Tôi Muốn Chết Rồi

Chương 1



1

Tôi cảm thấy dạo này mình thật nhọ, tự dưng ngất giữa đường, được đưa đến bệnh viện, bác sĩ tự dưng báo cho tôi biết tôi bị bệnh nan y rồi. Nếu không phải vị bác sĩ trước mắt này dáng vẻ rất ngay thẳng, thì tôi thực sự chỉ muốn hất bàn bỏ chạy.

Tôi liếc thẻ tên trước ngực của anh ta, nói, bác sĩ Trần, có lầm không vậy?

Mặt bác sĩ Trần cứ như tôi thiếu tiền anh ta không bằng, tuy trông rất đẹp trai, nhưng mở miệng nói chuyện thì không hề dễ nghe, anh ta nói, báo cáo kiểm tra không thể nào sai.

Được rồi, tôi đồng ý chuyện này là thật, bác sĩ Trần anh vừa nói là bệnh gì? Bệnh của tôi mắc ấy?

Bác sĩ Trần nói, bệnh máu trắng.

Yo, không ngờ nha, cái tên này cũng rất dọa người đấy nha, vừa nghe lập tức thấy giống bệnh nan y.

Bác sĩ Trần bổ sung, cũng chính là bệnh bạch cầu người ta thường nói.

À, cái này thì tôi có nghe qua, hình như rất dễ chết. Tôi hỏi bác sĩ Trần, là cái bệnh vừa chảy máu liền không thể ngừng kia ấy hả?

Bác sĩ Trần thở dài, đó là bệnh máu chậm đông.

À à, tôi là bệnh bạch cầu, phải chữa trị thế nào vậy?

Cậu mắc bệnh bạch cầu cấp tính, tốt nhất là nhập viện luôn để quan sát, sau đó hóa trị.

Vừa nghe phải nhập viện tôi liền thấy không vui, tôi hỏi bác sĩ Trần có thể không nhập viện được không?

Bác sĩ Trần lạnh lùng nói, bệnh bạch cầu rất dễ nhiễm trùng, một khi nhiễm trùng nghiêm trọng sẽ dẫn đến tử vong, vì thế tôi khuyên cậu nên nhập viện càng sớm càng tốt.

Nhìn khuôn mặt vừa đẹp trai vừa vô tình của bác sĩ Trần, cuối cùng tôi vẫn không nhập viện. Bác sĩ Trần cũng không khuyên bảo gì nhiều, phía sau còn cả hàng người đợi khám, chỉ là trước khi tôi đi bảo tôi suy nghĩ thật kỹ.

2

Tôi cầm túi thuốc bác sĩ Trần kê cho về căn phòng trọ, dựa vào tờ hướng dẫn mà uống thuốc, nằm trên giường đơn nàng hẹp.

Tôi sờ trán mình, rồi sờ sờ ngực, sờ tiếp xuống bụng, cảm thấy toàn thân đều khỏe, không có chỗ nào khó chịu, sao có thể bị bệnh bạch cầu được, có phải chẩn đoán sai rồi không?

Tôi xoay người ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vì thế quyết định đi bệnh viện khác khám lại.

Kết quả mấy tiếng sau, một bác sĩ ngoài 50 tuổi trông vô cùng chuyên nghiệp ngồi trước mặt tôi, nói ra những câu y hệt bác sĩ Trần đã nói, khuyên tôi nhanh chóng nhập viện.

Tôi thở dài, đành phải nhận mệnh.

3

Một lần nữa xuất hiện trước mắt bác sĩ Trần, nói, tôi nghĩ xong rồi. Bác sĩ Trần hoàn toàn không bất ngờ, gọi một y tá tới đưa tôi đi làm thủ tục nhập viện.

Tôi ngoan ngoãn đi theo y tá nộp tiền, thay quần áo bệnh nhân, đi tới phòng bệnh bốn người. Kỳ thật, tôi muốn ở một mình một phòng, nhưng rất đắt, hơn nữa cũng không có phòng trống, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn nằm phòng bốn người. Y tá xinh đẹp còn tốt bụng, ở lại giúp tôi sửa sang đồ này đồ nọ, hỏi tôi sao chỉ có một mình, người nhà đâu?

