Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 84: Giao thừa



"Anh về rồi."

Lời của Lê Phục khiến Bạch Anh hoảng hốt tưởng hai người là đôi vợ chồng già...

Cô bĩu môi.

Hừ! Đây là nhà mình! Trên bàn cơm, Lê Phục giải thích nguyên nhân hôm qua anh biến mất.

"Một năm trước có một số việc cần phải thu xếp, hiện tại đã thu xếp xong.

Phần còn lại của năm nay sẽ để dành ăn để ăn tết với em."

Trong lòng Bạch Anh ngọt ngào, lại hơi sợ người khác phát hiện mình đắc ý quên mình, cô đổi chủ đề: "Vậy...

Anh của anh thì sao?" Lê Phục rất không nể tình anh em nói: "Hai người đàn ông thì tụ họp làm gì? Chắc anh ta còn ước gì anh đừng về gây phiền cho anh ta đấy."

Lương Ô Ô cũng cảm thấy Lê Kiêu hơi ba hoa, không đáng tin cậy cho lắm, vì vậy phụ họa, "Đàn ông tầm đó có lẽ đều như vậy?" (bushi) Bạch Anh nhìn hai người cùng một mặt trận thống nhất, đột nhiên cảm thấy anh cả Lê Kiêu này hơi thảm.

Lê Kiêu ở tổng bộ Lê thị phía xa, đang họp đột nhiên hắt hơi một cái.

Nhóm quản lý cấp cao bên cạnh nhanh chóng ân cần hỏi thăm.

"Tổng giám đốc thật sự quá cực khổ, phải chú ý thân thể."

"Đúng vậy đúng vậy, thành tích năm nay cao hơn năm ngoái rất nhiều, ngài không nên làm khó mình quá."

Lê Kiêu cũng cảm thấy kỳ lạ.

Thân thể tốt, ăn ngon ngủ tốt, sao còn bị cảm? Đợi xong hội nghị, Lê Kiêu cuồng công việc mới nhớ tới đã ngày 25 tháng 12.

Anh mở quang não, gửi tin nhắn cho Lê Phục.

"Lê Kiêu: Lúc nào về."

"Khó chịu nam: không về, ăn năm mới với bạn gái."

ấ ắ ầ ắ ầ Lê Kiêu trông thấy giọng điệu đặc sắc này của đầu bên kia, bắt đầu ghê răng.

Sau đấy lại bắt đầu cảm thán vận mệnh bất công.

Rõ ràng mình là loại thiết lập tổng giám đốc bá đạo được ưa thích, dựa vào cái gì mà tên sức trâu Lê Phục kia lại thoát fa trước? Không khoa học! Anh tức giận nhắn lại.

"Lê Kiêu: Thấy sắc quên anh!*" (câu này là thấy sắc quên bạn, tác giả chỉnh thành anh) "Khó chịu nam: Cảm ơn đã khích lệ."

Lê Kiêu tắt quang não.

Anh đảo tròn mắt, nảy ra ý hay.

Tên nhóc nhà mi thấy sắc quên anh trai, không thấy Bạch tiểu thư nhà người ta lễ phép thế nào à...? Anh tìm quản lý, lấy số điện thoại của Bạch Anh.

"193xxxxxx: Bạch tiểu thư, tôi là Lê Kiêu anh của Lê Phục."

Bạch Anh vụng trộm lườm Lê Phục.

"Bạch tiểu thư: Chào anh Lê."

"Anh Lê: Tên nhóc Lê Phục này đi đến chỗ em cũng không nói trước một tiếng, làm phiền em* rồi."

(Bạch Anh với Lê Kiêu là kiểu xưng hô anh chị em) Bạch Anh bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

"Bạch tiểu thư: Không phiền, nếu như không ngại, em muốn mời anh Lê tới ăn mừng năm mới chung ạ."

Lê Kiêu vỗ đùi, chính là câu này.

"Anh Lê: Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, hôm giao thừa anh đến, cho tên nhóc kia bất ngờ."

Lê Kiêu hồn nhiên không biết, người kia vẫn ngồi đối diện bóc óc chó cho Bạch Anh.

Bạch Anh hơi do dự, không nói cho anh biết.

Nếu là bất ngờ, nói trước không tốt lắm? Lúc này Lê Phục đẩy một đĩa hạt óc chó tới, "Cơm tất niên định nấu món gì?" "A...

