Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 94: Nguy cơ mới



Cơm chiên Dương Châu, còn gọi là cơm chiên trứng Dương Châu, được đồn đại là phát triển từ loại "gạo vàng" mà Hoàng đế Tùy Dương rất thích ăn.

Tuy chỉ là một món cơm rang nhỏ nhưng lại rất phong phú về nguyên liệu nên không thể coi thường.

Bạch Anh lấy một miếng giăm bông trong tủ lạnh, cắt thành từng khối vuông nhỏ, cho vào nước nóng đun sôi để loại bỏ độ mặn dư thừa.

Cô chỉ lấy phần ngọn của măng đông, cho vào nước luộc gà nấu chín rồi cắt nấm đông cô, mề vịt, gà thành từng khối nhỏ, để riêng.

Bạch Anh tách lòng đỏ trứng khỏi lòng trắng trứng, trộn ba lòng đỏ trứng và một lòng trắng trứng thành dung dịch trứng, sẵn sàng để làm món trứng tráng.

"Ở đây, chúng ta cần cho thêm dầu vào nồi và đun trên lửa nhỏ."

Khi nhiệt độ dầu dưới 100 độ, Bạch Anh đổ trứng vào.

Chất lỏng trứng vàng được tách bởi dầu ấm thành những sợi trứng mỏng và lắc lư trong dầu.

Bạch Anh từ từ đổ chất lỏng vào trứng, đồng thời liên tục dùng thìa khuấy đều để trứng ngấm dầu vào thành sợi trứng mỏng manh.

Cô nhẹ nhàng đổ bớt phần dầu thừa rồi tắt lửa.

Dùng thìa đẩy trứng ở nhiệt độ còn lại để trứng bông hơn.

Khi trứng bông và mềm, Bạch Anh lại mở lửa, cho tôm, rau cắt nhỏ, dăm bông,...

vào nồi cùng với lửa lớn xào.

Cuối cùng, đổ gạo vào, cho bột gà vào, đảo đều, rắc ít hành lá thái nhỏ là món cơm chiên Dương Châu thơm lừng đã có thể ra khỏi nồi đổ vào đĩa.

Lê Phục bên kia đã tự giác xếp hai bàn lại với nhau và mời Tạ phu nhân với Tạ viện trưởng dùng bữa cùng nhau.

Dù sao thế giới hai người buổi trưa hôm nay cũng phải ngâm nóng, Lê Phục lựa chọn nằm ngửa*.

(*mặc kệ đời?) Sau khi cơm chiên Dương Châu ở trên bàn, anh tự động bắt đầu xới cơm cho Bạch Anh, bộ dạng ân cần trái ngược với phong cách lạnh lùng tàn nhẫn thường ngày ở quân khu.

Mấy người ở bàn 2 thỉnh thoảng lại liếc qua, đều có chút khiếp sợ.

Nhìn cái người liên tục gắp thức ăn cho bạn gái này...? Sao không giống người tôi quen thế? Bạch Anh nhìn những món ăn chất thành ngọn trong bát, không dám nhìn ánh mắt dò xét của người khác trên bàn, đành phải gục đầu xuống ăn.

Khi những người ở bàn thứ hai cũng rời đi, người phục vụ lật tấm biển ở cửa và quay "close" ra bên ngoài trước khi rời nhà hàng.

"Cuối cùng cũng không còn người ngoài."

Hứa Vinh cảm thán một câu, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, trong ánh mắt đều nói rõ ý tứ —— cậu mới là người ngoài ấy! ồ ổ ắ ể Tâm hồn bé bỏng của Hứa Vinh bị tổn thương sâu sắc, vì vậy anh chỉ có thể xúc một bát cơm chiên Dương Châu lớn khác để xoa dịu tâm hồn bị tổn thương của mình.

Lê Phục nói đến chuyện chính, "Thật ra chủ tịch đã bàn bạc với tôi một chuyện, đã lâu rồi.