Tôi nói tôi chưa báo cho người nhà biết.

Y tá thông cảm gật đầu, nhưng vẫn khuyên tôi nên báo cho người nhà sớm, tôi hiểu ý của cô ấy. Cô giúp tôi dọn dẹp xong liền rời đi, tôi một mình nằm trên giường bệnh, cảm giác có chút bi thương.

4

Tới tối, bác sĩ Trần đẩy cửa bước vào, cùng người bệnh giường khác hàn huyên vài câu rồi mới đi tới giường tôi, tôi ngồi dậy nhìn anh.

Cảm thấy thế nào? Anh hỏi tôi

Không có cảm giác gì. Tôi ăn ngay nói thật

Hôm nay làm kiểm tra gì rồi?

Tôi báo cáo từng mục kiểm tra cho anh nghe, anh gật đầu, nói ngày mai kiểm tra lại lần nữa, sau đó có thể lên phác đồ trị liệu.

Nghe nói hóa trị rất đau, tôi hơi lo sợ, hỏi bác sĩ Trần không biết hóa trị đau cỡ nào.

Bác sĩ Trần nói rất đau, nhưng nhịn chút sẽ qua.

Này là bác sĩ cái gì, một chút dỗ dành cho bệnh nhân cũng không có, nghe anh ta nói xong tôi càng không yên tâm.

Bác sĩ Trần giở tập thông tin bệnh nhân dưới cuối giường tôi vài cái, đi tới đặt tay lên trán tôi, nói nhiệt độ cơ thể chiều nay của tôi hơi cao, buổi tối chú ý đừng để bị cảm, bệnh này của tôi nếu sốt rất khó giảm.

Tay anh lành lạnh, chạm lên trán tôi vô cùng thoải mái, tôi giương mắt nhìn anh, hỏi ngày mai anh có tới thăm tôi không.

Anh thu tay, gài tập tài liệu về cuối giường, nói với tôi, anh ngày nào cũng đến phòng thăm bệnh, nghỉ ngơi cho tốt, tối đắp chăn kỹ.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nhìn anh đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

5

Ngày hôm sau, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, tôi thực sự rất ra dáng người bệnh, đi vài bước đã mệt đến thở dốc, sắc mặt trắng bệch, trên trán phủ một tầng mồ hôi. Chờ đến khi kiểm tra xong tôi như sắp hẹo rồi, nằm trên giường không nhúc nhích tí tẹo nào.

Y tá đẹp người đẹp nết hôm qua đứng bên giường hỏi tôi thấy thế nào.

Bác sĩ với y tá thấy người bệnh đều phải hỏi câu này đầu tiên sao?

Tôi nói tôi cảm giác như sắp chết tới nơi rồi.

Y tá phỉ phui ba cái, còn bảo tôi phủi cùng, bảo là nói thế chữa trị mất tác dụng. Tôi bất đắc dĩ ăn mắng, đành phì phì ba tiếng, phì xong càng thấy mệt hơn.

Cô giém chăn giúp tôi, bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt đi, không cần nghĩ nhiều, rồi nhắc tôi thông báo cho người nhà lần nữa.

Tôi mệt muốn chết, không đợi cô nói xong đã ngủ rồi.

6

Lúc tỉnh lại trời cũng đã tối, tôi mở mắt lập tức bị bóng người bên giường dọa sợ. Tôi nói với bác sĩ Trần đang xem bệnh án, không phải các bác sĩ khác đi thăm bệnh buổi sáng sao? Tại sao anh toàn đi lúc nửa đêm vậy.

Bác sĩ Trần liếc tôi một cái, nói, buổi sáng tôi cũng qua đây, cậu không biết sao?

Tôi nghĩ nghĩ một lúc, thực sự không nhớ ra buổi sáng anh có đến. Chủ yếu là do hồi sáng một đống bác sĩ lao đến lay tỉnh tôi, tôi mơ mơ hồ hồ, làm sao có năng lực phân biệt bác sĩ nào trước mắt nữa chứ.

Tôi chuyển đề tài, hỏi anh, vậy tại sao anh lại đi hai lần một ngày?

Anh nói, tôi tự nguyện.