Cá kho nhất định phải có, niên niên hữu dư* mà...

Chân gà cũng cần có..."

(*quanh năm no đủ, dư dả liên tục) Lương Ô Ô tới ăn ké hạt óc chó, ngắt lời Bạch Anh, "Chị biết niên niên hữu dư, nhưng chân gà thì sao?" "Chính là nắm tiền trong tay nha, lễ mừng năm mới, cũng nên có chút điềm tốt.

Còn có cơm Bát Bảo, kim tiền đỗ, cơ bản đều có ý chiêu tài."

Bạch Anh đếm đầu ngón tay, "Nói vậy, một năm mười hai tháng, cơm tất niên có mười hai món, ngụ ý mười hai tháng đều thuận lợi."

ỗ ố ấ ố Cô duỗi bốn ngón tay, "Trong mười hai món đấy, phải có bốn mát tám nóng, trong tám nóng thì phải có bốn mặn bốn chay."

Nhóm học sinh nhỏ xúm tới, bắt đầu ghi chép soạt soạt.

Hình như mỗi khi vừa nói đến nấu cơm, hình tượng của Bạch Anh liền trở nên cao lớn hơn, bình thường cô làm việc qua loa, chỉ riêng nấu cơm, lại đâu ra đấy, không qua loa cho xong.

Đàn ông chăm chỉ làm việc đẹp trai nhất, đương nhiên phụ nữ chăm chỉ làm việc cũng rất đẹp.

Lương Ô Ô thấy Lê Phục ở góc đối diện, dần dần phủ "nụ cười u mê".

"Thực ra bốn món trộn không có giới hạn, chỉ cần ngụ ý không xấu là được.

Mà trong tám nóng có bốn món mặn, lại có chút giới hạn."

"Chị, bốn món mặn là gì thế ạ...?" Bé con Xuân Tử hỏi.

"Vừa nãy chị đã nói cá, còn ba món nữa."

Phi Phi ở bên cạnh bổ sung.

Bạch Anh chạm vào chóp mũi nhỏ của con bé, "Bốn món mặn chính là gà vịt thịt cá, bốn chay chính là cải trắng, rau cần, rau hẹ cùng đậu phụ, đương nhiên, món chay không phải trong đấy chỉ có mỗi rau, có một chút thịt cũng được."

...

Thời gian rất nhanh đã đến ngày giao thừa.

Sáng sớm, Bạch Anh với nhóm học sinh nhỏ đã bận rộn.

Hôm nay phải làm một bàn thức ăn lớn, tất cả mọi người đều bị huy động, ngay cả Lê Phục cố ý tới từ sáng cũng bị ép đi rửa rau.

Khán giả trong phòng trực tiếp bắt đầu điên cuồng đùa giỡn thiếu tướng.

【 ùng ục ục: Ai ui! Cái người đàn ông đeo tạp dề đứng làm nền kia là ai thế!】

【 bắc cảnh: Hahaha, tạp dề trên người thiếu tướng hình như là của Anh Đào, bên trên còn có hình hamster.】

【Rick là một nhà khoa học: Người rửa rau nổi tiếng nhất lịch sử.】

【Summer: Tôi bắt đầu nghĩ miên man.】

【 Morty có chút ngốc: Ngưng não! Anh nghi ngờ em đang nghĩ về mười...

không, 25 điều bị cấm.】

【Summer: Rõ ràng em chỉ đang nghĩ mấy hình ảnh ấm áp, ông ngoại, có lẽ ông nên bớt mang...

Mấy cái đồ chơi ngoài hành tinh cấm trẻ em cho anh ấy đi.】

【rick là một nhà khoa học: Ông có cách gì chứ? Nếu như ông không cho nó mang về, lần sau nó sẽ không tham gia mạo hiểm cả ông nữa.】

Bạch Anh nhìn bình luận, cảm thấy có chút không hiểu nổi.

Ông ngoại này nhìn như hơi giống một đứa trẻ lớn tuổi ấy, mỗi ngày chỉ muốn mạo hiểm bốn phía.

ẫ ề ấ Cô vẫy tay ra hiệu về phía camera, "Xin chào tất cả mọi người, hôm nay là giao thừa, Anh Đào sẽ phát trực tiếp làm cơm tất niên nha!" Nói là cơm tất niên, thực ra ăn lúc giữa trưa.

