Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 4: Tô hoàng du* (Khoai sọ chiên giòn)



Một đêm ngủ ngon.

Sau khi ngủ đủ giấc mười hai tiếng đồng hồ chỉ có duy nhất ở các cư dân trên Sao, Bạch Anh chuẩn bị rời giường làm bữa sáng.

Lương Ô Ô vẫn còn nằm ngáy o...

o..., giống như không đến giờ đi làm thì không có ý định rời giường.

Nhìn những loại thực phẩm giàu tinh bột đắt tiền, Bạch Anh lựa chọn loại rẻ nhất trong đó —— khoai sọ.

Bữa sáng nhất định phải hấp thụ chất hữu cơ mới có một ngày hoàn hảo! Với tư cách một streamer mới, Bạch Anh biết rõ, nhiệm vụ quan trọng nhất của bản thân chính là tích lũy sự nổi tiếng.

Mà cô không hề biết ngay tại tối hôm qua, video món ăn của cô đã có nhiệt độ nhất định trên mạng lưới Sao.

Dù cho nó chỉ là video không có phương pháp nấu ăn thì mùi thơm của đồ ăn cũng đã đủ chứng minh tay nghề điêu luyện của đầu bếp.

Lúc này đây, khi Bạch Anh lại tiến vào phòng phát trực tiếp lần nữa, thời gian phát trực tiếp rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều.

【linic: May mà tôi thông minh, một đêm không ngủ! 】

【 ùng ục ục: Lầu trên, không nên để lộ chỉ số thông minh.】



【 đừng quên tôi (forgot me not): Ngày hôm qua may mắn thấy được video, chủ phòng hôm nay định làm gì? 】

【 ùng ục ục: Cái ID khủng khiếp này...】

【 đừng quên tôi: không phải, đây là một nick name vô cùng hoài niệm của địa cầu cổ! 】 ế Nhóm bạn trong phòng phát trực tiếp hôm nay cũng coi như hòa thuận, Bạch Anh cười híp mắt nói: "Thức ăn hôm nay chính là tô hoàng du và thịt kho Đông Pha, nhưng thịt kho Đông Pha buổi tối mới nấu!" 【 rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Tô Đông Pha! Tôi biết đó là một thi nhân cổ đại, chủ phòng có bằng lịch sử sao? 】 "Đối với lịch sử tôi cảm thấy rất có hứng thú, nhưng lại không tốt nghiệp hệ lịch sử.

Nếu như mọi người muốn hiểu rõ câu chuyện của Tô Đông Pha, nhớ kỹ buổi chiều mười giờ, đúng giờ tiến vào phòng phát trực tiếp nha!" 【linic: Nhớ kỹ, mười giờ, cuối cùng cũng có thể ngủ bù.】



【 ùng ục ục: Quả nhiên là đồ ngu, sao chủ phòng có thể phát trực tiếp lúc nửa đêm? Tôi chỉ cần dậy vào rạng sáng và ngồi chờ.】

Vị bạn học này, dậy từ rạng sáng để chờ cũng vô cùng mất mặt đấy có biết không? Ùng ục ục vẫn trước sau như một phun độc, vì tránh xuất hiện cãi nhau, Bạch Anh nhanh chóng cầm lấy khoai sọ vừa mua nói: "Đây là nhân vật chính của ngày hôm nay, khoai sọ! Liên quan tới khoai sọ, cũng có không ít chuyện thú vị đấy! " 【linic: Ngoan ngoãn.

Jpg】

【cà chua không phải khoai tây: Ha! Tôi phát hiện mấy người phát trực tiếp sau lưng tôi! May là tôi kịp thời tới bắt gian! 】 "Chào mừng cà chua không phải khoai tây, kế tiếp, tôi sẽ bắt đầu kể chuyện cũ của khoai sọ."

【linic: Oa oa oa, tôi cũng muốn được chủ phòng gọi tên.】

Bạch Anh rửa sạch sẽ khoai sọ mua được, để vào nồi đun nước, mở lửa to đun.

