Tối Nay Đi Gặp Em

Chương 16



Hèn chỉ là một chữ.

Đến cùng Chu Phỉ vẫn không có cái gan chó đó.

Ngược lại đã nhanh chóng tới chỗ ở của Tạ Yển Xuyên, một cánh cổng biệt thự.

Tài xế dừng xe, Chu Phỉ mở cửa xe bên phải hàng ghế sau bước xuống. Ánh mắt nhìn qua, biệt thự hiện đại hoá. phong cách cực giản, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất xa hoa.

Chu Phỉ có thể đoán được gia cảnh Tạ Yển Xuyên hẳn rất tốt, nhưng không nghĩ tới anh lại ở chỗ như cho thần tiên ở thế này.

"Thất thần làm gì?" Tạ Yển Xuyên hất cằm với Chu Phỉ: "Tới đây."

Chu Phỉ vẻ mặt thành thật: "Em đang nghĩ xem có muốn ôm đùi anh không."

Tạ Yển Xuyên cười giơ tay về phía Chu Phỉ: "Không cần ôm, dắt tay là được."

Lòng bàn tay anh hướng lên trên, bàn tay khớp xương rõ ràng rất có cảm giác mạnh mẽ.

Chu Phỉ thuận thế đặt tay lên lòng bàn tay Tạ Yển Xuyên, ra vẻ nịnh nọt: "Cậu chủ bảo em làm trâu làm ngựa em cũng không ngại."

Tạ Yển Xuyên nắm tay Chu Phỉ, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, hỏi lại: "Anh là cậu chủ thì em là gì?"

Chu Phỉ: "Bé ôsin!"

Tạ Yển Xuyên chỉ ra chỗ sai: "Bà chủ nhỏ."

Chu Phỉ nhếch môi, không phản bác, cũng không khẳng định.

Bàn tay đan bàn tay, nhiệt độ giữa cả hai tăng lên. Nhịp tim Chu Phỉ nhanh cỡ nào thì chỉ có chính cô mới biết.

Cẩn thận dè dặt suốt mười tám năm, một khi thành kẻ háo sắc, người không biết còn tưởng rằng tính cách cô phóng khoáng cỡ nào, thật ra bản chất thực bên trong là đứa sợ giao tiếp xã hội.

Đối với Chu Phỉ chưa từng yêu đương mà nói, đừng nói là nắm tay, cô còn chẳng thể có hành động thân mật như này với bất kỳ một người khác phái nào vừa quen biết mấy ngày.

Nhưng hiện tại toàn bộ mọi thứ đều bị phá vỡ theo sự xuất hiện của Tạ Yển Xuyên.

Đi đâu nói lý lẽ đây?

Mở cửa lớn ra, mặt cỏ xanh, bể bơi xanh sạch, đoá hoa tươi đẹp, chẳng thiếu thứ gì trong dự đoán.

Diện tích nơi này không thể nói là đặc biệt khoa trương, nhưng cảnh sắc nên có đều không thiếu.

Chân Chu Phỉ dẫm lên đá cuội cứng rắn, cảm giác mình đi theo bên cạnh Tạ Yển Xuyên giống con nhóc chưa thấy qua việc đời. Mà anh cẩn thận nắm tay của cô, giống như sợ cô sẽ bị lạc ở nơi xa lạ này.

Ở quê nhà Chu Phỉ cũng có trang trại, diện tích cũng không nhỏ hơn chỗ này, cũng có sân vườn, nhưng sự đối lập giữa hai bên quá mức rõ ràng.

Vùng ngoại thành nhiều thực vật xanh, mùa này đã có thể nghe thấy tiếng kêu của chim và côn trùng chui ra sau kỳ ngủ đông.

Trước khi vào cửa, Chu Phỉ nhìn thấy trong phòng khách bày một chiếc dương cầm màu trắng, kinh ngạc hỏi người bên cạnh: "Nhà anh có dương cầm á?"

Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Cái đó là của anh."

Chu Phỉ càng khiếp sợ: "Anh biết đàn dương cầm?"

Tạ Yển Xuyên: "Ừ."