Trước khi Bạch Anh xuyên qua, quê quán ở phương bắc, bình thường cơm tất niên toàn ăn vào buổi trưa đến buổi chiều, mười hai giờ khuya ăn sủi cảo.

"Làm món đầu tiên nào, món gà kho xì dầu.

Nói đến tại sao gà lại được ăn trong ngày Tết Nguyên Đán chắc hẳn ai cũng biết đến từ đồng âm.

Gà tượng trưng cho vận may, cũng là biểu tượng cho con gà trống vàng "dấu hiệu tốt" đầu năm."

Bạch Anh cho cả con gà đã làm sạch vào xoong, đổ rượu trắng, nước tương đậm và nước tương nhạt vào, sau đó cho thêm một ít đường cát, một ít muối, hành lá, gừng băm nhỏ.

"Vì có nước tương, nên mình đề nghị các bạn không nên cho quá nhiều muối, nếu không thịt gà sẽ quá mặn, ăn không ngon."

Cô đặt xoong lên bếp, thêm một ấm nước ấm, sau khi đun sôi với lửa lớn thì vặn lửa nhỏ.

Vì là gà nguyên con nên không cần lọc bỏ máu trước, Bạch Anh dùng thìa hớt bọt trong nước súp khi om gà.

Trong thời gian này cứ khoảng nửa tiếng thì nên lật gà để dễ ngấm gia vị, có thể nói không có lúc nào rảnh rỗi.

Khi thịt gà ngấm đều gia vị, có thể dùng đũa để xé thịt gà, từ từ gia giảm nước dùng trên lửa nhỏ.

Bảo học sinh nhỏ tới canh bếp, Bạch Anh lại bắt đầu một món mới —— vịt nấu bia.

Lê Phục ở bên cạnh tùy ý Bạch Anh sai bảo, chặt thịt vịt thành miếng.

Bạch Anh bỏ phần da vịt có nhiều mỡ sang một bên, phần thịt vịt còn lại chần qua nước nóng để vớt bọt.

"Tiếp theo, chúng ta dùng mỡ vịt để làm dầu."

Nồi nóng, thừa dịp bỏ da vịt vào đảo.

Khi nóng lên, mỡ vịt trào ra, chỉ còn lại phần da vịt giòn, càng ngày càng mỏng.

Bạch Anh lấy bã dầu và da vịt ra, cho vào một cái bát nhỏ, bắt đầu làm dầu gia vị.

Cho hoa hồi và quế vào chảo đun với lửa nhỏ.

Khi các gia vị hơi cháy, có thể vớt ra để ráo.

Cô cho đường phèn vào dầu gia vị và bắt đầu xào màu đường.

Sau khi đường phèn tan chảy, xuất hiện màu caramen đẹp mắt, lúc nổi bọt mỏng thì trút thịt vịt vào và bắt đầu rán.

"Chúng ta có thể cho một ít gừng bào sợi để khử mùi tanh, đồng thời tăng mùi thơm."

Gừng băm nhỏ cho vào xào cùng vịt.

Lúc này cho hạt kê, xì dầu nhạt, đường trắng và hạt tiêu vào, đảo đều, Bạch Anh lấy ra một lon bia.

"Bia ở đây không chỉ đóng vai trò là cồn để khử tanh, mà còn để lại mùi thơm đặc trưng của bia trong món ăn."

Một lon bia đổ vào, nồi bắt đầu bốc lên hơi nóng ùng ục.

Cô đậy vung nồi, vặn lửa nhỏ cho sôi lăn tăn.

【Bắc cảnh: Loại bia đó chắc là sự hợp tác giữa Lê thị với Anh Đào, đúng không? Thật tiếc khi nó vẫn chưa ra mắt vào mùa hè.】

【 Thao Thiết: Khi trời nóng, ướp lạnh trước rồi mới uống, y như thiên đường giữa nhân gian!】

【ùng ục ục: Đại lão đến rồi, có vẻ như lâu lắm không xuất hiện...】

【 Thao Thiết: Tôi đã viết tất cả những điều đặc biệt của các món ăn từ Anh Đào vào sách, gần đây đang bận liên hệ với nhà xuất bản.】

Lúc này, gà om xì dầu ra khỏi nồi, Bạch Anh cho gà ra một cái bát nhỏ đặt trước máy quay, phần còn lại thì cho vào tủ giữ ấm Vì là Tết Nguyên Đán nên Bạch Anh nấu những món ăn rất ngon, nhất là khi ăn với cơm.

