Tối Nay Đi Gặp Em

Chương 20



Chúng ta yêu đương đi...

Chu Phỉ may mắn giờ phút này mình đưa lưng về phía Tạ Yển Xuyên, nếu không vẻ bối rối và thấp thỏm lúc này của cô không thể giấu được.

Càng may mắn là, Tạ Yển Xuyên hình như cũng không vội vã chiếm được đáp án từ trong miệng cô ngay.

Từ cấp hai Chu Phỉ đã từng nhận được không ít lời tỏ tình, nói thích cô muốn ở bên cô. Nhưng Chu Phỉ luôn thờ ơ với những chuyện này, thậm chí cảm thấy giống như không thể tin nổi.

Chu Phỉ chưa từng cảm thấy yêu đương là một chuyện tốt, trước khi học đại học, giáo viên và người nhà đều dặn dò muốn lấy việc học làm trọng, cấm chỉ yêu sớm, giống như yêu đương là hồng thuỷ mãnh thú, không thể tới gần. Sau khi lên đại học, theo quá trình phổ cập của internet, Chu Phỉ biết càng nhiều trạng thái yêu đương và kết hôn của người khác, đại đa số thường là bất hạnh. Càng quan trọng hơn là, thuở nhỏ Chu Phỉ chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình, khiến cô cảm thấy phụ nữ độc thân càng hạnh phúc hơn nhiều so với có một nửa kia.

Thế nhưng Tạ Yển Xuyên hỏi thế, trái tim cô bắt đầu long trời lở đất.

Trong đầu có một suy nghĩ đang kêu gào một cách điên cuồng: "Yêu đương với anh ấy! Yêu đương với anh ấy!

Nhưng một giây sau lại có một suy nghĩ khác đang ngăn cản: Hai người mới quen biết hai ngày ngắn ngủi!

Tạ Yển Xuyên còn Chu Phỉ, giọng nói trầm khàn truyền tới từ sau đầu cô: "Không cần gấp, em phải suy xét cẩn thận."

Chu Phỉ: "Có hạn chế thời gian không?"

Tạ Yển Xuyên: "Không có."

Chu Phỉ: "Nếu như em mãi mãi không cho anh đáp án thì sao?"

Tạ Yển Xuyên ăn ngay nói thật: "Vậy thì có lẽ anh không chờ nổi, lúc cần thiết, trực tiếp bắt em đi."

Chu Phỉ: "Vậy anh rất nguy hiểm."

Tạ Yển Xuyên cười: "Bây giờ em mới nhận ra anh nguy hiểm, hình như muộn quá rồi."

Chu Phỉ bỗng nhiên hiểu ra vì sao mình lại cảm thấy Tạ Yển Xuyên sẽ tạo cho cô cảm giác an toàn, không phải bởi vì anh trông đẹp trai vô hại, cũng không phải bởi vì dáng người anh cao lớn, mà là bởi vì từng hành động, lời ăn tiếng nói và giáo dưỡng lễ phép của anh.

Từ ngay lúc đầu họ nói chuyện phiếm, anh vẫn luôn duy trì thái độ lịch thiệp và khiêm tốn. Anh cũng không hùng hổ dọa người, mà là sẽ giao cho cô càng nhiều quyền quyết định.

Muốn tiếp tục không? Muốn ôm hay không? Muỗn hôn không? Muốn yêu đương không?

Đều sẽ nghe theo ý kiến của cô.

Thậm chí Tạ Yển Xuyên còn sẽ cho người ta một loại cảm giác vô cùng chân thành tin cậy. Anh giống như một người cầm lái ưu tú, điều khiển con tàu lớn vững vàng chạy trên mặt biển sóng gió mãnh liệt.

Chu Phỉ lấy dũng khí xoay người, nhìn thẳng vào vấn đề này: "Nếu như ấy, em nói là nếu như."

Tạ Yển Xuyên lười biếng nhắm mắt: "Ừm, em nói đi."

Chu Phỉ: "Nếu như sau khi em suy nghĩ cẩn thận lại không yêu đương với anh, vậy anh cảm thấy hành động thân mật trước đó, thậm chí ngay cả hiện tại của chúng ta được tính là gì?"

Tạ Yển Xuyên: "Trong lòng em có đáp án rồi, không phải hả?"

Chu Phỉ bị hỏi ngược lại, căn cứ theo nguyên tắc chân thành chính là kỹ năng trí mạng, cô thẳng thắn: "Thật ra ngay từ đầu em chỉ là muốn tìm anh chơi chơi thôi, anh thì sao?"

Vẻ mặt Tạ Yển Xuyên nghiêm túc: "Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy."