"Theo truyền thuyết, vào đời nhà Đường, có một vị cao tăng, người đời gọi ông là nhà sư lười biếng.

Nhà sư lười biếng là người vừa lười làm lại vừa tham ăn, đồ ăn thích nhất chính là khoai sọ."

【 người qua đường giáp: Suýt chút nữa tưởng chủ phòng đang nói tôi...】

【linic: +1】

【đừng quên tôi: +10086】 "Lúc đương thời có một vị quan tên Lý Bí bởi vì tranh đấu trong chính phái mà từ quan đi ở ẩn, đi đến Hành Sơn Hồ Nam, gặp được nhà sư lười biếng, tưởng ông ta là một vị thế ngoại cao nhân vậy nên đến thăm lúc nửa đêm."

"Lúc này nhà sư lười biếng đang nướng khoai sọ, sau khi nhìn thấy Lý Bí, rất không vui vẻ, vừa hét vừa mắng ông ta."

【linic: Không sai, nếu có người quấy rầy tôi ăn khoai sọ, tôi cũng sẽ rất không vui! 】 Bạch Anh nở nụ cười, hắng giọng, tiếp tục nói: "Dù cho hành vi của nhà sư lười biếng vô cùng thô lỗ, nhưng Lý Bí vẫn vô cùng cung kính như trước.

ế ấ ồ Một lát sau, nhà sư lười biếng bớt giận, mới chỉ vào mặt đất nói: 'Ngồi xuống đi!'.

Khi khoai sọ chín, nhà sư lười biếng chia một nửa cho Lý Bí, cũng nói cho ông ta biết, 'Cẩn thận chớ nhiều lời thì sẽ được làm Tể tướng mười năm.', Lý Bí đi rồi, quả nhiên trở thành Tể tướng mười năm.

Tên của câu chuyện này thường được gọi là nhà sư lười biếng chia khoai sọ."

Đương nhiên phần lớn của câu chuyện này là được bịa ra, nhưng mà quả thật có tư liệu lịch sử ghi lại, bản chất của câu chuyện này cũng vô cùng thú vị, vì vậy được Bạch Anh lấy ra kể cho người xem.

【 ùng ục ục: Tuy không biết là thật hay giả, nhưng tôi rất mong đợi vào khoai sọ hôm nay.】



【 không nghe con rùa niệm kinh: Câu chuyện này cũng quá qua loa rồi, nghe xong cũng biết là giả.】



【 rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Đúng dịp, câu chuyện này quả thật cũng được ghi lại trong tư liệu nhà Đường, muốn nói là giả, cũng là do người nhà Đường bịa ra.】

Bạch Anh kể chuyện, lấy một đĩa hạnh nhân ra, nghiền hạnh nhân thành vụn nhỏ.

Lại lấy bột mì còn dư ngày hôm qua ra, định trộn bột.

Tô hoàng du chính tông còn cần có hạt hồ trăn, đáng tiếc Sao đã thất lạc rất nhiều tư liệu của thực vật, Bạch Anh không có cách nào có thể tìm thấy được loại nguyên liệu tương tự.

Khoai sọ đã luộc mềm được Bạch Anh dùng đũa gắp ra khỏi nồi để nguội, thuần thục bóc vỏ ngoài đi.

Khoai sọ có màu trắng muốt trông dễ thương như một bé người tuyết nhỏ.

Cắt khoai sọ thành miếng, lại phủ thêm một lớp bột, cuối cùng lại lăn một vòng trên vụn hạnh nhân, một miếng tô hoàng du đã chuẩn bị xong rồi.

Tất cả khoai sọ đều được sắp xếp chỉnh tề, đặt trong đĩa đồ chuẩn bị.

Bạch Anh lại cầm lấy cái chảo, rót dầu đậu phộng.