Chỉ là..."

Anh liếc nhìn Bạch Anh đang cúi đầu ăn cơm.

"Chỉ là rất nhiều chuyện đã xảy ra nên bị trì hoãn cho đến bây giờ."

Bạch Anh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía anh, "Chuyện gì nha?" "Có liên quan tới bồi dưỡng chiến sĩ cấp S."

Tạ viện trưởng nghe vậy để đũa xuống, "Nhân số bao nhiêu?" "Theo như quân công sàng lọc tuyển chọn, nhóm phù hợp đầu tiên tổng cộng có mười người."

Lê Phục đem danh sách giao cho Bạch Anh, "Mười người này, chủ tịch hy vọng bọn họ có thể lên cấp SS."

Bạch Anh cầm lấy danh sách, hỏi: "Muốn em cung cấp ngày ba bữa cho mười người này?" Lê Phục lập tức phủ nhận, "Một bữa là được rồi, dựa theo sở thích của em, không cần phí quá nhiều sức."

Dù nói thế nào cũng là cơm cho mười người, Lê Phục không muốn Bạch Anh bởi vì chuyện này mà suốt ngày ngâm mình trong bếp nấu cơm.

Bạch Anh cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Lúc này Tạ phu nhân đột nhiên hỏi: "Lão Tần còn nói gì không?" Giọng bà lúc nói câu này không tốt chút nào.

Lão già kia đã tính toán đến người nhà mình rồi, tính tay không làm sói mắt trắng? Cô gái nhỏ người ta mỗi ngày mở quán đã rất mệt giờ lại phải nấu cơm cho một đám nhóc thối à? Lê Phục lấy trong túi ra một tấm thẻ nhỏ, cười nói: "Chúng tôi đã vô tình phát hiện ra một tiểu hành tinh có thể được trồng trọt trong lần hoạt động cuối cùng để quét sạch Zerg."

Anh đẩy tấm thẻ cho Bạch Anh, thuận tay chạm vào đỉnh đầu cô, "Bây giờ tiểu hành tinh này là của em."

Bạch Anh trợn tròn mắt, "Tiểu hành tinh?" Của mình? Cô liếc nhìn tấm thẻ, "Đây là cái gì?" "Là sổ đất điện tử, đã có chữ ký, chủ nhân là em."

Lê Phục cũng rất hài lòng.

Theo ý của anh, nếu Bạch Anh muốn thứ gì đó như tiền, anh có thể cho cô toàn bộ tài sản, bởi vậy cái mày không quan trọng lắm.

Mà thứ như quyền, với tính Bạch Anh chắc sẽ không thích.

ấ ồ ồ Nhưng vùng đất này lại khác, nơi đây có nguồn tài nguyên thiên nhiên dồi dào, đối với Bạch Anh, đó là sự đảm bảo vĩnh viễn cho cuộc sống.

Bạch Anh trân trọng vuốt ve tấm thẻ, "Một tiểu hành tinh, cứ giao cho em như vậy?" "Đóng góp của em còn quý hơn tinh cầu."

"Nếu em thật sự huấn luyện mười chiến sĩ cấp SS, quân lực của Liên bang sẽ có một bước đột phá mà không thể mua được bằng tiền."

Sắc mặt Lê Phục trở nên nghiêm trọng, "Kỳ thực, việc phá hủy tinh hệ Musk đã gia tăng áp lực biên giới của chúng ta."

Không giống như Zerg, cho dù con người thực sự xâm lược lẫn nhau, bọn họ cũng sẽ không giống như Zergs, giết tất cả sinh vật trên hành tinh.

Zergs giống như một bầy cào cào, đi đến đâu cũng không thấy cỏ mọc.

Chúng không có ý tưởng bảo vệ môi trường và sự phát triển lâu dài, chúng chỉ có tham vọng tiếp tục xâm lược các hành tinh khác sau khi đốt phá, giết chóc và cướp bóc.