Cô bưng ra một bát cơm nhỏ mời khán giả nếm thử món gà, "Món ăn đầu tiên hôm nay đã hoàn thành! Mời mọi người nếm thử!" Vốn dĩ khán giả muốn hỏi Thao Thiết về cuốn sách mới, lập tức chuyển mặt trận, bắt đầu ăn thử.

【 yêu nhất tô hoàng du: Tôi không còn muốn trở về thế giới thực nữa, tôi đơn phương tuyên bố sẽ về chung nhà với Anh Đào, ăn cơm tất niên cô ấy nấu!】

【 một chân đá bay các người: Nhìn ID tôi nè?】

【 phật nhảy tường là của tôi: Quả nhiên con trai thích ăn mấy món nhiều dầu, tôi vẫn thích ăn mấy món có hương vị đậm đà hơn.】

【 Anh Đào thè lưỡi ra liếm con chó: Ăn ngon đến mức cắn khăn tay~】 Bạch Anh cười nhìn khán giả kêu rên, thuận tay lấy ra mấy con cua béo.

Cô đun sôi một nồi nước, cho vài lá tía tô vào.

"Bỏ ít lá tía tô vào nước cua hấp để khử mùi tanh của cua."

Nhóm học sinh bên cạnh lẩm bẩm.

Gà vịt cá thịt, không có con cua mà? Bọn nhỏ lén lút nhìn Bạch Anh, lại nhìn ống kính một chút, nhẫn nhịn không nói.

Sau khi cua chín, Bạch Anh mở mai cua ra, lấy trứng* cua.

(*nguyên văn là giải vàng, là phần trứng bên trong mai chưa bị đẩy ra ngoài) Phần cua còn lại cô chia cho đám học sinh nhỏ gặm chơi.

Mấy đậu đinh nhỏ nói chuyện về con cua, nhìn chằm chằm vào phần trứng cua trong bát, ố muốn xem chị định làm gì.

Bạch Anh làm nóng chảo, cho ít dầu vào, phi thơm với hành lá và gừng.

Sau khi cho một bát trứng(gạch) cua vào nồi, dầu chuyển dần từ màu vàng vàng sang màu gạch cua.

Lúc này Bạch Anh cho đậu phụ đã cắt vào.

Cho một bát nước dùng vào nồi, thêm chút muối tiêu, khi nước dùng được thì có thể rắc một ít hành lá thái nhỏ lên trên là có thể dùng được.

Đậu phụ có đường lactone¹ tinh tế hấp thụ vị ngon của trứng cua, đưa vào miệng một cách êm ái, giống như viên ngọc bích.

【 không thích ngỗng: A...

A...

A...

A...

A...

A...! Quá phạm quy! Sao mấy món này càng ngày càng tốn cơm thế!】

【 {tiểu Tím}: Tôi phát minh ra phương pháp xem trực tiếp mới, vừa ăn cơm vừa xem.】 Bạch Anh nghẹn họng.

Ăn cơm với số liệu mô phỏng? Cứng đấy! Cực kỳ cứng! Bạch Anh làm xong mấy món nóng, ngụ ý tên món thứ tư rất tốt, tên là thúy trúc báo xuân.

Cây trúc của thúy trúc báo xuân, trên thực tế chỉ dùng dưa chuột để tạo hình.

Dưa chuột dài được cắt thành từng khúc nhỏ, dùng dao cắt đôi, khía thành hình chiếc thuyền nhỏ, đặt trên đĩa, nhìn từ xa trông giống như khúc tre.

Sau đó ướp tôm với chút tiêu và muối, chần qua nước nóng, cà rốt và hạt ngô đã thái hạt lựu cho vào nồi xào sơ qua, rắc một nắm hạt thông và cho một chút muối vào nồi.

Rau chiên được đặt trong một chiếc thuyền nhỏ làm từ dưa chuột, được gọi là thúy trúc báo xuân.

Vì tất cả những người ăn hôm nay đều là người nhà, nên mọi người không cần câu nệ gì, khi đang giúp rửa và cắt rau, còn lén ăn vụng mấy món trộn.

Khi Bạch Anh đang chuẩn bị làm món cá kho, Lê Phục đưa một chiếc thìa sứ nhỏ với đậu hũ vàng cua đến miệng cô.

