Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 108: Khung cảnh nông thôn



Bạch Anh cùng Lê Phục liếc nhau, đều cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu Lương Ô Ô biết cô "Gián điệp" bị mua chuộc nhanh như vậy, không biết nên sẽ có biểu cảm như nào.

ẵ ế "Một món nữa sẽ sẵn sàng."

Cô liếc nhìn màn ảnh của mình và nói nhỏ với Lê Phục.

Lê Phục biết điều này có nghĩa là "đừng gây rắc rối", vì vậy anh thành thật ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Bạch Anh đang nấu ăn một cách si mê.

Theo lời của Tần Dục, gọi là "Nhìn qua thôi cũng mất mặt thay cậu ta".

Đương nhiên, kỳ thực bản thân Tần Dục cũng không có lập trường nói lời này, dù sao chính ông...Cũng bị vợ quản nghiêm.

Bạch Anh trình diễn cái gọi là uy nghiêm của bạn gái trước màn ảnh, sau đó mới bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Mà địa tam tiên, là một món rất được yêu thích trong số các món chay.

Có thể nguyên nhân là do đồ chay quá nhạt, còn địa tam tiên thì không.

Những người càng khỏe thì càng thích ăn thịt, vư dân Tinh Tế chỉ không biết cách xử lý nguyên liệu, nhưng một khi Bạch Anh làm món ăn, từ phản ứng của khán giả, mọi người đều thích món thịt hơn.

Mà địa tam tiên chắc hẳn sẽ là một ngoại lệ.

Bạch Anh nhặt một cái rổ tre nhỏ đựng rau đã rửa sạch, để ráo nước rồi đặt lên thớt.

Bên trong giỏ tre là những quả cà tím Đông Bắc từ trang trại, những quả ớt xanh căng mọng và những củ khoai tây vàng mềm bên trong.

Nhìn sơ qua đã có thể thấy những loại rau này được trồng tự nhiên trên đất đen, không có dấu vết của thuốc trừ sâu và phân bón thúc chín.

Bạch Anh nhẹ nhàng nhặt một quả cà tím, lột bỏ vỏ và cắt thành từng miếng.

Khoai tây tròn vo cũng được làm theo cách tương tự.

Ớt xanh trực tiếp bẻ thành từng miếng nhỏ, loại bỏ hạt ớt ảnh hưởng đến mùi vị.

Cô đặt tép tỏi lên thớt, dùng dao đập vào tép tỏi, ngay lập tức tép tỏi bị bẹp khi dùng tay ấn ngược lại.

Toàn bộ quá trình là chuyện trong nháy mắt.

【 vân hồ không thích: Huấn luyện viên, tôi muốn học cái này.】



【 {tiểu Tím}: Huấn luyện viên, chiêu vừa nãy tên gì thế?】 Bạch Anh: "..."

Tên đập tỏi? Cô mỉm cười và để tép tỏi sang một bên, cắt nhỏ một ít hành lá rồi để sang một bên.

Sở dĩ địa tam tiên còn được lòng những người thích ăn các món thịt là do nguyên liệu phải được chiên trước khi xào.

Dầu trong nồi chiên đã được đun nóng đến 80%, Bạch Anh đổ những miếng khoai tây vào.

Bề mặt của miếng khoai tây ngay lập tức phồng lên một lớp da giòn do tinh bột tạo thành, bong bóng trên đó ngày một lớn hơn, cuối cùng xẹp xuống ồ ể ấ ế cùng với một lớp phồng, để lại dấu vết của món chiên.

Khi khoai tây được chiên chín vàng, giống như khoai tây được nêm ở một nhà hàng thức ăn nhanh, Bạch Anh đã sử dụng một cái rây để vớt khoai tây ra và thay vào đó là cà tím.

Thịt quả cà tím căng mọng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bề mặt cũng trở nên vàng, thoạt nhìn đã thấy ấm, mềm và thơm.

Khi hai nguyên liệu này ra khỏi nồi, có thể đậy nắp nồi chiên lại.

Cô đổ một ít dầu vào chảo, phi thơm với hành tím, tỏi và tiêu xanh.

Lúc này, tranh thủ vừa lửa, nhanh tay đổ xì dầu vào xào, có thể làm dậy mùi thơm của xì dầu, đồng thời cho tiêu xanh vào thêm đậm đà.

Đổ nước chính vào nồi, thêm đường và muối đun sôi, lúc này đổ khoai tây và cà tím vào đun trên lửa lớn.

Chỉ mất một hai phút để làm cạn canh.

Đổ nước và tinh bột để canh đặc lại trước khi bắc ra khỏi nồi, địa tam tiên đã hoàn thành.

Tuy là món chay nhưng mùi thơm của đồ chiên lại thu hút sự háu ăn của khán giả.

Sau khi cắn miếng cà tím với lớp vỏ cháy xém, phần thịt mềm ngọt bên trong tan ra trong miệng, chấm với nước chấm mặn ngọt chấm ăn với cơm rất ngon.