Cô vươn tay ra phía trên nồi, nhìn về phía màn ảnh giải thích: "Khi chiên tô hoàng du nên dùng dầu nóng sáu phần là thích hợp nhất, nếu như mọi người để tay cách mặt chảo khoảng năm xentimet, có thể cảm nhận được độ ấm, vậy chứng tỏ dầu đã nóng ba phần."

Người xem trực tiếp nhao nhao thò tay ra.

【 ùng ục ục: A...! Đã có chút nóng! 】 "Điều này chứng minh dầu đã nóng sáu phần, hiện tại là lúc thích hợp nhất để chiên tô hoàng du.

Nhưng mọi người nhất định phải nhớ kỹ, khi dầu bắt đầu xuất hiện hơi, đừng có đưa tay ra, dầu nóng chín phần có thể gây bỏng."

Bạch Anh không hề nói nhảm, xếp miếng khoai sọ vào trong chảo.

ế ầ ắ Tiếng dầu vang lên tách tách, mang theo mùi thơm của lúa mì, bay khắp khu vực nhỏ bé này, tràn vào mũi của người xem.

【linic: Tôi có thể, chủ phòng chủ phòng, tôi có thể ăn một mâm lớn! 】

【 rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Chủ phòng lúc nào có thể bắt đầu rút thưởng? Hưng phấn chà xát hai tay.

(`▽)】 Sau màn hình, một nhóm sinh viên hệ lịch sử trong phòng thí nghiệm, tận mắt nhìn thấy đàn anh bình thường ăn nói lạnh lùng thay đổi sắc mặt, cả người cảm thấy không ổn.

Mẹ ơi cứu con! Người này tuổi còn trẻ lại là đồ hai mặt, là một tên biến thái! Bạch Anh ở nhà nấu cơm đương nhiên không biết, bé đáng yêu trong thời gian phát trực tiếp thật ra lại là một núi băng biết đi.

Tô hoàng du chiên vàng óng a óng ánh được xếp ngay ngắn trong địa, chờ đợi thực khách nhấm nháp.

Toàn bộ tin tức số liệu đều mô phỏng hoàn hảo trạng thái của đồ ăn, cắn một miếng, vỏ ngoài giòn rụm rơi ra, rõ ràng khiến người ta sinh ra cảm giác tiếc hận đối với một đống số liệu.

Vỏ ngoài hạnh nhân vàng óng, hương vị ngọt ngào mềm mại của khoai sọ tràn ra khắp khoang miệng, khiến cho người trên Sao lần đầu tiên được ăn đồ chiên dầu ánh mắt sáng ngời.

【 thích ăn tô hoàng du: Sau này đây chính là ID của tôi, phòng phát sóng trực tiếp của chủ phòng chính là tường nhà tôi! 】, bạn học linic lập tức sửa lại tên.

【 ùng ục ục: Tập hợp mọi người, chú ý đội hình! Đêm nay tôi sẽ ăn đồ ăn do chủ phòng nấu! 】 〖 người sử dụng Ùng ục ục tặng chủ phòng một chiếc phi thuyền hàng không vũ trụ〗 〖 người sử dụng Về phục tới hề tặng chủ phòng một chiếc sao hạm, mau tới nhặt thiên thạch! 〗 Sao hạm là quà tặng đắt nhất trên hệ thống phát sóng trực tiếp Ngân Hà, một cái cần 10000 điểm tín dụng, rất nhiều thành phần tri thức một tháng cũng chưa chắc có nhiều tiền lương như vậy.

Sau khi tặng phi thuyền sao, lúc đang phát trực tiếp có thể lên kênh thế giới của hệ thống, có ba giây để đứng trên kênh thế giới.

Không ít người sử dụng xông vào phòng phát sóng trực tiếp để nhặt thủy tinh, lại khiến cho phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Anh có thêm hơn ngàn người.

【 ùng ục ục: Lại có người còn giàu hơn tôi! Chanh chua quá.】

"Cảm ơn người sử dụng Về phục tới hề đã tặng quà."