Bọn zergs này là những tên cướp thực sự, điều quan trọng duy nhất chỉ có cướp bóc, chứ không có gì khác.

Hiện tại, thiên hà Musk đã bị chiếm đóng, với phong cách nhất quán của Zerg, người ta ước tính rằng các hành tinh trong thiên hà Musk sẽ sớm trở thành phế sao.

Cho đến lúc đó, những lính Zerg sẽ to béo mạnh mẽ hơn, muốn tiêu diệt chúng thì độ khó còn tăng lên gấp bội.

Điều rắc rối nhất đối với Lê Phục là trước khi sao Musk bị phá hủy, Đế Quốc lẽ ra phải nhận được tin tức sớm hơn họ.

Nhưng Đế Quốc đã không tiết lộ những điều này cho Liên bang hay sao Newman, khiến chúng ta khó đoán được suy nghĩ của họ.

Đế Quốc không có nghĩa vụ phải thông báo những điều này, nhưng nó đã trở thành một thông lệ quốc tế để trao đổi thông tin về các vấn đề của Zerg, các nền văn minh xa xôi hơn cũng hiểu được sự thật này.

Vì một khi bị xâm chiếm hoàn toàn, hầu hết binh lính sẽ bị ký sinh bởi bào tử của nữ hoàng Zerg để ấp thành Zerg cao cấp.

Khi đó, các chiến binh sẽ trở thành vật ký sinh, còn những người bình thường không thể thoát khỏi hành tinh này sẽ trở thành vật nuôi dưỡng, sức mạnh của tộc Zerg sẽ lên một mức cao hơn và khó đối phó hơn.

"Ý cậu là Đế quốc biết thiên hà Musk bị hủy diệt, nhưng lại không thông báo cho chúng ta?" Tạ phu nhân không biết nhiều về chuyện này lắm, Tần Dục cũng ít khi nhắc đến những chuyện phiền phức này ở nhà.

Lê Phục bất đắc dĩ gật đầu, "Hiện tại thái độ Đế Quốc rất mập mờ, cục diện quốc tế khẩn trương, sợ là đồng minh của chúng ta đã không còn đáng tin cậy."

Cho nên hiện tại chỉ có thể tự nâng cao thực lực của mình mới có thể vô tư.

ầ ấ ề ể ấ Hứa Quang Vinh đi ra giảm bớt bầu không khí, "Phải mất nhiều năm để ấp trứng zerg cao cấp.

Tôi nhớ một số con cái thậm chí mất khoảng mười năm.

Tôi tin rằng trong thời gian này, các chiến sĩ mới của chúng ta sẽ được huấn luyện xong."

Bạch Anh cảm giác trọng trách trên người rất nặng, có chút lo lắng hỏi: "Một bữa có lẽ không đủ?" Tạ phu nhân vỗ vỗ bờ vai của cô: "Các chiến sĩ phải tập luyện theo thực phẩm cháu cung cấp hàng ngày, ngay cả khi họ thực sự ăn cả ba bữa ăn thì cũng không thể hấp thụ hết, ngược lại rất lãng phí.

" "Thực ra, mỗi ngày một bữa là đủ để hấp thụ thức ăn của cháu trong một ngày, nhiều hơn nữa chỉ tổ tốn sức."

Viện trưởng Tạ cũng an ủi Bạch Anh, "Đừng tự tạo áp lực cho bản thân.

Việc cải thiện sức mạnh phụ thuộc vào tố chất của chiến sĩ, dục tốc bất đạt*."

(* quá vội sẽ không thành) Bạch Anh cảm thấy tấm thẻ Lê Phục bỏ vào túi mình bắt đầu nóng bỏng tay.

Sao lại có cảm giác như bổn tiên nữ thành hi vọng của nhân loại thế này? Mà ở sao Newman xa xôi, Leonard đang bàn bạc về việc triển khai hàng phòng thủ với vị vua già.