Bạch Anh đợi một hồi, liền chào tạm biệt khán giả, sau đó mới cùng đôi mắt mong mỏi – chị gái quản gia nhỏ ăn cơm.

Lúc này, Lê Phục lại càng mong mỏi thế giới hai người sau khi kết hôn.

Tốt nhất hãy luôn là thế giới hai người, không ai có thể quấy rầy.

Một bữa ăn nhanh chóng kết thúc, một giấc ngủ ngọt ngào.

Vào ngày hôm sau, ăn một ít cháo làm từ nam việt quất và bột yến mạch sản xuất tại địa phương, một món dưa muối nhỏ làm từ dưa chuột, hai người bắt đầu điều tra trang trại.

Trang trại tự động không có gì để tham quan.

Lần này họ đến một trang trại trên núi.

Tuy là vùng núi nhưng nơi thích hợp trồng trọt không quá dốc, đều là đồi núi tương đối bằng phẳng nhưng diện tích đất cũng không nhỏ.

Bạch Anh đi vào cổng của trang trại từ chân núi, có thể nhìn thấy con suối róc rách chảy từ trên núi xuống.

Cách đó không xa, máy bay không người lái phun bột khử mùi xuống khu chuồng trại ở phía hạ lưu, những con vật bên trong phát ra một số âm thanh hoảng sợ.

Mấy nông dân đang mặc quần áo lao động, dùng gậy để lùa lợn con, đi ủng không thấm nước ở chân, đi lại trên bãi cỏ trên núi.

Thỉnh thoảng bọn họ lén lút liếc nhìn Bạch Anh, khi bị phát hiện thì họ quay đầu lại có chút xấu hổ, hiển nhiên là tò mò và sợ hãi muốn đi qua nói chuyện.

ẫ ầ ồ ấ Vẫn là Trần Dư đồng hành ngày hôm nay, nhưng anh ấy đã mang những thứ cần thống kê cho công việc của mình.

Thừa dịp lúc Bạch Anh đi thăm quan, anh có thể tìm cơ hội để nói chuyện với các nhân viên và hỏi về tình hình gần đây.

Trông thấy Bạch Anh đang tò mò nhìn những người đang lùa lợn con, Trần Dư giải thích: "Những người đó đang dùng lợn con tìm nấm cục.

Nếu màu tốt thì sẽ giữ lại, còn màu xấu sẽ bị lợn ăn.

Đây là cách mà lợn lớn lên sẽ có mùi thơm của nấm cục."

Mấy người tiếp tục tiến về phía trước, những người khác trong trang trại trồng rau.

Hạt giống rau ở đây đều do Bạch Anh lấy từ viện Khoa học, các loại rau được trồng là những loại rau ngon hơn.

Thỉnh thoảng, sẽ có một vài đứa trẻ cầm một quả cà chua không ngon lắm, ăn đến miệng toàn nước trái cây.

Chúng được chọn lọc trước khi xuất bán và thường được nông dân giữ lại để ăn tại nhà hoặc gửi miễn phí vào nhà ăn của trường học, ngoài hình dáng hơi xấu thì chúng không khác gì các loại cà chua khác.

Những đứa trẻ ở quận 19 này từng chưa ăn hết bữa nay đã lo bữa sau, vô cùng trân quý đồ ăn, không muốn lãng phí chút hoa quả nào.

Nhìn bọn trẻ ăn có thể khiến người ta ảo tưởng rằng thứ chúng đang ăn là sơn hào hải vị.

Khi bọn trẻ nhìn thấy Bạch Anh, đôi mắt của chúng sáng lên, rõ ràng đã biết cuộc sống ngày nay khó có thể có được.

Đi xa hơn nữa là khu sinh hoạt của nông dân.

Bạch Anh cũng ngoài ý muốn phát hiện ra chiếc cối xay gió.

"Đây là...."

"Vùng đồng bằng bên dưới núi sản xuất lúa mì.

Chúng tôi thường đổi rau của chúng tôi sản xuất lấy lúa mì chưa qua chế biến và tự xay bột mì."

Nhân viên cối xay gió đưa Bạch Anh đi xem đầu ra.

"Bột mì sẽ được gửi đến cửa hàng bánh.

Những đứa trẻ vẫn đang phát triển phải ăn hai lát bánh mì và uống một ly sữa lớn vào mỗi buổi sáng."

Nhân viên nở một nụ cười trên khuôn mặt.

Đó là trạng thái chỉ xuất hiện ở người có hi vọng vào cuộc sống, "Cám lúa mì còn sót lại từ quá trình xay mì cũng có thể dùng để làm gối.

Tôi chưa bao giờ dùng một cái gối như vậy.

Dùng một lần rồi, thì không thể sống thiếu nó."

Đời sống nông thôn quả thật rất say mê.

Trong môi trường như vậy, nhịp sống hối hả của thành thị dần biến mất, những mặt tối của người từng sống dưới đáy xã hội cũng dần bị lãng quên, biến thành một vết sẹo mờ trong đáy lòng mọi người.