ấ ấ 【 thích nhất tô hoàng du: Chủ phòng chủ phòng nhanh rút thưởng, cấp của chủ phòng đã lên đến cấp hai! 】 Bạch Anh cũng chú ý tới tiêu chí nhỏ phía trên ID, đã biến từ một viên thiên thạch nhỏ bụi bặm thành một dòng chảy năng động, sao băng tỏa sáng.

Cấp của chủ phòng trên hệ thống phát trực tiếp Ngân Hà được phân tích dựa theo số thiên thể trôi qua.

Bắt đầu từ thiên thạch sơ cấp, tiếp theo thứ tự từ thấp đến cao là lưu tinh, vệ tinh, hành tinh, hằng tinh, tinh vân, tinh hệ, thành tựu cao nhất, danh xưng duy nhất trên toàn mạng —— điểm kì dị.

Mà mỗi lần tăng cấp cần điểm tích lũy, độ khuyến mãi tăng theo cấp số nhân.

Ngoại trừ tích lũy điểm thông qua cách tương tác, có thể châm rãi tích lũy từng tí từng tí một bên ngoài, còn có thể thông qua việc tham gia thi đấu trên hệ thống hoặc tiền thật do người dùng thưởng.

Bạch Anh quen thuộc ấn mở đặc quyền cấp hai, bên trong chỉ có hai hạng mục mới, rút thưởng cùng với hệ thống tin nhắn.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đống tô hoàng du vàng óng, nói: "Hôm nay chúng ta sẽ rút ra ba người xem may mắn, được thử sản phẩm mới nhất của tôi.

Không tiếp tục nhiều lời nữa, chúng ta bắt đầu đi!" ID của người xem không ngừng chuyển động trên màn hình, Bạch Anh cần bấm ba lượt "Ngừng".

【thích nhất tô hoàng du: Cầu nguyện.】

【 ùng ục ục: Cầu nguyện.】

【 rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Cầu nguyện.】

【cà chua không phải khoai tây: Lăn qua lăn lại cầu rút trúng! 】

【Đừng quên tôi: Không hăng hái tranh giành nước mắt theo khóe miệng chảy ra...】 "Chúc mừng cà chua không phải khoai tây, về phục tới hề, viên thuốc trúng thưởng nhỏ, đồ ăn sẽ nhanh chóng được gửi đến, nhớ phải ăn nhân lúc còn nóng nha!!!!" Bạch Anh vừa thu dọn rác trong phòng bếp, vừa xem khán giả trong phòng trực tiếp chọc cười.

【cà chua không phải khoai tây: A...

A...

A...

A...

A...

A...

A...

Tôi trúng! 】

【 ùng ục ục: Tôi hận! Kẻ có tiền độc ác, cướp đi xác suất cao nhất của tôi! 】 "Xác suất cao nhất là gì thế?" Bạch Anh rất ngạc nhiên.

【 ùng ục ục: Chính là lần rút thưởng đầu tiên của cấp hai, người xem khen thưởng tối đa sẽ có xác suất trúng cao nhất.

Ah~ Tô hoàng du của tôi! Chủ ể ế phòng chủ phòng, tôi có thể đăng lại video trực tiếp của cô ra ngoài không? 】 Bạch Anh suy đoán người đối diện chắc là chị gái nhỏ độc miệng, quyết định nhìn ở phần phổ cập khoa học, lén đem một phần tô hoàng du cho cô ấy.

"Đương nhiên có thể, chẳng qua phải ghi chú rõ xuất xứ nha!!!! Cảm ơn mọi người đã xem, hôm nay đến đây thôi, mười giờ chiều nay chúng ta không gặp không về!" Đóng cửa phòng trực tiếp, Bạch Anh giữ lại một nửa số tô hoàng du, còn lại chia mỗi phần ba miếng, đóng gói thành bốn phần, dùng hệ thống tin nhắn gửi ra ngoài.