Chu Phỉ: "Học lúc nào?"

Tạ Yển Xuyên: "Sau khi học guitar, đại khái hồi tám chín tuổi."

Chu Phỉ phục sát đất: "Cho nên anh còn có kỹ năng chiêu lớn nào chưa phóng ra không?"

Tạ Yển Xuyên trầm tư một lát: "Anh biết trồng dâu tây có tính là kỹ năng không?"

Chu Phỉ: "Anh sẽ không nói là dâu tây cho em ăn lúc trưa là anh trồng chứ?"

Tạ Yển Xuyên nhướng mày: "Trả lời đúng rồi."

Chu Phỉ bước một vòng quanh Tạ Yển Xuyên, dò xét trên dưới, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tạ Yển Xuyên dở khóc dở cười: "Sao thế?"

Chu Phỉ cảm khái: "Em đúng là đụng trúng vận cứt chó."

Tạ Yển Xuyên híp mắt: "Em nói ai là cứt chó?"

Chu Phỉ chỉ mình: "Em em em, đương nhiên là em!"

Tạ Yển Xuyên ỷ vào mình cao hơn, giơ tay xoa đầu Chu Phỉ, giọng nói đầy cưng chiều: "Nói lời ngốc gì thế."

Có thể đánh đàn dương cầm có thể gảy đàn guitar Chu Phỉ còn có thể hiểu, nhưng vì sao có thể trồng dâu tây chứ?

Tạ Yển Xuyên nói: "Có quen một đàn anh học khoa nông nghiệp, anh ấy biết trồng dâu tây nên tặng anh mấy chậu."

Chu Phỉ: "Người anh quen biết đều thú vị thật á."

Tạ Yển Xuyên: "Sao lại nói vậy?"

Chu Phỉ: "Người ở quán ăn, Trần Phồn, nói chuyện rất thú vị. Còn có đàn anh biết trồng dâu tây này, em chưa bao giờ thấy qua người con trai nào biết trồng dâu tây."

Tạ Yển Xuyên cười: "Còn gì nữa?"

Chu Phỉ: "Được thôi, em biết chỉ có nhiều vậy thôi."

Tạ Yển Xuyên sửa đúng: "Trước mắt anh không phải còn có một người à?"

Chu Phỉ giật mình: "Anh nói em à?"

Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Ừ, em. Em thú vị nhất."

Cả người Chu Phỉ nổi da gà.

Đây là người gì chứ! Lời âu yếm há mồm là ra!

Hết lần này tới lần khác cô lại thích kiểu này!

Thời tiết tốt, gió nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa, tất cả cửa sổ khu vực phòng khách trong biệt thự đều là cửa sổ sát đất, rõ ràng nhìn thấy ánh nắng bên ngoài và thảm thực vật xanh.

Chu Phỉ quan sát phòng khách to đùng, hỏi Tạ Yển Xuyên: "Bố mẹ anh đâu?"

Tạ Yển Xuyên thành thật trả lời: "Bọn họ đều ở Canada, không quay về."

Chu Phỉ à một tiếng, bản năng liên tưởng đến việc hiện tại anh ở một mình.

Tạ Yển Xuyên không trêu Chu Phỉ nữa: "Đàn cho em nghe một bản dương cầm."

Anh ngồi xuống ghế dương cầm, chừa lại một khoảng nhỏ cho Chu Phỉ, vỗ nhẹ lên đệm đàn hồi: "Ngồi đi."

Chu Phỉ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tạ Yển Xuyên.

Tạ Yển Xuyên: "Có bài nào muốn nghe không?"

Chu Phỉ ngẫm nghĩ: "Anh biết "Lời cầu nguyện của thiếu nữ" của Badarzewska không?"

Tạ Yển Xuyên: "Lúc nhỏ em từng tập à?"

Chu Phỉ: "Thực không dám giấu giếm, đây chính là bài mà em vừa đàn vừa khóc. Đến bây giờ ngoại trừ còn nhớ rõ khúc dương cầm này thì em đều trả sạch hết kiến thức về dương cầm cho thầy dạy rồi."