"Lần này hành vi của Đế Quốc thực sự đáng thất vọng.

Con không nghĩ chúng ta nên giao phía sau lưng lại cho một đất nước như vậy."

Leonard nhìn những thông tin vừa thu thập được với vẻ mặt không vui.

Lão quốc vương cười nói, "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bây giờ con còn trẻ, chắc là sẽ không hiểu."

Người trẻ tuổi có ngông nghênh, mà đám cáo già ở Đế Quốc kia lại chưa chắc đã vậy.

Rất nhiều người tuổi tác càng lớn, sống càng tụt lùi, chỉ biết là chằm chằm vào đồ nhà người ta mà quên phải đề cao mình mới là quan trọng nhất.

Vị vua già nhìn thấy rõ ràng Đế Quốc đã rơi vào ghen tị vì sự tồn tại của Bạch Anh.

Lý do tại sao họ không thông báo cho các nước khác về sự hủy diệt của thiên hà Musk là vì họ biết rằng với tính cách của nhân vật như Victor chắc chắn sẽ cướp Bạch Anh.

Thứ tôi không thể lấy được một cách trắng trợn, những người khác cũng đừng mong được giữ.

(tâm lý ăn không được thì đạp đổ điển hình) Chỉ bằng cách để sao Musk tuyệt chủng để có được Bạch Anh, Đế Quốc hoàn toàn có thể làm được.

Đáng tiếc là bọn họ tính toán ngàn lần vạn lần nhưng lại không ngờ tới Bạch Anh tự mình đột phá vòng vây.

Lúc này có lẽ Lê Phục còn không kịp phản ứng, đợi đến khi Lê Phục phản ứng kịp, thì cũng đã đủ cho Đế Quốc uống được một chậu rồi.

ầ ẫ Với bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, vị vua già vẫn mỉm cười trông như một ông già nhân hậu.

Chỉ là nếu kẻ thù của ông thực sự dám coi thường ông sợ rằng họ sẽ có kết thúc thảm hại.

So sáng lại thì khuôn mặt luôn lạnh lùng của Leonard chỉ là đồ chơi cho con nít.

Tuy quốc vương già đã nằm rõ tâm lý của người lãnh đạo Đế Quốc, nhưng cũng không thể đỉnh đạc đi nói cho Tần Dục.

Rốt cuộc, nói những điều không hay về các nhà lãnh đạo khác, dù đúng hay sai, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là xúi giục bất hòa.

Trong thiên hà Newman hiện tại, chỉ cần làm tốt bản thân là có thể trở thành đồng minh tốt nhất của Liên Bang thì cớ gì lại không làm.

Trên thực tế, đáng lo lắng nhất lúc này phải là Đế Quốc mới đúng.

Suy cho cùng, vì lòng ghen tị nhất thời, họ là người đã làm những điều ngu ngốc và họ cũng là những người ở gần thành trì của Zerg nhất.

Một khi Lê Phục điều tra rõ ràng tiền căn hậu quả, đến lúc Đế Quốc thật sự gặp nguy hiểm, người ta có đưa tay ra giúp hay không lại là vấn đề khác.

Mặc dù ngoại giao quan trọng như thế, nhưng Lê Phục là hộ thê cuồng ma..

Tuy rằng hai người chưa kết hôn, nhưng mọi người đều đã nhìn ra thuộc tính chân chính của Lê Phục.

"Dù chúng ta có nói về chuyện này như thế nào thì cũng không có bằng chứng.

Lê Phục không thể nắm đằng chuôi của chúng ta."

Vị lãnh đạo đế quốc sống ở Victoria thở dài sau khi nghe những lời của cấp dưới.

"Chỉ cần anh ta đoán được, sẽ không cần nắm cán."

Lê Phục không muốn trợ giúp một người, chẳng lẽ còn có người dám can đảm đến hỏi lý do ư? Quá ngây thơ rồi.