Trong phòng khách, Lương Ô Ô đầu tóc rối bù xù, mắt như lóe lên ánh sáng màu xanh lục, hiển nhiên là bị mùi thơm của đồ ăn ngon làm thức giấc.

Bạch Anh nhịn cười, dọn bàn ăn cơm: "Chị Ô Ô, chị đi rửa tay ăn cơm đi."

Lương Ô Ô ngã xuống ghế sô pha, "Cứ tiếp tục như vậy, chị sẽ sa đọa mất! A...Thật sự quá thơm, chị không nhìn được nữa!" Trên thực tế, đến bây giờ Bạch Anh cũng không có cách nào hiểu được thái độ cuồng nhiệt của nhân dân Sao khi đối mặt với đồ ăn ngon.

Đối với một người địa cầu cổ mà nói, đây chẳng qua chỉ là một bữa sáng bình thường.

Đương nhiên, không phải Cổ Thiên Lạc thì cái bình thường kia cũng không có gì là lạ...

Lương Ô Ô lấy quyết tâm của một tráng sĩ sắp mất cổ tay, di chuyển khỏi bàn trà, đi tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Vừa về đến, Bạch Anh đã đưa đũa cho cô, ý bảo cô tranh thủ ăn nhanh: "Nguội rồi thì ăn sẽ không ngon nữa."

"Quá ngây thơ, sao chị có thể để nó sống đến lúc nguội được?" Đũa của Lương Ô Ô chỉ để lại cái bóng, sau một trận gió cuốn mây tan, đĩa sạch tới mức có thể thấy bóng người, một mảnh vụn cũng không để lại.

"Nấc..."

Cô ăn đủ rồi đứng dậy: "Chị đi làm đây."

Sau đó, đôi mắt mong chờ nhìn về phía Bạch Anh: "Tiểu Anh Hoa, buổi tối ăn gì?" "Thịt kho Đông Pha."

Tuy không biết là cái gì, nhưng từ này cũng khiến Lương Ô Ô chảy nước miếng không ngừng.

Cô lắc lắc đầu, cầm lấy túi mạnh mẽ rời đi.

Lần đầu tiên trong đời, cô có loại lưu luyến 'nhà' đối với phòng ở.

"Chị mà là đàn ông thì tốt rồi..."

Nói thầm một câu như vậy, Lương Ô Ô mở phi toa.

Đàn ông thật • Lê Phục lúc này vừa mới nhận được gói hàng.

Ba miếng tô hoàng du to bằng bàn tay trẻ con, hiện ra trước mặt của anh.

ố ể ầ ầ "...! Tôi muốn kiểm tra đo lường một lần trước xem có thành phần có hại không!" Ngoài miệng cười nhạo người khác đa nghi, Hứa Vinh với tư cách bác sĩ trưởng của mình, thực sự không thể không đa nghi.

"Tốt rồi, không có thành phần có hại."

Nhưng lại rất thơm.

Hứa Vinh thầm than bản thân không có tiền đồ, tranh thủ thời gian đứng xa một chút.

Một loại mùi hương có thể an ủi tâm hồn.

Lê Phục cầm lấy đôi đũa, vội vàng mà lại không mất phong độ gắp một miếng tô hoàng du lên.

"!!!" Chỉ một miếng, đau đớn kịch liệt trong đầu có chỗ giảm bớt.

Tốc độ ăn của Lê Phục nhanh hơn, miếng bánh ngọt nhỏ, nhai mấy miếng rồi nuốt.

Tinh thần bạo động giống như được nước biển êm ái bao bọc, theo từng đợt sóng lăn tăn dần dần lặng xuống.

Chỉ là mấy miếng bánh nhỏ lại có hiệu quả hơn bất cứ loại trị liệu vật lý nào.

Anh đứng dậy, cầm lấy quân trang, tự tin đi đến trước mặt Hứa Vinh: "Lần này tôi thật sự có thể quay trở lại quân doanh."

*một loại đồ ăn được làm từ khoai sọ theo bách khoa toàn thư baidu