Anh buông bệnh án xuống, đến gần tôi, nói, tôi nghe y tá nói cậu chưa liên hệ với người nhà.

Tôi gật đầu.

Anh nói, bệnh của cậu tốt nhất nên báo cho người nhà.

Tôi ngửa đầu nhìn anh, hỏi, bởi vì bệnh này của tôi dễ chết bất ngờ sao?

Anh không nói gì.

Tôi cười cười, nói bác sĩ Trần, trước giờ có bệnh nhân nào khiếu nại anh chưa?

Anh hỏi, vì sao lại khiếu nại tôi?

Bởi vì anh rất đẹp trai, khiến người ta nhiễu loạn tâm thần, không thể an tâm dưỡng bệnh.

Anh có vẻ bất đắc dĩ, nói với tôi là không có.

Tôi nói với anh, vậy anh rất nhanh sẽ có người đầu tiên khiếu nại á.

7

Trước khi bước vào lần hóa trị đầu tiên, tôi gọi cho Hàn nữ sĩ một cuộc. Thật ra nếu có thể, tôi thực sự không muốn nói cho mẹ biết tôi đổ bệnh, nhưng không có cách nào, bệnh này của tôi không thể khỏe trong phút chốc, hơn nữa còn có khả năng không thể khỏe lại, tôi bắt buộc phải nói cho bà ấy biết.

Đúng như dự đoán, Hàn nữ sĩ lập tức khóc muốn ngập nhà, không ngừng hỏi lại có phải nhầm lẫn không, sao có thể như vậy, có phải nhầm lẫn chỗ nào rồi không.

Tôi kiên nhẫn nói lại từng lần một, không nhầm, mẹ đến với con đi.

Hôm sau Hàn nữ sĩ lập tức có mặt ở phòng bệnh, mắt bà sưng đỏ, có vẻ đã khóc rất lâu. Tôi giơ tay về phía bà, nói với Hàn nữ sĩ lâu rồi không gặp, không đến ôm con một cái sao.

Bà nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cứ như tôi là đồ sứ, bên tai tôi lại vang lên tiếng nức nở khe khẽ, tôi nói, không đến mức này chứ Hàn nữ sĩ, mẹ còn chưa khóc đủ à.

Hàn nữ sĩ là một người vừa yếu ớt vừa kiên cường, bà trấn định, cầm lấy tay tôi, nói trên đường tới đây bà đã tra qua, bây giờ bệnh bạch cầu có 80% chữa khỏi, nói tôi không phải sợ, ngoan ngoãn trị liệu.

Nhìn xem, đây chính là Hàn nữ sĩ vĩ đại, rõ là vừa mới khóc tu tu, mắt vẫn còn sưng húp, giọng vẫn còn nghẹn ngào, bây giờ đã đổi vai sang an ủi tôi, bảo tôi không phải sợ.

Tôi thở dài ôm lấy bà lần nữa, để nước mắt của bà thấm ướt bả vai tôi.

8

Quá trình trị liệu thực sự rất khó chịu đựng, từng giây từng tấc đều thống khổ,

Sau khi kết thúc, tôi ôm lấy Hàn nữ sĩ, nói, mẹ ơi con đau quá.

Nước mắt Hàn nữ sĩ lại từng giọt từng giọt rơi lên mặt tôi, bà ôm tôi, dùng giọng điệu dỗ trẻ con mà vỗ về tôi, ngoan, ngủ đi, ngủ một giấc sẽ không còn đau nữa.

Tôi muốn lau nước mắt cho bà, nhưng ngay cả nhích tay lên cũng không làm nổi, chỉ có thể cuộn người vào lòng Hàn nữ sĩ, nghe bà lẩm bẩm nói, mẹ xin lỗi con, không cho con cơ thể khỏe mạnh, mẹ xin lỗi con.

Tôi nghĩ, tôi thực sự là đứa bất hiếu, khiến Hàn nữ sĩ khổ như vậy.

9

Đáng mừng chính là sau khi hóa trị, bác sĩ Trần cho tôi một bông hồng giấy. Anh nói đây là hoa của cô bé trước đây anh trị liệu cho tặng, vì hôm nay tôi rất dũng cảm, nên thưởng cho tôi. Trước đây thấy An Cảnh cho Lý Mặc Tây hoa hồng nàng, tôi rất ghen tị nha, bây giờ tôi cũng có hoa hồng của riêng mình rồi, vui vẻ!

