhà các cậu đều đi, ngay cả ba mẹ cậu cũng không thấy."

"Đó là lần đầu tiên tồ nhìn Dương Cảnh Chi sụp đổ, cậu ấy ngồi ở cửa nhà cậu, khóc huhu."

"Sau đó, cậu ấy nghe nói cậu có khả năng ở phía nam, liền đi tìm, nhưng cũng không tìm được, cậu rốt cuộc ở đâu?"

Tôi chậm rãi nói: "Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh... rất nhiều nơi. Bởi vì liên tục bị đòi nợ, gia đình tớ đổi tên, cứ nửa tháng lại phải chuyển nhà."

"Chẳng trác, cậu ta tìm thấy mới lạ đó." Văn Văn chậc chậc, "Tóm lại, cuối cùng cậu nản lòng thoái chí trở về Bắc Kinh, bắt đầu làm hệ thống tìm người của cậu ấy."

Tôi không hiểu.

Tôi cho rằng Dương Cảnh Chi không thèm để ý tôi đi hay ở.

Trước khi tốt nghiệp đại học, tôi từng nghe được cuộc đối thoại giữa anh và bạn học.

Bạn học nam hỏi hắn: "Sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không, cùng Ngu Minh kết hôn sao?"

Dương Cảnh Chi lãnh đạm nói: "Không."

Sau đó không lâu, trong nhà nghèo túng.

Tôi trực tiếp đề nghị chia tay, anh cũng không có ý níu giữ.

Nhưng lại đi tìm tôi khắp nơi là sao chứ?

Có không giữ, mất tiếc ghê hay gì?

Tôi có chút miên man.

Khi Văn Văn ném hoa, tôi phân tâm, không đón được.

Bó hoa rơi vào tay Dương Cảnh Chi.

Người dẫn chương trình nói: "Người đàn ông này đã đón được bó hoa, chúc mừng chúc mừng, chuyện tốt sắp tới, lúc về sẽ tặng cho bạn gái chứ?"

"Không cần đợi đến lúc về."

Dương Cảnh Chi đi về phía tôi.

Đưa hoa cho tôi.

13

Toàn hội trường ồn ào, tiếng hét nhanh chóng lật tung nóc nhà.

Ngay cả Văn Văn cũng đang thét chói tai.

Tôi nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.

"Dương Cảnh Chi, anh đã gặp vị hôn phu của tôi rồi."

Mặc dù là giả.

"Tôi không tin con mắt của em lại trở nên tệ như vậy."

"Anh coi như tôi mắt kém đi."

"Được, coi như hắn là thật đi."

Dương Cảnh Chi hơi nghiêng người, tựa vào bên tai tôi.

"Vậy thì em đá hắn, trở về bên cạnh tôi đi."

Giọng nói trầm thấp giống như thần chú, tràn ngập ý vị mê hoặc.

Tôi gần như đã thỏa hiệp.

Còn thiếu chút nữa.

Cách xa nhiều năm như vậy, Dương Cảnh Chi vẫn có thể khiến trái tim tôi điên cuồng nhảy nhót.

Sau khi nghi thức hoàn thành, bạn học cũ đều đến tìm tôi mời rượu.

Tôi bị uống quá nhiều.

Sau đó liền nhớ mang máng là mình chạy đến cầu thang ngồi.

Cho dù bên ngoài có náo nhiệt đến đâu, cầu thang luôn là nơi yên tĩnh nhất.

Dương Cảnh Chi tìm được tôi: "Sao em lại ngồi chỗ này?"

Tôi quay đầu, bĩu môi với anh.

Oa một tiếng khóc lớn.

"Dương Cảnh Chi, em mệt quá."