【 không thích ngỗng: Trái tim thiếu nữ của bà đây.】

【Summer: Mi không phải thiếu tướng, mi là ai? Thiếu tướng còn lâu mới dịu dàng quan tâm thế!】

【 bắc cảnh: Tiêu rồi, hỏa lực của quân địch quá mạnh, Anh Đào của chúng ta sớm muộn gì cũng bị bắt lại!】

【ùng ục ục: Hừ! Cẩn thận antifan.】 Bạch Anh không dám nhìn ống kính, vội vã mở ra miệng ăn miếng đậu phụ cua vàng.

ầ "Không cần đút cho em..."

Lê Phục ừ một tiếng, vẫn tiếp tục làm theo ý mình.

Bạch Anh không cách nào, chỉ có thể mặc kệ anh.

Cô thoa một lớp muối mỏng lên cá đã làm sạch, ướp cho thơm ngon.

Tại thời điểm này, có thể làm nóng chảo và đổ dầu đậu phộng vào.

Sau khi dầu sủi bọt, cho vào một thìa cà phê muối.

"Cho một ít muối vào dầu để da cá không dính chảo nha!" Cô nhẹ nhàng thả cá đã ướp vào chảo và chiên cho đến khi vàng đều hai mặt.

Lấy cá ra tạm để riêng rồi trút gừng, tỏi, ớt vào xào cho dậy mùi thơm, cho muối, xì dầu nhạt và rượu gạo vào, đổ nước nóng vào nấu thành canh.

Khi canh sôi, cho cá đã chiên vào đun với lửa vừa.

Cá sẽ ngấm dần nước canh, có màu đậm đà, hấp dẫn.

Khi súp trở nên sền sệt, Bạch Anh rắc một ít hành lá và mùi tây băm nhỏ lên rồi vớt cá ra khỏi nồi.

Những con cá trắng như tuyết được vớt ra, chấm vào nước canh mặn, ăn với cơm là một loại hưởng thụ ấm áp trong mùa đông.

【 Gấu bắc cực: Vì sao nước mắt của tôi lại chảy ra từ khóe miệng?】

【 vấy kim trướng: Đấy là bởi vì cậu yêu đồ ăn Anh Đào làm rất sâu đậm!】

【Thích ăn cà chua: Chương trình phát sóng trực tiếp rất đẹp, nhưng hơi tốn nước bọt.】 Làm xong món cá om, liền làm món phú quý hoa khai.

Phú quý hoa khai, kỳ thật là bản nâng cấp của thịt viên Tứ Hỉ.

Bạch Anh lấy một miếng thịt lợn ra, chỉ vào lớp mỡ trên đó và nói: "Để làm món này, tốt hơn chúng ta nên chọn loại thịt lợn ba chỉ có mỡ."

Thịt lợn được đưa vào máy xay thực phẩm, nghiền nhỏ, cà rốt thái hạt lựu, muối, gừng, nước tương nhạt, dầu mè và tiêu trắng, trộn đều với nhau.

Cắt củ cải trắng thành từng lát mỏng và đun với nước cho đến khi chín một nửa.

Củ cải trắng làm lớp vỏ bên ngoài, bọc lấy phần thịt và xếp thành hình tròn trên đĩa trông giống như một bông hoa hướng dương khổng lồ.

Cho bốn viên thịt vào giữa, hấp chín trong nồi, pha nước tương với nước tương và tinh bột, rưới lên trên, làm phú quý hoa khai thêm đậm đà.

Củ cải trắng vừa giải khát, vừa có thể trung hòa độ ngấy của thịt viên, thịt và rau bổ sung cho nhau.

Bây giờ tất cả các món thịt đã sẵn sàng, đã đến lúc bắt đầu làm các món ăn nguội và món chay.

ố ẫ ầ Trong số các món ăn chay vẫn có món canh cải, cần tây xào thịt heo, thịt heo kho lá hẹ.

Còn lại ba món nguội.

Bạch Anh định ngồi làm món nguội trước, kẻo xào rau lâu món ăn sẽ không ngon.

Cô định làm kim tiền đỗ với thủ trảo kim.

Ngay khi những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy tên, họ đã bắt đầu cười khúc khích.