10

Nhưng hoa hồng cũng không thể giảm bớt sự kháng cự làm hóa trị của tôi, dù sao thì đau cũng chết, mà không đau cũng chết, vì sao không để tôi chết thoải mái?

Lúc nói như vậy với bác sĩ Trần, anh trông rất tức giận, nhìn tôi nửa ngày không nói gì, rồi phủi tay bỏ đi.

11

Tối, chờ Hàn nữ sĩ đi rồi, tôi mới một mình đẩy xe lăn tới cửa thoát hiểm. Trước Hàn nữ sĩ trốn vào đây khóc trộm bị tôi nghe được, tôi ngồi ở chỗ lần trước Hàn nữ sĩ ngồi, nghĩ, không biết bà có đang khóc không.

Không đợi tôi nghĩ xong, bác sĩ Trần đã đẩy cửa đi vào, cầm theo bật lửa và thuốc lá.

Tôi hỏi, anh tới hút thuốc à?

Anh gật đầu, rồi cất bật lửa với hộp thuốc vào túi.

Tôi chống cằm nhìn anh, nói, không sao đâu anh cứ hút đi.

Anh lắc đầu, nói, anh sẽ không hút thuốc trước mặt người bệnh.

Anh đi tới trước mặt tôi, hỏi, cậu ở trong này làm gì?

Tôi nghĩ nghĩ, nói, ngắm cảnh?

Bác sĩ Trần nhìn một vòng cầu thang, dùng giọng điệu vô cùng trào phúng nói với tôi, cảnh đâu?

Tôi nói ngay tại đây nha, vừa nãy không có, giờ có rồi.

Anh bật cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười, phải nói là, lúc anh xụ mặt trông đẹp hơn.

12

Bác sĩ Trần đột nhiên giơ tay cởi blouse, tôi vừa kích động vừa sợ hãi, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, ở ngay đây sao?

Anh không nói gì liếc tôi một cái, cậu nghĩ cái gì vậy?

Tôi vô tội nhìn anh, cái gì cũng chưa nghĩ nha.

Bác sĩ Trần ném áo lên người tôi, nói, cậu bây giờ không thể để bị cảm, về sau đừng mặc ít như thế chạy ra ngoài.

À. Tôi hơi thất vọng kéo áo blouse lên người.

Bác sĩ Trần ngồi cạnh tôi, hỏi, vì sao không muốn làm hóa trị?

Tôi nói bởi vì đau á.

Anh lại hỏi, còn gì không?

Tôi quay đầu nhìn anh, đột nhiên thấy hơi hơi ghét anh.

Tôi nói hết rồi.

Anh nhìn tôi không nói gì, một lúc sau đứng lên, nói với tôi, nơi này gió lớn, ngồi một lát rồi về đi, áo blouse tối anh lấy sau.

13

Không biết bác sĩ Trần tới lúc nào, dù sao lúc tôi ngủ rồi anh vẫn chưa tới, nhưng khi tôi tỉnh lại, áo blouse đặt bên giường đã biến mất.

Lúc bác sĩ Trần vào thăm khám, áo blouse ấy nhìn là biết không phải cái hôm qua.

Vừa kiểm tra xong không bao lâu, bác sĩ Trần lại đi vào phòng bệnh của tôi. Anh rút từ túi ra một tờ giấy note, hỏi tôi có phải người bỏ vào không.

Tôi lấy ra nhìn qua, trên đó là một bông hồng nguệch ngoạc, nếu không phải tranh tôi tự vẽ tôi cũng hoàn toàn không nhìn ra là hoa hồng luôn á. Tôi ngẩng đầu nói với bác sĩ Trần, không phải tôi.

Bác sĩ Trần nghi ngờ nói thật không?

Tôi nói đúng vậy.

Bác sĩ Trần kỳ quái nhìn tôi một cái, lại bỏ tờ giấy vào túi, nói, không phải cậu thì thôi vậy.

Tôi không chút chột dạ gật gật đầu, nhìn theo anh đi ra phòng bệnh.