Tạ Yển Xuyên cười: "Cũng không tệ lắm, nhiều năm thế rồi mà còn nhớ rõ khúc nhạc này."

Chu Phỉ: "Chỉ nhớ rõ, không biết đàn."

Hai tay Tạ Yển Xuyên đặt xuống phím đàn màu trắng, nghiêng đầu nhìn Chu Phỉ, giống như đang nhắc nhở cô màn trình diễn sắp bắt đầu.

Chu Phỉ ngồi nghiêm chỉnh, chờ mong cuộc diễn tấu sắp diễn ra.

Theo nốt nhạc đầu tiên vang lên, Tạ Yển Xuyên cũng tập trung tinh thần vào việc đàn tấu.

Ca khúc này đối với Chu Phỉ mà nói vừa xa lạ lại quen thuộc.

Khoảng cách từ lúc cô nhỏ tuổi đánh đàn dương cầm tới bài xích dương cầm, đến mức nhiều năm như này lại không mấy khi nghe qua đàn dương cầm. Mà hiện tại, Tạ Yển Xuyên ngồi đàn tấu cách cô chỉ trong gang tấc. Ngón tay rõ ràng từng khớp xương của anh nhẹ nhàng nhảy nhót trên phím đàn đen trắng, bài nhạc tạo thành từ từng nốt nhạc chảy xuôi trong căn phòng khách to lớn, nơi này chỉ có hai người bọn họ.

Tâm trạng lúc tới đây của Chu Phỉ cũng giống như bài nhạc dương cầm này, giây phút này cô cũng là tâm tình thiếu nữ, trong lòng tràn ngập ảo tưởng và ước mơ về tình yêu đẹp, nhưng lại nhát gan không dám chủ động.

Chu Phỉ rất rõ ràng, hai ngày này cô trở nên rất không giống bản thân.

Khi thì cô nhanh nhẹn đưa ra quyết định, khi thì không nhịn được tự mâu thuẫn. Vô số lần tự nói với bản thân đối mặt Tạ Yển Xuyên phải bày ra phong thái nên có, nhưng thường thường không như mong muốn.

Cô giống như là phím đàn bị Tạ Yển Xuyên tuỳ ý thao túng dưới ngón tay.

Theo nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, ánh mắt Tạ Yển Xuyên chuyển dời đến trên mặt Chu Phỉ, trong phòng khách lớn như vậy yên tĩnh không có âm thanh nào.

Có một bể cá đặt cách dương cầm không xa, cá bên trong đang bơi qua lại, trong bể có máy bơm oxi đang vận hành phát ra tiếng máy móc rất nhỏ.

Chu Phỉ đột nhiên thở hắt ra.

Tạ Yển Xuyên rũ mắt nhìn cô: "Thế nào?"

Chu Phỉ lắc đầu, giơ tay vỗ tay: "Anh đàn hay thật đó."

Tạ Yển Xuyên nắm lấy tay Chu Phỉ, hỏi cô: "Bây giờ em có muốn thử không? Đương nhiên, không muốn thử cũng không sao."

Việc đã trôi qua, hiện tại Chu Phỉ cũng không bài xích đến thế. Huống hồ đã nhiều năm không tiếp tục sờ lên phím đàn, thật ra cũng có hơi kích động muốn thử.

Gật đầu: "Có thể thử xem."

Thế là Tạ Yển Xuyên kéo tay Chu Phỉ, hai người cùng nhau đè xuống một phím đàn.

Chu Phỉ nổi lên hứng thú, đồ rê mi pha son la si mấy nốt nhạc ấn hết lượt.

Một tay Tạ Yển Xuyên chống nhìn cô, không ngăn cản, ánh mắt của anh quá nuông chiều, giống như người nhà đang nhìn trẻ con chơi đùa trong sân.

Chờ Chu Phỉ chơi chán Tạ Yển Xuyên mới đề nghị: "Em cứ đàn tuỳ ý, anh ngẫu hứng."

Chu Phỉ: "Vậy cũng được hả?"

Tạ Yển Xuyên nhướng mày: "Có thể thử xem."