【Cá vàng: Ha ha ha, cảm thấy Anh Đào rất tham tài.】

【ùng ục ục: Ai lại không thích phù bà nhỏ chứ nhỉ.】 Hai má Bạch Anh phồng lên, "Chỉ là ngụ ý tốt, còn lâu tôi mới tham tài nhé!" Lê Phục ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô, xoa xoa ngón tay, bởi vì đang ngại trước máy ảnh, nên anh nhịn cảm giác muốn chọc vào khuôn mặt của Bạch cá nóc nhỏ.

Bạch Anh bĩu môi, xoa bụng với muối và rượu nấu sôi để làm sạch mùi đặc biệt trên bề mặt, sau đó, cô đun sôi bụng với nước trong nửa giờ để xé bỏ lớp màng trên bề mặt.

Cho phần kim tài đỗ đã sơ chế vào nồi khác, cho nước, hành lá, gừng và rượu nấu ăn vào, nấu từ từ.

Tranh thủ lúc này, cô rửa sạch chân gà đã rút sạch móng bằng rượu trắng, nấu chín với hành lá, gừng và ngâm nước muối, rút bỏ xương lớn, để riêng cho nguội.

Kim tài đỗ chín cô cũng cắt thành từng lát mỏng để riêng cho nguội.

Trong thời gian làm nguội, Bạch Anh bắt đầu làm món salad bó hoa.

Salad bó hoa thực chất là một món salad hình bông hoa được làm từ nhiều loại trái cây và rau quả khác nhau.

Cà rốt ướp chua ngọt, cắt thành từng lát mỏng, xếp so le, có thể cuộn thành hình bông hồng.

Giăm bông thái mỏng, cuộn thành bông hồng hồng, sau đó cắt trứng thành hình cúc Ba Tư, phủ trên củ cải anh đào, dưa chuột thái sợi và cà rốt cuộn thành nhiều bông hoa khác nhau, xếp thành từng chùm chặt chẽ trên đĩa đầy rau diếp và bắp cải tím, nó là một món salad có hình dạng đẹp mắt, nhẹ nhàng và béo ngậy.

Mặc dù không quá khó để làm được điều này nhưng cũng cần rất nhiều nỗ lực, Bạch Anh làm mẫu mấy cái, sau đó giao nhiệm vụ cho nhóm học sinh nhỏ.

Khi kim tiền đỗ và chân gà đã nguội, chấm với nước sốt tự làm, rau xào, tất cả các món ăn cho bữa tối giao thừa đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Bạch Anh nhìn các món ăn trong tủ giữ ấm với cảm giác thành công Hình như bây giờ chỉ còn thiếu một món chính —— cơm bát bảo.

ằ ế ấ ấ Cơm bát bảo được làm bằng gạo nếp và hoa quả sấy khô, thích hợp nhất cho những ngày lễ.

Bạch Anh lấy gạo nếp đã ngâm qua một đêm, để ráo nước, trộn mỡ lợn và đường vào, đảo đều rồi hấp chín thành gạo nếp.

Cho nhân đậu đỏ, chà là đỏ, mơ khô, hạt sen, long nhãn, hạt điều, hạt óc chó vào âu lớn, sau đó rải gạo nếp vào âu lớn rồi cho vào nồi hấp cách thủy khoảng nửa tiếng.

Sau khi cơm bát bảo xong, có thể úp bát vào đĩa và chuẩn bị dọn lên bàn.

Bạch Anh sớm đã bày tỏ sự biết ơn với khán giả, vô tình tắt phát trực tiếp Lúc này chuông cửa vang lên, Lương Ô Ô chạy tới mở cửa, trong nháy mắt đen mặt.

"Sao lại là anh?" Lê Phục gần như đồng thanh với cô, "Sao lại là anh?" Lê Kiêu thảnh thảnh thơi thơi thẳng bước tiến vào.

"Ôi, cũng hết cách rồi, ai bảo tôi có quan hệ tốt với em dâu đây? Em dâu mời tôi đến ăn cơm tất niên đấy."

Anh mở quang não, đưa phần tin nhắn vô cùng đặc sắc kia cho Lê Phục xem.

Nhưng lúc này Lê Phục lại không chú ý nổi.

Trong đầu anh lúc này chỉ còn hai chữ "em dâu".

Liếc qua Lê Kiêu thong dong ngồi trên ghế sofa, Lê Phục quyết định sẽ không đá anh ta ra ngoài vì câu vừa rồi.

Lúc này chuông cửa lại vang lên, Lương Ô Ô không nhịn được mà chạy tới mở cửa.