Chu Phỉ nhíu mày: "À..."

Tạ Yển Xuyên: "Làm sao? Anh tạo cho em cảm giác giống như đang chơi à?"

Chu Phỉ gật đầu: "Nếu không thì sao? Chúng ta mới quen chưa bao lâu, đêm hôm đó anh đã hôn em."

Tạ Yển Xuyên: "Anh thích em, em cũng không ghét anh, cả hai ta đều không bài xích việc tiến thêm một bước..."

Chu Phỉ ngắt lời: "Chờ đã, anh nói anh thích em?"

Cô dứt khoát ngồi xuống: "Sao anh lại thích em? Chúng ta mới quen biết không lâu mà."

Tạ Yển Xuyên cũng ngồi xuống, mặt đối mặt với Chu Phỉ: "Sao chuyện thích em lại cần lí do? Mới quen biết không lâu thì không thể thích ư?"

Chu Phỉ: "Cũng không phải không thể, chỉ là cảm giác có hơi nhanh."

Tạ Yển Xuyên từ tốn gật đầu: "Vậy em cảm thấy cần tốc độ thế nào? Anh có thể phối hợp em."

Chu Phỉ lại phủ nhận: "Hình như cũng không phải vấn đề tốc độ..."

Tạ Yển Xuyên cũng phải bị Chu Phỉ vòng tới choáng váng, anh hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt, như một cậu trai gặp phải đề toán học làm mãi không ra kết quả, có chút nghi ngờ cuộc đời.

Chẳng qua đã có câu hỏi thì phải nói ra, phải giải quyết.

Đổi thành Tạ Yển Xuyên hỏi Chu Phỉ: "Vừa rồi em nói ngay từ đầu chỉ muốn tìm anh chơi?"

Chu Phỉ nhìn vẻ mặt khác thường của Tạ Yển Xuyên, chột dạ, giọng rất nhỏ: "Ừm..."

Tạ Yển Xuyên dứt khoát khoanh tay, ngồi thẳng người, tư thế như thẩm phán: "Nói xem nào, ngay từ đầu em muốn chơi anh thế nào?"

Trong đầu Chu Phỉ chợt lóe lên suy nghĩ nào đó, lần này không dám nhìn thẳng Tạ Yển Xuyên.

Tạ Yển Xuyên híp mắt, chồm người về phía Chu Phỉ: "Đỏ mặt gì hả?"

Chu Phỉ: "Đâu, đâu có đâu."

Tạ Yển Xuyên hơi nghiêng đầu: "Nói đi, anh rất chờ mong câu trả lời của em."

Chu Phỉ hít một hơi thật sâu: "Em nói thật nhá!"

Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Nói đi."

Được, chết thì chết vậy."

Chu Phỉ nhắm mắt lại, khí thế như lũ, to giọng tuyên bố: "Em muốn tìm anh doi."

Nói ra một hồi lâu, người đối diện vẫn không phát ra âm thanh.

Chu Phỉ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt mời mịt của Tạ Yển Xuyên.

Ngược lại khiến Chu Phỉ hơi khó hiểu, cô chớp mắt với anh.

Anh như này là có ý gì?

Bị cô doạ sợ?

Hay là hai người bọn họ cùng nghĩ giống nhau?

Tạ Yển Xuyên: "Hỏi một vấn đề."

Chu Phỉ ngơ ngác gật đầu.

Cô có hơi thấp thỏm, không biết tiếp theo anh sẽ hỏi gì.

Tạ Yển Xuyên: "Doi nghĩa là gì?"

Chu Phỉ: "Anh không biết á?"

Sao có thể.

Tạ Yển Xuyên không hiểu thật. Thật ra anh cũng không thường chơi điện thoại, việc học và vận động chiếm phần lớn thời gian trong sinh hoạt của anh, nếu có thời gian rảnh thì anh sẽ dừng lại chăm chú đọc một quyển sách, hoặc là xem một bộ phim, lại nghe một bài hát.

Tạ Yển Xuyên: "Là từ lóng nào mới trên mạng à?"

Chu Phỉ: "Căn bản không mới được chưa, tự anh lên mạng tra đi."

Tạ Yển Xuyên: "Anh không muốn lên mạng tra, anh muốn em nói cho anh."

Chu Phỉ bất chấp tất cả: "Do trong tiếng anh nghĩa là gì?"

Tạ Yển Xuyên: "Làm, làm cho, xử lý."

Mặt Chu Phỉ càng ngày càng nóng: "I đọc na ná giống yêu trong tiếng trung, tự anh ngẫm lại là có nghĩa gì đi."