Là đang nói dương cầm hay là đang chơi, không phân rõ, cũng không quan trọng. Quan trọng là, bọn họ kéo gần khoảng cách giữa lẫn nhau, vô thức càng ngồi càng gần, bả vai dựa bả vai.

Rốt cuộc cánh tay Tạ Yển Xuyên vòng lên vai Chu Phỉ như thế nào, mà cô lại ngồi vào trong lòng anh như thế nào?

Sau đó Chu Phỉ cẩn thận ngẫm nghỉ, nguyên nhân gây ra là do cô. Lúc ấy cô cố ý ấn lên phím đàn bên phía Tạ Yển Xuyên, anh bất đắc dĩ chỉ có thể duỗi dài tay vòng ra từ sau lưng cô.

Anh dứt khoát nhốt cô trong lồng ngực mình, hai tay còn ấn xuống phím đàn, hô hấp phun lên vành tai hồng nhạt của cô: "Chơi vui không?"

Cả người Chu Phỉ càng ngày càng nóng, lỗ tai cũng càng ngày càng đỏ, cô dần dần mất đi hứng thú với việc đánh đàn, trong đầu toàn là nhiệt độ truyền đến từ phía sau.

Tay của cô rời khỏi phím đàn, anh cũng rời đi.

Trong phòng khách lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Tạ Yển Xuyên cũng không buông Chu Phỉ ra.

Chu Phỉ quay đầu, ánh mắt vừa lúc nhìn vào môi Tạ Yển Xuyên.

Từ lúc ở trên xe taxi Chu Phỉ đã nhớ thương đôi môi đỏ của anh, khi đó còn tính tỉnh táo, nhưng bây giờ hormone tuyến thượng thận lại nhanh chóng tăng cao.

Căn bản chẳng suy nghĩ nhiều, cô sáp lại gần, mổ một phát lên môi anh. Tách ra, nhưng vẫn cách rất gần.

Tạ Yển Xuyên cúi đầu, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô, nói như mất tiếng: "Vì sao?"

Giọng điệu Chu Phỉ đầy chơi xấu, rất nhẹ: "Vì sao gì?"

Anh cách cô rất gần, đôi môi gần như muốn chạm đến cô: "Vì sao lại hôn anh?"

Chu Phỉ thực sự sắp thiếu oxi, chẳng qua cô chỉ hôn anh một phát chuồn chuồn lướt nước, vì sao người tê dại toàn thân lại là cô.

Như là độc mới vào miệng, bắt đầu thẩm thấu khắp làn da cô, chạy loạn khắp ngũ tạng lục phủ.

Hiện tại cô cần thuốc giải gấp.

Không chiếm được đáp án, bàn tay Tạ Yển Xuyên kề sát sau lưng Chu Phỉ, ép người đang lùi bước áp sát vào mình, tăng thêm chút tính xâm lược: "Chỉ là vậy thôi?"

Chu Phỉ ý đồ giảo biện: "Không có mà..."

Tạ Yển Xuyên giữ chặt cô: "Đồ hèn nhát."

Câu nói này quả thực là thông điệp cuối cùng dành cho kẻ phản bội.

Thực chất bên trong Chu Phỉ hiếu thắng ngoan cố, không cam lòng yếu thế, lại hôn một cái lên môi Tạ Yển Xuyên. Chẳng qua lần này không rút lui luôn, môi của cô còn áp lên môi anh, ngước mắt nhìn anh.

Bàn tay Tạ Yển Xuyên dán sau lưng sau lưng Chu Phỉ, nhẹ nhàng vỗ về giống như trấn an, lại giống như cổ vũ. Anh cũng không phải là không hề bị lay động, vào lúc cô muốn rút lui anh đúng lúc tới gần, nhẹ giọng dụ dỗ: "Hôn anh tiếp được không?"

Chu Phỉ giống như đứa nhỏ tới tuổi đi học, lấy được chỉ dẫn, nhận được cổ vũ to lớn, nhẹ nhàng thăm dò ngậm lấy đôi môi mềm mại của anh, chủ động phát ra thế công.