"!!!" Cô lui về phía sau một bước, vội vã cúi đầu: "Chào chủ tịch, chủ tịch phu nhân! Ách...

Vị này là?" Tần Văn Hạo không thích mặc lễ phục đứng bên cạnh Tần Dục, đang kéo cổ áo có chút không vui, hành động như một học sinh trung học cơ sở đang kỳ nổi loạn.

Bàn tay nhỏ bé của Tạ phu nhân vung lên: "Gọi thằng bé Tiểu Tần là được, nhóc thối, đến nhà người ta làm khách mà không biết chào à!" Tần Văn Hạo lập tức đứng thẳng, "Xin chào."

"Xin chào."

Lương Ô Ô nghiêng người, "Mời vào!" Khi đám người bước vào, cô vội vàng vào bếp, "Sao em không nói là chủ tịch đến làm khách?" Bạch Anh vừa rửa tay vừa thờ ơ nói: "Em với dì Tạ có quan hệ rất tốt, họ đến làm khách cũng không phải chuyện gì to tát."

Đồ ăn đã sớm lên bàn.

Lê Kiêu nhìn trên bàn đầy món ngon, thầm thở dài cho sự may mắn của tên nhóc Lê Phục này.

"...

Tiểu Vũ còn chưa đến."

ắ Bạch Anh nhìn thời gian, có chút lo lắng.

Lê Phục đứng lên, "Anh có thể tra được định vị của cậu ta, không bằng để anh đi——" "Leng keng!" Biểu cảm của Bạch Anh mờ mịt trong nháy mắt, "Đến rồi!" Cô đi qua mở cửa.

"Em sao thế? Nhanh, nhanh vào đi!" Tiểu Vũ yên lặng để Bạch Anh kéo vào phòng.

Lúc này khắp người cậu ấy máu me be bét, trông rất khổ sở chật vật.

Lê Phục cũng có chút kỳ quái, "Xảy ra chuyện gì thế? Đi đường nguy hiểm sao?" Tiểu Vũ cầm lấy khăn lau khử trùng mà Bạch Anh đưa cho, lau vết máu trên mặt.

"Đây không phải máu của em.

Hôm nay em về quận 19 gặp mấy người bạn cũ..."

Cậu ngẩng đầu liếc qua người đứng bên cạnh Bạch Anh, do dự có nên nói hay không.

Tạ phu nhân ở bên cạnh nhìn ra sự việc có vẻ không hay ho gì, thế là ngắt lời: "Nếu như không quá quan trọng thì để ăn cơm xong rồi nói."

Tiểu Vũ nghe vậy gật đầu, "Em đi rửa qua một chút."

Nói xong, liền xoay người vào phòng tắm.

"Hôm nay là lễ mừng năm mới mà quận 19 vẫn không chịu ngừng à?" Lương Ô Ô nhìn vết máu trên sàn, không quá vui vẻ oán trách một câu.

Bọn nhỏ trên bàn đều không nói chuyện.

Người khu ổ chuột muốn uống dinh dưỡng còn khó, chứ nói gì đến mừng năm mới? Học sinh nhỏ Khương Phi lấy đũa chọc vào bát cơm bát bảo, cảm thấy cuộc sống của mình lúc trước như cách cả một thế giới.

Sau khi Tiểu Vũ ra, mọi người mới bắt đầu động đũa.

Một đám người ăn no căng bụng, Bạch Anh lấy ra một lon cà chua mận để tiêu hóa, sau đó hỏi thăm chuyện của Tiểu Vũ hôm nay.

Tiểu Vũ: "Hôm nay khi em đến quận 19, đi ngang qua địa phận của anh Huy, một người phụ nữ đột nhiên từ trên cao rơi xuống...

Khuôn mặt cô ta nhìn thoáng qua...

trông khá giống chị."

"Đó không phải là Bạch Đào à?" Lương Ô Ô vỗ bàn cà phê bên cạnh và hét lên.

Tạ phu nhân ôm ngực, "Trời ạ, sớm biết như thế, cớ sao lúc đó lại phải làm vậy?" Lê Kiêu ngồi đối diện với Lương Ô Ô, bóp cằm, cảm thấy chuyện không đơn giản vậy, "Sao có thể vừa khéo gặp phải Tiểu Vũ quen biết Bạch tiểu thư được?"