Nói xong câu này, Chu Phỉ thật sự không có mặt mũi đứng trước mặt Tạ Yển Xuyên nữa.

Cô muốn trốn, thì anh đuổi theo.

Phòng ngủ rất to, gần như là gấp bốn năm lần diện tích phòng xép căn Chu Phỉ thuê, có hai mặt đều là cửa sổ sát đất, được lớp rèm rất dày che kín. Chu Phỉ vừa chạy đến cạnh cửa, đã mở được một khe nhỏ rồi, Tạ Yển Xuyên từ đằng sau duỗi dài tay, một tay đóng cửa lại, kiềm chế cô lại.

"Anh buông tay ra, em muốn xuống lầu." Chu Phỉ đối mặt với cánh cửa, hai cánh tay ra sức vặn chốt cửa."

Sức lực Tạ Yển Xuyên lớn, dứt khoát xoay người cô lại.

Hai người đối diện nhau, hơi thở của anh hơi dồn dập, nhìn xuống cô từ trên cao: "Cho nên, rốt cuộc là điều gì khiến anh sinh ra ảo giác, thế mà còn nghĩ là em nhát gan."

Chu Phỉ cúi đầu, ước gì có thể tìm được cái hố mà chui xuống.

Hối hận, chỉ có hối hận. Cô không nên nói thật, quả đúng là tự nâng cục đá nện vào chân mình.

"Chu Phỉ." Tạ Yển Xuyên khẽ gọi tên cô.

Lúc anh gọi tên cô tự mang theo cảm giác cuốn hút, vốn dĩ giọng nói đã hay, lại thêm giọng điệu cưng chiều.

Tạ Yển Xuyên dỗ dành cô: "Ngẩng đầu, nhìn anh."

Chu Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân mình nổi lên một lớp da gà, quá chết người.

Không thể nghi ngờ chiêu này có tác dụng với cô, cô đúng là người chỉ ăn mềm không ăn cứng.

Bất kể khi còn bé người lớn đối xử với cô tệ ra sao, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng từ tốn nói chuyện với cô thì cô lại cảm thấy mình vẫn được yêu.

Cô cực kỳ khát vọng nhận được tán thành, khát vọng cưng chiều vô điều kiện.

Chu Phỉ chậm rãi ngẩng đầu.

Cô dựa lưng lên cửa, bị Tạ Yển Xuyên giam cấm bằng một tay, hơi thở của anh gần trong gang tấc.

Tạ Yển Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ thì sao?"

Chu Phỉ: "Hả?"

Tạ Yển Xuyên: "Bây giờ còn muốn doi với anh không?"

Cái từ đơn làm người ta xấu hổ như vậy, nói ra từ trong miệng Tạ Yển Xuyên lại giống như một chuyện lớn đứng đắn nghiêm túc trong đời.

Nhưng lời này còn cần hỏi ư?

Anh cách cô gần như thế, hơi thở quanh quẩn trước mặt cô, cả người cô đều hơi nhũn ra.

Cơ thể giống như muốn tới gần anh theo bản năng, muốn đạt được gì đó.

Chu Phỉ: "Đừng hỏi nữa nha."

Tạ Yển Xuyên: "Được."

Anh thật sự không hỏi thêm nữa, hai người cũng không nói gì tiếp trong một khoảng thời gian khá dài.

Nhưng từ đầu đến cuối Tạ Yển Xuyên vẫn vây Chu Phỉ trong vòng tay, mặc cho cô xô đẩy vẫn không rục rịch chút nào.

Người Chu Phỉ nhỏ, giống như bị Tạ Yển Xuyên ôm vào trong lòng.

Cô lại đẩy anh một cái: "Anh nhường một tý."

Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Hiện tại anh hơi ngỡ ngàng."

Chu Phỉ vò đã mẻ không sợ sứt: "Anh thất vọng à? Mục đích của em không trong sáng, động cơ không tốt, không phải cô gái tốt."

Tạ Yển Xuyên: "Nhìn thẳng vào tình dục của bản thân, em cũng không sai."

Chu Phỉ: "Thế anh ngỡ ngàng gì."

Tạ Yển Xuyên: "Anh ngỡ ngàng là, rốt cuộc phải thảo luận chuyện này với em như thế nào, anh không rõ phạm vi em có thể tiếp nhận lắm."

Chu Phỉ thật sự không nghĩ tới đời này mình sẽ thảo luận vấn đề này với một người con trai.

Hoàn cảnh bây giờ, nhắc tới "tình dục" thì màu của câu chuyện cũng thay đổi*. Trong phim truyền hình chỉ cần thêm vài cảnh hôn là đã bị một số phụ huynh báo cáo.