Các nhân viên vui vẻ hơn khi họ nói chuyện, chỉ tay về phía thượng nguồn của con sông và nói, "Trang trại của chúng tôi là một mô hình điển hình trong khu vực này! Trên đó còn có máy quay nước và máy phát điện, cả nước và điện đều có thể tự cung tự cấp!" Anh nói xong, dần cảm thấy không đúng lắm, ánh mắt nhìn về phía Bạch Anh trở nên nghi ngờ, "Sao tôi lại thấy cô có chút quen mắt nhỉ? A...! Cô là người kia, cô là Bạch tiểu thư!" Thái độ của anh trở nên nhiệt tình hơn, anh ta nhanh chóng bước vào cửa hàng bánh ở gần đó nói: "Chị Chu! Chị Chu! Xem ai ở đây này?" Một người phụ nữ cao lớn chạy ra với chiếc tạp dề, chụt bột mì trên tay chưa kịp phủi: "Là Bạch tiểu thư!" Chị Chu quay người trở lại tiệm bánh mì, cắt bánh mì vừa nướng, phết mứt mà bình thường cô không nỡ ăn, rồi làm bánh mì kẹp thịt giăm bông nấm cục và trứng rán.

Đưa được cho Bạch Anh rồi mới cho hai người họ rời đi.

Những thứ mà thường chỉ cho những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, như thể không cần tiền, đổ đầy chúng vào chiếc giỏ tre nhỏ, nhét chúng cho Bạch Anh.

Trần Dư vừa đi vừa ăn bánh mì phết mứt quả, ranh mãnh nói: "Vẫn là Bạch tiểu thư có mặt mũi, bình thường tôi đến cũng không đãi ngộ này."

Ăn xong hai lát bánh mì, anh ta dừng lại, chỉ tay về phía không xa nói: "Mấy cây ca cao ở đằng kia có yêu cầu về môi trường rất cao.

Hành tinh này không có môi trường đặc biệt thích hợp.

Cần phải tạo ra các môi trường nhân tạo.

Viện Hàn lâm Khoa học đã xúc tác các cây non, sau mấy tháng được gửi đến đây chúng đã kết quả non, hiện tại vừa đúng lúc thu hoạch."

Bạch Anh gật đầu, "Cùng đi xem đi!" Bạch Anh còn chưa đến gần, đã có thể nghe thấy một người đang chỉ đạo những người khác thẳng thừng.

"Mở to mắt ra, đừng làm hỏng cây! Này? Bảo cậu đấy! Cậu hái trái thì hái trái đi,cậu nhìn đi, cậu nhìn đi này, ggãy mất hai nhánh cây rồi!" Chỉ vài câu nói thôi, đã nghe ra được những người nông dân này thường quý mấy chục cây này bao nhiêu.

Miễn là nó được lai tạo đúng cách, sẽ không lâu nữa Bạch Anh có thể tung ra thương hiệu sô cô la của riêng mình và tái tạo lại vinh quang ban đầu của sô cô la.

Những giỏ trái cây giống đu đủ đã được gửi ra, sẵn sàng cho quá trình lên men.

Nhiều nông dân có con chưa đến tuổi đi học sẽ tập trung ở đây, chờ người lớn đào hết hạt ca cao và để lại quả cho chúng.

Bên ngoài quả ca cao có một lớp cùi mỏng màu trắng, đó là phần duy nhất của quả ca cao có thể ăn trực tiếp, tuy rất ít nhưng mùi vị tương tự như quả măng cụt, nếm thử một cái, liền nhớ đến hương vị này.

Từng tấc đất của trang trại đều được người nông dân nâng niu sử dụng, tình yêu của họ dành cho nơi đây không kém gì chính ngôi nhà của mình.

ế Khi Bạch Anh và Lê Phục đến thăm toàn bộ trang trại, trời đã nhá nhem tối,bánh mì trong giỏ tre đã không hết.

Hai người ngồi trên bãi cỏ cách khu chăn thả không xa, nhìn lũ trẻ bắt đom đóm trong bóng tối bằng chai thủy tinh mà chúng chuẩn bị.

Thỉnh thoảng, một vài sinh vật bản địa không rõ tên ló đầu ra, xào xạc ăn rễ cỏ trên đất.

Mấy đứa trẻ bắt bọ đi ngang qua thì chúng lại biến mất không một tiếng động.

Bạch Anh cầm lấy bình thủy tinh Lê Phục đưa cho cô, nhìn mấy con đom đóm bên trong, nói: "Nếu chuyện của quân Zerg kết thúc, anh có muốn sống ở đây với em không?" Đôi mắt Lê Phục trong bóng đêm sáng lên như méo, anh vội vàng mà nắm lấy bả vai Bạch Anh, "Là những gì anh nghe, đúng không? Đợi đến lúc Zerg bị tiễu diệt ——" "Ừ."

Bạch Anh kkéo lọn tóc xõa trên gò má ra sau tai.

Lê Phục rơi vào trạng thái vui mừng điên cuồng: "Anh đồng ý! Đương nhiên anh đồng ý!" Những đứa trẻ xung quanh nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cười hì hì hét lên.

"Mặt xấu hổ! Mặt xấu hổ!"