*Nguyên văn "谈"性" 色变": Do tư tưởng cổ hủ và bảo thủ mà khi nhắc tới tình dục người ta thường có những tư tưởng xấu xa, e dè khi nhắc về nó trong khi đây chỉ là nhu cầu bình thường trong cuộc sống.

Chu Phỉ không nhịn được tò mò: "Nghe nói người nước ngoài rất cởi mở, lúc học cấp ba đã làm chuyện đó, đúng không?"

Tạ Yển Xuyên trả lời lập lờ nước đôi: "Người khác anh không rõ, nhưng anh thì không."

Chu Phỉ: "Thế bạn thân nhất của anh bên đó thì sao?"

Tạ Yển Xuyên: "Lúc nhỏ anh có hai người bạn thân da trắng, Flynn và Belloc. Anh thường chơi bóng rổ với họ, thảo luận về bài tập. Lúc anh rời khỏi Canada thì vừa tròn mười bảy tuổi, Flynn và Belloc cũng chưa trưởng thành giống anh."

Chu Phỉ: "Cho nên?"

Tạ Yển Xuyên: "Anh chỉ biết bọn họ có bạn gái, nhưng không quan tâm tới chuyện riêng của bọn họ."

Chu Phỉ: "Thế còn anh? Lúc anh ở Canada có bạn gái không?"

Tạ Yển Xuyên: "Vấn đề này trước đó anh đã trả lời em rồi, nhưng anh cũng không ngại nhắc lại một lần nữa. Chu Phỉ, anh chưa từng yêu đương, cho nên anh chưa từng có bạn gái."

Chu Phỉ: "Sao anh không hỏi xem em từng có bạn trai không?"

Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Em từng có bạn trai hay không anh cũng không để ý, cho nên không cần phải hỏi."

Chu Phỉ nói đầy ẩn ý: "Ồ, anh không để ý."

Tạ Yển Xuyên: "Nói thế này đi, cho dù em đã kết hôn lại ly hôn, thậm chí còn mang theo con nhỏ, nhưng trong lòng anh thì em chính là em, anh sẽ không sinh ra cái nhìn khác về em chỉ vì nửa cuộc đời trước của em từng xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, anh sẽ hơi ghen ghét cái người từng có quan hệ thân mật với em kia. NNhưng mà Chu Phỉ, cuộc đời mỗi người sẽ có rất nhiều tiếc nuối, cũng không phải là hoàn mỹ tốt đẹp như vậy. Anh thật sự cho rằng, có thể quen biết em ở thời điểm này, có thể tham dự vào trong cuộc sống của em, anh rất may mắn.

Anh rất lý trí, cũng rất cảm tính, đối với Chu Phỉ mà nói thì lời anh nói ra thực sự có sức sát thương quá lớn.

Chu Phỉ cảm thấy mình giống như chìm vào đầm lầy màu hồng phấn ngọt ngào, muốn bứt ra thật sự rất khó khăn.

Chu Phỉ: "Vậy chúng ta trở lại vấn đề ban đầu đi."

Tạ Yển Xuyên gật đầu.

Chu Phỉ: "Nếu như từ đầu đến cuối em đều chỉ ôm tâm thái chơi đùa, thậm chỉ là chỉ muốn doi với anh không yêu đương với anh, anh sẽ nghĩ thế nào?"

Tạ Yển Xuyên: "Muốn nghe câu trả lời thật lòng không?"

Chu Phỉ ngẩn ra, tình nguyện lựa chọn lừa gạt lỗ tai của mình: "Vậy anh nói vài câu dễ nghe trước đi."

Tạ Yển Xuyên: "Anh sẽ cảm thấy như vậy không tốt lắm, không phải quan hệ nam nữ bình thường, hẳn nên kịp thời đình chỉ."

Đáp án này ngược lại lại nằm ngoài suy nghĩ của Chu Phỉ: "Chỉ thế thôi?"

Tạ Yển Xuyên: "Ừm."

Chu Phỉ: "Thế... câu trả lời thật lòng của anh là gì?"

Đôi mắt đẹp của Tạ Yển Xuyên nhìn vào Chu Phỉ, ánh mắt quá thẳng thắn đều sẽ khiến đều sẽ làm người ta vô ý thức trốn tránh.

Anh trả lời từ đáy lòng: "Trên thực tế, anh cũng không ngại bị em đùa bỡn, thậm chí, anh bằng lòng phối hợp em vô điều kiện."

Chu Phỉ quả thực không thể tin được: "Vì sao chứ?"

Tạ Yển Xuyên: "Chu Phỉ, anh thích em."